
Chương 2
Vài ngày sau đó, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong Taehyung đã lên máy bay từ Hàn Quốc bay sang Việt Nam để đem Jungkook trở về. Trước đó dĩ nhiên Taehyung đã học một khóa tiếng Việt cấp tốc. Tuy là thời gian gấp rút, không học được gì nhiều, nhưng ít nhất anh cũng biết được một số từ giao tiếp thông dụng của thầy giáo Kim Namjoon dạy cho. Ví dụ như cảm ơn, xin chào, tạm biệt, vâng dạ, được, không được...v... v... Biết được có bao nhiêu đó thôi mà đã dám một mình đi sang đất nước xa lạ thế này, nghĩ lại thì anh thấy đúng thật là to gan cùng mình. Taehyung đã nghĩ như vậy, nhưng nếu đó là vì Jeon Jungkook thì anh sẽ sẵn sàng làm mọi việc, dù rằng việc đó có khó khăn thế nào đi nữa.
Ngồi trên máy bay gần năm tiếng đồng hồ, cuối cùng nó cũng đã đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất. Taehyung bước xuống khỏi máy bay, người không khỏi mệt mỏi vì đã bay một chuyến bay dài. Đứng chờ làm thủ tục nhập cảnh cũng khá lâu, khiến cho cả người Taehyung mỏi nhừ. Hai tiếng đồng hồ sau cuối cùng mọi thứ cũng đã xong, anh liền xách hành lý ra khỏi sân bay. Định kêu một chiếc xe taxi đi cho đỡ mỏi chân, nhưng anh chẳng biết là sẽ đi đâu để tìm Jungkook, kêu taxi đi lòng vòng thì sẽ tốn tiền lắm mà xem. Số tiền Taehyung mang theo trong người cũng không nhiều cho lắm, vậy nên cần phải được tiết kiệm.
Đường xá ở Việt Nam đúng là có quá nhiều xe máy, mà họ lại còn phóng nhanh vượt ẩu nên giao thông cứ chạy loạn cả lên. Trông thấy cảnh tượng hãi hùng đó đã làm Taehyung một bước cũng không dám đi, anh đứng chết trân ở trên mép vỉa hè vì lúc này có rất nhiều những người đang mở hàng quán ăn uống.
Chợt phía sau lưng Taehyung có một người đi ngang qua đụng vào người anh, đang đứng ở sát mép vỉa hè nên chỉ cần một cái đụng nhẹ cũng đủ khiến anh loạng choạng suýt ngã về phía trước, theo phản xạ anh liền bước một chân lên để lấy lại thăng bằng giữ cho mình không bị ngã. Đúng lúc đó có một chiếc xe tải đã chạy ngang qua chỗ anh với một tốc độ kinh hoàng, chỉ cần hai hoặc ba bước chân nữa là anh sẽ bị chiếc xe tải ấy tổng phải.
Mặt của Taehyung đã tái xanh đi, không còn một chút máu nào. Kim Taehyung liền thì thầm tự nói với chính mình.
"Đây đúng là một đất nước kinh khủng mà, giao thông ở đây gì mà chạy như muốn lấy mạng người ta vậy. Mới chỉ trải qua chưa được một ngày nữa vậy mà mình đã sợ lắm rồi, còn Jungkook thì sang đây cũng đã lâu rồi, không rằng biết em ấy cảm thấy sợ đến thế nào nữa? Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng phải đưa Jungkook trở về Hàn Quốc ngay lập tức, còn nếu như em ấy không chịu về thì đích thân Taehyung này sẽ đến cướp "cô dâu" và mang người mình yêu đi bằng mọi giá."
Tuy kế hoạch là như vậy, nhưng bây giờ giữa một thành phố Sài Gòn rộng lớn thế này anh biết tìm đâu ra "chàng dâu" tên Jeon Jungkook để mà cướp đây. Chính vì chẳng biết người mình yêu đang ở đâu nên Taehyung cứ thế mà đi mãi, rồi lại đi mãi cho đến khi tay chân bủn rủn, bụng đói cồn cào. Cứ đi lang thang thế này, cũng chẳng biết chỗ nào có bán đồ ăn nữa.
Dừng chân trước cổng của một ngôi trường Tiểu Học rộng lớn, Taehyung trông thấy bên cạnh đó là những chiếc xe đẩy bán đủ loại các món ăn vặt. Đang trong giờ học nên nhìn sân trường vắng hoe, lại không đọc được tiếng Việt nên cũng chẳng biết đây là trường học, chỉ đoán rằng đây chắc có lẽ là một nơi để tụ hợp buôn bán giống như những chỗ lúc sáng mà anh đã từng đi qua.
Sẵn bụng đang đói nên Taehyung liền đi đến gần một chiếc xe đẩy bán xe bán cá viên chiên, bằng một giọng ngọng nghịu khi nói tiếng Việt, anh liền lên nói với người đàn ông chủ xe bán cá viên chiên ấy.
– A ... làm ơn... bán tôi đi... tôi muốn được ăn...
Người đàn ông kia đứng ngớ người ra một lúc mới hiểu Taehyung đang nói cái gì, để cho chắc ăn ông ta liền hỏi.
– Cậu muốn ăn cá viên chiên hả?
Nghe chữ được chữ không nhưng Taehyung vẫn gật đầu lia lịa, vì bây giờ anh đã đói lắm rồi nên không đợi thêm được nữa. Cá được người đàn ông ấy nhanh chóng cắt ra rồi dần cho thật nhuyễn, vo lại thành những viên tròn, lăn qua một lớp bột rồi cho vào chảo để chiên lên. Một lát sau Taehyung đã được ăn những xiên cá viên của người đàn ông ấy vừa chiên xong.
Quả thật món này rất ngon, ngon đến mức dù đã ăn rất nhiều rồi nhưng vẫn còn muốn tiếp tục ăn nữa. Thế là chỉ một lúc sau Taehyung đã ăn hết tất cả mười mấy xiên cá viên chiên, cho đến khi vì quá no nên không thể nào ăn được nữa. Đến lúc trả tiền thì Taehyung đã móc bóp mà trả ngay, nhưng rồi anh đã nhanh chóng phát hiện ra là số tiền mình mang theo toàn bộ đều bộ đều là tiến won của Hàn, anh đã quên đổi nó sang tiền Việt mất rồi.
___________________________________________________________
16092017
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro