Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77

Bóng trăng đã lên đến đỉnh đầu, mọi vật bắt đầu chìm dần trong màn đêm tĩnh mịch. Chút ánh sáng thưa thớt rọi ra từ căn nhà tranh nhỏ ven sông khiến người ta khó lòng mà không chú ý đến

Tiếng hò cất lên, giọng hát sao êm dịu mà ngọt ngào như mật đổ vào tai. Bà nằm trên giường ngân nga vài nhịp điệu, Chính Quốc ở phía đối diện ngồi trên chiếc bàn gỗ mà chú ý lắng nghe

" Hò ơi..."

...

Thật bình yên...

...

Thoáng chốc đã gần đến canh ba mà căn nhà tranh vẫn sáng đèn, nhịp điệu ru hò đã ngưng hẳn từ lâu...

Trăng hôm nay rất đẹp, phải nói là đẹp đến nao lòng. Ánh sáng của nó thật tuyệt vời biết bao, chiếu rọi cho mọi vật, mọi nhà...còn chiếu vào lòng người sâu thẳm, đứng dưới ánh trăng, khó có thể nào mà buông ra lời nói dối

" Chính Quốc..."

Bà ra ngoài, hiên nhà thật hiu hắt, chỉ thấy mãi bóng dáng một người con trai đang đăm chiêu nhìn về phía bầu trời đêm, ánh mắt cậu thật sáng, sáng hơn những vì sao nhưng lại đen như bầu trời...

" Mẹ..."

Khoác lên người con trai thêm một chiếc áo, trời về đêm gió rét, phải biết giữ gìn sức khỏe bản thân !

...

" Mẹ ơi...con bây giờ thật sự...thật sự rất tệ "

Chính Quốc cất lời, giọng cậu rưng rưng như muốn òa lên khóc, gục đầu bên vai mẹ, Chính Quốc mới cảm thấy yên bình

" Mẹ biết, nhưng Chính Quốc của mẹ rất giỏi "

Bà xoa xoa mái đầu của người con trai, giọng bà khàn đi rất nhiều, âm lượng cũng nhỏ dần hơn lúc trước

" Mẹ không biết con và thằng nhóc Hanh đã xảy ra chuyện gì...nhưng thằng bé thật sự là một người rất tốt để tin cậy "

...

" Không ai trên đời này là hoàn hảo, mắc lỗi và biết sửa lỗi mới dần hoàn thiện bản thân "

...

" Mẹ biết con không hề giận thằng bé, nếu không khi chuẩn bị bước lên tàu con đã không nán lại mà đợi thêm đôi chút, mẹ biết lúc đó con muốn ở lại cùng nhóc đó mà "

...

Bà vừa nói vừa mỉm cười khó hiểu, thật là, phải chi lũ trẻ bây giờ cũng giống bà với ông ấy hồi xưa, cứ hễ có chuyện gì là phải cùng nhau đối mặt mà giải quyết chứ không phải là trốn tránh, càng trốn thì mọi việc lại càng nên nghiêm trọng mà thôi

" Nhưng cậu ấy..."

" Thằng bé đã nói dối về bệnh tình của mẹ đúng không ? "

" Dạ ? sao mẹ biết ? "

Chính Quốc giật mình ngồi thẳng dậy, theo hướng lời nói của mẹ mà quay qua, mặt đối mặt, bà cũng chẳng muốn giấu diếm gì

" Mẹ đã biết bệnh của mẹ không nghiêm trọng đến mức phải ở lại thành phố tận mấy ngày liền rồi, nhưng thằng bé lại một hai muốn chúng ta ở lại nên mẹ đã biết Hanh nó có chuyện khó nói, đặc biệt là khó nói với con "

Bà ôn tồn giải thích, sự thật là vậy, bà đã biết trước được mọi việc, chẳng qua là bà không muốn nói. Chuyện riêng của hai đứa nhỏ, người lớn như bà lại không tiện xen vô. Vậy nên, suốt hơn một tuần qua, tuy cũng có khám theo lời dặn nhưng đa phần là bà ở nhà dạy Sở Nguyệt nấu những món ăn ngon mà thôi

Bỗng nhiên, đêm hôm đó con bé Sở Nguyệt lại nói rằng Chính Quốc muốn về nhà, bà cũng đã ngờ ngợ ra rằng con trai bà có chuyện không ổn gì đó. Đến lúc lên tàu về, thằng bé lại không mở miệng nói chuyện với Thái Hanh, bà càng chắc chắn hơn giả thuyết mình là đúng

" Mẹ thích thằng bé Hanh lắm "

" ... "

" Nó vừa chịu khó, vừa lễ phép, dễ thương, tuấn tú lại còn rất biết cách quan tâm người khác "

...

Nếu sau này bà không còn nữa...có lẽ thằng bé Chính Quốc bà phải giao lại cho Thái Hanh rồi, như vậy bà mới có thể yên tâm mà an nghỉ

" Vâng...cậu ấy luôn như vậy "

Quan tâm người ta đến mức cả bản thân người đó chỉ muốn ỷ lại vào hắn...

...

" Chính Quốc...tía con từng nói mỗi người chúng ta việc đầu tiên cần có là sự can đảm, dám đối mặt mà đúng không ? "

...

" Mẹ tin khi cả hai đứa cùng ngồi xuống nói chuyện, mọi vấn đề chắc chắn sẽ được giải đáp..."

Bà chứng kiến cả hai đứa chơi với nhau từ hồi còn nhỏ, cãi nhau thì chưa thấy nhưng bám nhau thì lại như cơm bữa. Bà tin Thái Hanh đủ hiểu con trai bà, tin hơn nữa là ở cách đối xử của Thái Hanh với Chính Quốc càng khiến bà có lòng tin hơn vào cậu trai này

Có lẽ...hắn chính là bến đỗ duy nhất mà Chính Quốc cần phải tới...

" Nhưng con..."

...

" Chính Quốc...có những việc qua rồi thì sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa, đừng để bản thân phải hối hận vì sự hèn nhát của chính mình "

...

Chính Quốc, sau này có lẽ còn phải đối mặt với hàng chục hàng trăm thử thách khó khăn hơn nữa, bà không thể ở mãi bên cạnh để khích lệ, động viên cùng nhau vượt qua vậy nên có thể đoạn đường phía sau bà đành gửi gắm Chính Quốc nơi phía Thái Hanh vậy

Thằng bé rất tốt, có Thái Hanh ở bên cạnh, Chính Quốc coi như là an toàn rồi nhỉ ?

" Con..."

" Con còn quá trẻ để hiểu rõ tâm tư của bản thân, giống như mẹ với bố con ngày xưa vậy "

Tâm tư bản thân sao ?

Chính Quốc khó hiểu nghiêng đầu tỏ vẻ, cậu không biết mẹ đang nói về tâm tư gì, càng không hiểu câu nói ' giống như mẹ với bố ' là đang đề cập đến vẫn đề gì, hay chỉ đơn giản là câu nói thoáng qua ?

" Chính Quốc, đừng để bản thân phải hối hận, hãy làm nhưng gì con cho là đúng, mẹ không ngăn cản "

Bà âu yếm vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cậu, đầu Chính Quốc lại một lần nữa dựa vào vai bà ấy, mẹ vẫn luôn luôn là điểm tựa tinh thần vững vàng nhất..

" Con cảm ơn..."

" Nhớ nhé, đừng để bản thân con phải hối hân, hãy suy nghĩ thật cẩn thận "

...

Ánh trăng vàng hiu hắt chíu rọi xuống đỉnh mái nhà tranh đơn sơ, nơi hai con người nhỏ bé dưới ánh nhìn rộng lớn của trời đất đang ngồi cùng nhau, trò chuyện và giải bày tâm sự...

...

Chốn sài thành hoa lệ, bên trong căn nhà rộng lớn với vị trí nằm đắc địa ở khu trung tâm, có một người phụ nữ với chiếc đầm đỏ được diện trên một thân hình đầy quyến rũ, ly rượu vang đỏ trên tay đã vơi đi đôi chút. Cô ta nhìn về phía bầu trời, chất giọng đầy sự kiêu ngạo cất lên

" Hửm ? "

" Cậu ta tên Điền Chính Quốc ạ ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro