Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33. Công viên 1

Sau khi tan học, Triệu Kha và Hàn Vĩ rủ rê cả nhóm đi công viên giải trí.

"Cuối tuần không có bài tập, đi chơi một bữa đi!" Triệu Kha hào hứng đề nghị.

"Chuẩn! Chúng ta cũng lâu rồi chưa tụ tập." Hàn Vĩ gật gù đồng ý.

Tuấn Lãng quay sang Chính Quốc, ánh mắt mong đợi: "Cậu đi không?"

Chính Quốc vốn không thích những nơi đông đúc, nhưng thấy Tuấn Lãng háo hức như vậy, cậu cũng không tiện từ chối, đành miễn cưỡng gật đầu.

Triệu Kha nhanh chóng quay sang Kim Thái Hanh: "Anh cũng đi đi, lâu rồi không thấy anh ra ngoài chơi."

Kim Thái Hanh khẽ liếc nhìn cả nhóm, ánh mắt có chút do dự. Hắn không thích những chỗ ồn ào, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Buổi chiều hôm đó, cả nhóm tập trung ở cổng công viên giải trí. Trời hôm nay không quá nóng, gió nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác mát mẻ dễ chịu.

"Vào thôi!" Tuấn Lãng phấn khích dẫn đầu cả nhóm bước vào bên trong.

Ngay khi vừa vào, mùi thức ăn thơm lừng đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tuấn Lãng nhanh chân chạy đến quầy xiên nướng.

"Ăn trước đã, rồi tính tiếp!"

Triệu Kha đồng tình: "Không có năng lượng sao chơi được!"

Cả nhóm tiến đến quầy đồ ăn, mỗi người chọn vài xiên theo sở thích. Hàn Vĩ vừa định lấy một xiên thịt cay thì Kim Thái Hanh đột nhiên lên tiếng:

"Chính Quốc không ăn được tiêu."

Hàn Vĩ sững người, nhìn Kim Thái Hanh đầy ngạc nhiên. Nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đổi sang loại khác.

Chính Quốc cũng thoáng bất ngờ. Cậu chưa từng nói chuyện này với Kim Thái Hanh, vậy mà hắn lại biết.

Tuấn Lãng nhíu mày, tò mò hỏi: "Anh biết từ bao giờ vậy?"

Kim Thái Hanh thản nhiên đáp: "Chuyện nhỏ thôi."

Chính Quốc khẽ liếc nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Cả nhóm đứng ăn tại quầy, những xiên nướng nóng hổi bốc khói nghi ngút. Chính Quốc ăn một miếng rồi khẽ cau mày, lưỡi hơi tê rần.

"Cay quá..." Cậu lẩm bẩm, hối hận vì đã không kiểm tra kỹ.

Tuấn Lãng bật cười: "Cậu ăn cay kém thế?"

Hàn Vĩ nhanh chóng đưa cho Chính Quốc một chai nước, nhưng chưa kịp đưa thì Kim Thái Hanh đã đặt một lon nước mát lạnh vào tay cậu trước.

Chính Quốc hơi sững sờ, nhận lấy lon nước từ tay hắn, ngập ngừng mở nắp uống một ngụm. Cái lạnh nhanh chóng xoa dịu vị cay trong miệng cậu.

Tuấn Lãng nhướng mày nhìn Kim Thái Hanh, ánh mắt đầy ẩn ý nhưng không nói gì.

Tàu lượn siêu tốc

Sau khi ăn xong, cả nhóm kéo nhau đến khu trò chơi cảm giác mạnh.

Triệu Kha hào hứng chỉ vào chiếc tàu lượn siêu tốc cao ngất trời: "Trò này đi! Nhìn đã thấy phấn khích rồi!"

Tuấn Lãng lập tức gật đầu: "Chuẩn! Phải thử một lần chứ!"

Hàn Vĩ cũng hưởng ứng theo, chỉ có Chính Quốc là đứng yên, không nhúc nhích.

Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu, ánh mắt như đã đoán ra điều gì đó.

Tuấn Lãng nhận ra phản ứng kỳ lạ của Chính Quốc, lập tức khoanh tay, nhướng mày trêu chọc: "Sao đấy? Cậu sợ à?"

Chính Quốc hừ một tiếng: "Không phải."

"Thế thì đi thôi."

Chính Quốc mím môi. Thực ra, cậu không hẳn là sợ, chỉ là không thích cảm giác bị treo lơ lửng trên không trung, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng trước ánh mắt đầy thách thức của Tuấn Lãng, cậu không thể nào từ chối được.

"Đi thì đi!"

Cả nhóm nhanh chóng xếp hàng chờ đến lượt. Kim Thái Hanh đứng ngay phía sau Chính Quốc, dáng vẻ điềm nhiên, hoàn toàn không có chút căng thẳng nào.

Khi đến lượt, Chính Quốc và Tuấn Lãng ngồi cùng hàng ghế, Kim Thái Hanh ngồi ngay phía sau họ.

Tiếng còi vang lên, tàu bắt đầu di chuyển. Ban đầu, nó lướt đi chậm rãi, nhưng rồi tốc độ ngày càng tăng. Đến đoạn leo dốc cao nhất, Chính Quốc siết chặt thanh an toàn, cảm giác hồi hộp dâng tràn.

Tuấn Lãng hớn hở hô lớn: "Chuẩn bị rơi nào!"

Chính Quốc chưa kịp phản ứng, tàu đã lao thẳng xuống với tốc độ chóng mặt. Cậu theo bản năng nhắm chặt mắt, bàn tay vô thức bám chặt vào thanh an toàn. Tim đập loạn xạ, hơi thở cũng có phần hỗn loạn.

Bên cạnh, Tuấn Lãng hét lên đầy phấn khích, hoàn toàn trái ngược với sự căng thẳng của Chính Quốc.

Ở phía sau, Kim Thái Hanh vẫn ngồi yên, không có chút biểu cảm nào. Nhưng khi tàu lao xuống dốc tiếp theo, hắn hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt lướt qua bàn tay đang siết chặt của Chính Quốc.

Đến vòng xoắn 360 độ, Chính Quốc không nhịn được mà buột miệng kêu lên một tiếng, rồi ngay lập tức cắn môi, hối hận vì đã để lộ sự hoảng loạn của mình.

Kim Thái Hanh nghe thấy, ánh mắt hơi động. Sau khoảng hai phút quay cuồng, tàu cuối cùng cũng dừng lại. Chính Quốc thở hổn hển, sắc mặt có chút tái.

Tuấn Lãng quay sang cậu, cười trêu: "Thế nào? Đã bảo phấn khích lắm mà!"

Chính Quốc lườm cậu ta, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi cậu định đứng lên, đôi chân lại hơi loạng choạng. Một bàn tay bất ngờ vươn ra, giữ nhẹ lấy cánh tay cậu. Chính Quốc quay đầu, bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh của Kim Thái Hanh.

"Đi được không?" Giọng hắn trầm thấp, không mang theo ý trêu chọc.

Chính Quốc mím môi, gật đầu. Kim Thái Hanh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ buông tay, quay người bước đi trước.Nhưng Chính Quốc lại lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro