Chương 5
Năm phút sau, Điền Chính Quốc đứng trước cửa nhà Kim Thái Hanh
Hình như không có ai trong nhà, cửa các phòng ngủ đều mở. Tường sau tivi trong phòng khách lấy màu đen làm chủ đạo, xen lẫn màu trắng để tô điểm nhưng vẫn có chút u ám.
Cậu bắt đầu oán trách sự phản kháng của mình không triệt để, lại bị anh dẫn đi. Cậu phi nước đại theo dòng suy nghĩ của mình, thật ra phải trở về vấn đề ban đầu - cậu quên không mang chìa khóa.
Sẽ thật tuyệt nếu chiếc chìa khóa của cậu đột ngột xuất hiện bây giờ, Điền Chính Quốc cố gắng sờ túi thêm mấy lần. Cậu muốn mở cửa rời đi một mạch luôn, nhưng cậu không còn nơi nào để đi nữa rồi, thậm chí còn lờ mờ cảm thấy rằng Kim Thái Hanh là có lòng tốt cho cậu ở nhờ.
Cậu mím miệng, lòng tốt cái rắm, ngồi dưới lầu khu nhà cũng có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đột nhiên, Kim Thái Hanh tiến hai bước về phía cậu, Điền Chính Quốc nín thở vì bị cậu ta đến gần. Cánh tay anh vượt qua người cậu, Cậu đang sững sờ thì nghe thấy tiếng đóng cửa.
"Cửa hơi khó đóng." Kim Thái Hanh trở lại vị trí ban đầu, đứng ở khoảng cách an toàn.
Điền Chính Quốc như vừa mới từ trong mơ kịp thời phản ứng, vừa rồi cậu cũng không đóng cửa cẩn thận. Anh đặt túi ni lông lên bàn trà, xoay người đi vào phòng vệ sinh. Điền Chính Quốc nhìn lại cánh cửa chống trộm đang đóng chặt, đưa tay chạm vào tay nắm cửa, nhìn xuống đôi dép mới anh đặt ở cửa, vô cùng chán ghét sự do dự và lung lay của mình.
Có tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, ngón tay cậu như bị bỏng, nhanh chóng buông tay nắm cửa, đổi dép rồi bước vào nhà, tay còn lại cầm cốc trà sữa matcha còn chưa uống ngụm nào.
Cậu vừa bước vào nhà, Kim Thái Hanh từ phòng vệ sinh đi ra rồi đi thẳng vào phòng bếp. Điền Chính Quốc đứng ở cửa phòng bếp nhìn cậu ta, chút luống cuống đều viết hết lên mặt, anh hỏi: "Ăn cơm trưa chưa?"
Vốn định về nhà nấu mì ăn, nhưng quên mang theo chìa khóa.
Điền Chính Quốc không muốn nói, cảm thấy Kim Thái Hanh nhất định sẽ tìm cách ép cậu nói, lần này cậu nhất định phải cứng rắn. Cậu cau mày nhìn chằm chằm Thẩm Mặc, không ngờ cậu ta lại lấy một gói mì soba từ trong tủ lạnh ra, nói: "Tôi chưa ăn trưa, cùng nhau ăn đi."
Từ vị trí của cậu nhìn vào phòng bếp chỉ có thể nhìn thấy mặt của anh. Kim Thái Hanh dường như đã quen thuộc với việc nấu ăn. Cậu sờ sờ sống mũi của mình, ít nhất là quen thuộc hơn cậu.
Hai bát mì soba cà chua, hương vị rất ngon, chua chua ngọt ngọt. Điền Chính Quốc giữa trưa đói bụng, trong lúc ăn mì không để ý đến việc nói chuyện, mà cậu cũng không biết phải nói gì với anh.
Có cần nói chuyện với Kim Thái Hanh không? Nói cảm ơn hay khen mì cậu ta làm ngon?
Sau khi đụng phải anh, cậu phát hiện ra nói chuyện với anh ở trước mặt này còn khó hơn so với làm trắc nghiệm môn toán.
Cậu ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh một cái, phát hiện cậu ta đang nhìn chằm chằm mình, Điền Chính Quốc bặm môi một cái, hỏi: "Cậu nhìn tôi làm cái gì?"
"Cậu để ý à?" anh hỏi.
Điền Chính Quốc bị cậu ta làm cho á khẩu không biết trả lời sao, nói: "Cậu..."
Kim Thái Hanh khẽ cười một cái. Cậu thề rằng nếu cậu ta dám nói "trêu cậu đấy" thì Điền Chính Quốc cũng dám vung tay đấm thẳng vào mặt cậu ta, cho cậu ta biết rằng cậu không phải người cậu ta có thể đùa.
Nhưng Kim Thái Hanh đột nhiên chuyển chủ đề nói: "Nếu không uống nhanh lên, trà sữa sẽ loãng hết."
Ăn xong, Điền Chính Quốc bị đuổi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa uống trà sữa.
Kim Thái Hanh rửa bát trong phòng bếp, đã qua hai mươi phút mới rửa được hai cái bát. Điền Chính Quốc đặt cốc trà sữa đã uống được một nửa lên bàn cà phê, muốn đi vào phòng bếp xem anh làm cái gì mà lâu như thế. Vừa định đứng dậy thì anh tắt nước, đi vào phòng khách. Điền Chính Quốc lập tức ngả lưng lại vào ghế sô pha.
Kim Thái Hanh nhìn cậu, dường như không để ý đến phản ứng kỳ lạ của cậu, hỏi: "Đang xem phim à?"
Điền Chính Quốc gật đầu, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha xem phim. Lúc đầu hơi khó xử, nhưng sau một thời gian, cậu bị cuốn hút bởi bộ phim, nhiệt tình trò chuyện đoán diễn biến tiếp theo với Kim Thái Hanh, mặc dù phần lớn thời gian là anh lắng nghe cậu nói.
Sau bữa tối, Điền Chính Quốc đi tắm và thay bộ đồ ngủ mà Kim Thái Hanh tìm cho cậu. Cậu dựa vào cửa phòng ngủ, chạm vào mái tóc đã khô nhìn anh để chăn lên giường.
Hai cái chăn đặt cùng một chỗ...
Kim Thái Hanh đứng thẳng dậy, nói: "Phòng bên cạnh đã lâu không có ai ở, ga giường bẩn. Cậu ở với tôi."
"Tôi..." Điền Chính Quốc chỉ muốn cự tuyệt.
Không có phòng ngủ thì sô pha cũng cũng được mà.
Kim Thái Hanh: "Hai đứa con trai ở chung với nhau là chuyện rất bình thường."
Giọng điệu rất bình thường nhưng lại ép cho cậu không có đường lui. Cậu vào phòng thoắt cái bước hai bước đến giường, ngồi xuống giường, nói: "Cảm ơn đã cho tôi ở nhờ."
Kim Thái Hanh đi tắm, tắt đèn trong phòng ngủ trước khi rời đi.
Điền Chính Quốc đắp chăn ngang bụng, vừa lật người liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Càng nghe tiếng động càng trở nên mơ hồ, cái người này bị cái gì không biết, ngay cả việc tắm rửa cũng rất chậm.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Kim Thái Hanh bước vào phòng ngủ, người vẫn còn dính nước, cơ thể lạnh ngắt. Điền Chính Quốc nắm lấy ga trải giường. Anh đứng bên giường một hồi, rất lâu. Cậu biết, nhưng cậu không mở mắt.
Thời gian kéo dài, cậu sẽ xem xem anh định làm cái gì.
Nhưng một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân của Kim Thái Hanh, anh xoay người nằm xuống phía bên kia.
Cơn buồn ngủ của Điền Chính Quốc đã biến mất, cậu dịch sang trong tiềm thức để đảm bảo cảm giác an toàn. Sau đó nghe thấy tiếng hít thở của anh dần chậm lại, cậu xoay người lại thì thấy Kim Thái Hanh đang quay lưng về phía mình.
***
Chủ nhật, Điền Chính Quốc chép lại đề bài tập của Kim Thái Hanh, hai người làm gần hết bài tập trong phòng ngủ, thời gian còn lại phân bổ cho việc ăn uống và xem phim.
Chết trong bài kiểm tra Ngữ Văn, sau 20 phút cố gắng tỉnh táo, cuối cùng cậu cũng không chống lại được sự tấn công dữ dội của cơn buồn ngủ, gục xuống ngủ luôn trên bàn. Khi Kim Thái Hanh quay lại, cậu đang nằm đè trên tờ bài Ngữ Văn mới làm được một nửa. Anh cầm que kem dí lên mu bàn tay cậu.
Điền Chính Quốc bị lạnh tỉnh, nhưng khi nhìn thấy cây kem cậu lập tức quên luôn hành động xấu xa của người kia. Cậu xé bao bì bên ngoài cây kem, nói: "Sao cậu biết tôi thích ăn cái này?"
Kim Thái Hanh dừng lại một chút, nói: "Tôi biết cậu thích."
Điền Chính Quốc cắn một miếng, vị sữa rất đậm, nói: "Không cần nói mấy lời tốt đẹp với tôi."
"Bài tập Ngữ Văn rất khó." Cậu liếc nhìn mấy tác phẩm cổ, trong chốc lát cảm thấy nhức đầu. Quay đầu lại nhìn Kim Thái Hanh, phát hiện trong tay anh không có thứ gì khác, chỉ mua về có một que kem. Điền Chính Quốc giơ que kem ra trước mắt anh, nói: "Cho cậu nếm thử." Anh có vẻ hơi bối rối, và nói: "Không cần."
Điền Chính Quốc có chút tức giận, nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh rời đi.
Thế tại sao lúc đó có nửa miếng bánh mochi thôi cũng kỳ kèo, chả hiểu kiểu gì.
***
Buổi tối, cậu đi tắm, trở lại phòng ngủ chuẩn bị đi ngủ.
Ngay khi cậu vừa đặt lưng xuống, người bên cạnh đột nhiên di chuyển, đặt bàn tay lên eo cậu, dùng sức kéo cậu vào lòng, lưng Điền Chính Quốc áp vào Kim Thái Hanh.
Chính Quốc giật nảy mình, vội vàng nói: "Kim Thái Hanh, nóng quá, không dính vào nhau được."
Anh vờ như không nghe thấy, tay đã vén góc áo lên sờ ngực Điền Chính Quốc, nhiệt độ cực kỳ nóng. Cậu cảm thấy mình sắp tan chảy.
Cậu không thể dứt ra, lại bị Kim Thái Hanh làm cho không còn chút sức lực nào. Nụ hôn ướt át của anh đi dọc từ cổ xuống xương quai xanh, đuôi tóc cọ vào da cậu, rất ngứa, đáy lòng cũng giống như có kiến bò qua, cảm giác tê tê. Điền Chính Quốc sốt ruột nói: "Kim Thái Hanh!"
Ngón tay anh sờ soạng quanh ngực cậu, cơ thể đột nhiên bị kích thích cong người lên, hạ thân cũng có phản ứng. Cậu ráng hết sức giơ tay lên cho Kim Thái Hanh một cú đấm, nhưng anh hôn lên tai và môi của cậu, mơ mơ màng màng gọi: "Tiểu Điền.."
Điền Chính Quốc nhất thời kinh ngạc, Tiểu Điền?
Cút con mẹ mày đi Tiểu Điền.
Nhưng chính sự tạm dừng này của cậu lại để cho Kim Thái Hanh trực tiếp quấn lấy eo cậu, tìm đúng vị trí hôn lên môi Điền Chính Quốc một cái, đầu lưỡi tiến thẳng vào, không cho đối phương thời gian dừng lại.
Điền Chính Quốc rên rỉ, bị hôn đến không còn sức để phản kháng.
Vị sữa, rất ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro