Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vergissmeinnicht

Taekook : Vergissmeinnicht
Author : Alex
210518
———
"Kim Taehyung! Em yêu anh." Jungkook cười cười nhìn người đang ôm chặt lấy mình trong màn tuyết, tay choàng lấy cổ người kia.

"Nói lảm nhảm cái gì đấy! Còn không mau vào nhà, ai cho em ăn mặc phong phanh như thế này." Taehyung tức giận kéo Jungkook vào nhà, dùng thân mình ôm lấy thỏ nhỏ đang run lên vì lạnh. Pha cho Jungkook cốc sữa nóng, thuận tiện bế em tới chỗ lò sưởi.

"Ơ! Taehyung không yêu em. Taehyung chỉ toàn mắng em thui." Jungkook vùng vằng gỡ chăn bông ấm ra khỏi người, mặt em ỉu xìu như cái bánh bao thiu.

"Nào! Đừng quậy nữa, anh yêu Jungkook được chưa, yêu em." Kéo Jungkook lại đắp cho em cái chăn, dùng tay mình giữ lấy mặt em. Taehyung nhẹ nhàng hôn lên cái mũi đỏ ửng của Jungkook, âu yếm em trong lòng.

"Nào Jungkook không được khóc. Có anh ở đây rồi, không đau đâu." Taehyung đau đớn ôm Jungkook vào lòng, lấy tay che đi mắt em rồi nhắm cả mắt mình khi thấy cảnh bác sĩ tiêm cái thứ chất lỏng ấy vào người em. Tiếng khóc cứ ngày một to hơn, Jungkook không ngừng dãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Taehyung, đau như có hàng ngàn mũi kim chọc thẳng vào xương tuỷ.

Taehyung thẫn thờ nhìn đội ngũ y tá kéo anh ra khỏi người Jungkook, bàng hoàng khi thấy cảnh em bị bốn người kìm chặt ở bốn góc giường. Đây là mũi an thần thứ năm trong tuần, nhìn hàng chờ ghép phổi mà tim anh như thắt lại. Bác sĩ nói xạ trị chỉ có thể kéo dài thời gian để chờ ghép phổi, nếu không có phổi để ghép, Jungkook của anh sẽ chết bất cứ lúc nào.

Tóc bắt đầu rụng ngày một nhiều do liệu trình của hoá trị, hôm nay Jungkook can đảm nói với Taehyung rằng em muốn được Taehyung cạo đầu cho. Taehyung nhìn Jungkook, ánh mắt tràn ngập yêu thương, chút xót xa bị anh giấu nhẹm ở đuôi mắt. Mặc dù được Taehyung động viên, Jungkook vẫn không thể không khóc sau khi thấy mái tóc nâu của mình lần lượt rơi xuống theo tiếng tông-đơ.

"Jungkookie! Nhìn anh này." Taehyung gọi em quay lại nhìn mình rồi cứ thế, anh dí tông-đơ vào mái tóc đen của mình, mô tả một cách đơn giản thì Taehyung vừa tự tay cạo trọc đầu mình. Jungkook nhìn thấy thế thì càng bật khóc to hơn, tiến tới nhào vào lòng anh mà khóc lớn. Cả hai ôm nhau, lau nước mắt cho nhau rồi lại nhìn nhau cười lớn vì cái đầu của đối phương.

"Harow! Em xin anh đó, anh cũng biết là em sẽ không vượt qua nổi rồi đúng không ? Máu em rất khó đông, mọi người không cứu chữa được đâu." Jungkook cười cười nói với cậu chàng tóc vàng mắt xanh, cậu khựng lại khi nghe những lời em nói.

"Bệnh nhân số 18! Tinh thần lạc quan của em đâu rồi ? Anh sẽ không chấp nhận, trưởng khoa là người đảm nhận cuộc phẫu thuật này, em nghĩ ông ấy sẽ để cho em chết một cách dễ dàng như thế này á ? Không bao giờ, nhân tiện thì em cũng có thể tự mình đưa cho anh ta mà ? Giấu giấu diếm diếm như chuột giấu phô mai làm cái gì vậy ?" Harrow tức giận tuôn một tràng dài, thay vì lạc quan yêu đời thì bánh bao nhỏ ở đây nhờ cậu gửi lại kỉ vật cho Taehyung nếu em không qua khỏi cuộc phẫu thuật. Nực cười, tất cả đều là nực cười.

Mặt bánh bao nhỏ ngày càng ỉu, môi bĩu ra như đứa trẻ con mới lớn. Đôi mắt bắt đầu xuất hiện tầng nước mỏng, Harrow hoang mang, đừng nói với anh là bánh bao nhỏ lại bắt đầu....Dòng suy nghĩ còn chưa kịp chạy hết trong đầu thì........

"OAAAAAA! HARROW BẮT NẠT EM, HARROW KHÔNG THƯƠNG EM RỒI HUHUUUU!" Jungkook dùng toàn bộ sức lực của chàng trai hai mươi ba tuổi để ăn vạ cậu y tá giữ hộ mình kỉ vật dành cho bạn trai. Harrow bên này gần như muốn phát hoảng, cậu không biết làm gì ngoài trấn an Jungkook như dỗ dành một đứa trẻ.

"Taehyung à, nếu em không vượt qua được phẫu thuật thì sao ?" Jungkook nằm trên giường bệnh, y tá và bác sĩ đang lần lượt tháo đống dây chằng chịt ra khỏi người, để lại duy nhất ống thở của em.

"Sắp đến giờ phẫu thuật rồi! Đừng nói linh tinh nữa, chỉ là cuộc tiểu phẫu thôi. Không phải lo đâu." Taehyung nhìn Jungkook, tay đan chặt lấy tay em. Mặc dù là người động viên Jungkook, Taehyung càng lộ ra vẻ hoảng loạn và bối rối, tay anh không ngừng run lên. Cùng em đi tới phòng phẫu thuật, đến cửa thì bị y tá ngăn lại. Ngồi ở hàng chờ phẫu thuật mà tim anh như bị bóp nghẹt, chỉ cầu mong Jungkook được thần chết bỏ qua.

Cửa phòng phẫu thuật mở, trợ lý bên ngoài đưa những bịch máu cho người bên trong. Đèn phòng phẫu thuật vẫn là một màu đỏ chói, Taehyung ngày càng lo sợ. Lần đi ra này là một bác sĩ, anh gần như mất bình tĩnh tiến tới.

"Người nhà bệnh nhân Jeon Jungkook ? Là cậu đúng chứ, chúng tôi e là gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý để đối diện với tình huống xấu nhất. Đội ngũ y tá và bác sĩ sẽ cố gắng cứu vãn tình hình trước mắt, mong gia đình bình tĩnh." Rồi chưa kịp để Taehyung nghe hết câu nói, vị bác sĩ ấy đã chạy vội vào phòng phẫu thuật.

Năm tiếng trôi qua, đèn phòng phẫu thuật đã tắt thay vì chuyển đỏ sang xanh. Bác sĩ đi ra, anh chạy tới. Rốt cuộc câu trả lời nhận được cũng chỉ là chúng tôi đã cố gắng hết sức, mong người nhà bệnh nhân bớt đau buồn cùng với tờ giấy báo tử còn ấm. Taehyung như chết lặng, Jungkook của anh, Jungkook bé nhỏ của anh không còn trên thế gian nữa rồi.

"Không! Jungkook vẫn còn thở mà đúng không bác sĩ, em ấy vẫn còn sống đúng không ? Mấy người làm việc kiểu gì vậy chứ. EM ẤY CÒN SỐNG ĐÚNG KHÔNG ??? CÓ ĐÚNG KHÔNG ??" Taehyung mất bình tĩnh túm cổ áo vị bác sĩ kia lại, gào thét trong hố sâu tuyệt vọng.

Giữa màn đêm tối tĩnh mịch của Liverpool, Taehyung đứng đó, nhẹ nhàng châm đầu thuốc, anh hút một hơi rồi lại tự mình dập tắt điếu thuốc ấy đi. Thì ra là Jungkook không thích thuốc lá, em còn rất ghét anh hút thuốc nữa...

Đám tang của Jungkook diễn ra vào một ngày trời mưa. Taehyung suốt cả buổi lễ không nói gì, chỉ nhìn xuống ngôi mộ khắc dòng chữ "Jeon Jungkook", chốc chốc lại tự nhiên mỉm cười.

Mọi người đau buồn rời khỏi đám tang, duy chỉ còn Kim Taehyung đứng đó, không nói không rằng đứng đó trầm ngâm một lúc lâu. Rồi giống như việc một người hồi phục được dây thần kinh cảm giác của mình, anh đau đớn gào khóc giữa nghĩa trang. Anh buông chiếc ô, quỳ dưới mộ Jeon Jungkook mà gào thét, mà khóc lóc thảm thiết.

Taehyung có người yêu mới được ba năm, Jungkook mất được bảy năm, thời gian trôi nhanh khiến con người ta gần như không tin được. Bạn bè Jungkook còn nhớ cái cảnh Taehyung quỳ trước mộ em mà gào khóc. Họ cứ nghĩ Taehyung đã quên được Jungkook nhưng rồi đến khi anh công khai tay trong tay với một cậu trai có gương mặt giống em đến tám phần, mọi người chợt nhận ra Taehyung còn yêu Jungkook nhiều lắm...

Hôm nay là ngày giỗ thứ bảy của Jungkook, trùng hợp thay lại tổ chức tại sân sau nhà Taehyung. Năm nay bạn bè và người thân của Jungkook đều có mặt, còn có cả người yêu của Taehyung...

Harrow đứng trước căn nhà màu trắng ở phố Stanley, cậu trầm ngâm nhìn căn nhà rồi lại nhìn xuống cái hộp của Jungkook. Thời tiết năm nay lạnh hơn năm trước khiến Harrow nhớ lại thời tiết của bảy năm về trước.

Thời tiết lạnh căm căm, Harrow đứng trước cửa nhà nhẹ nhàng đặt hộp quà xuống, tay ấn chuông vàng. Như có sự thúc giục vô hình, tay cậu liên tục nhấn chiếc chuông cửa, tưởng chừng như muốn phá hỏng nó đến nơi. Tiếng bước chân của chủ nhà ngày càng gần, Harrow chỉ có thể nấp sau tán cây thường xuân rồi nhân lúc người trong nhà không chú ý mà rời khỏi.

Taehyung đang ở trong bếp làm một chút đồ ăn nhẹ cho mọi người, tiếng chuông cửa cứ không ngừng reo lên, nó vội vã gấp gáp như ai đó đang cố gắng gọi anh bằng tất cả sức lực. Taehyung tức giận đặt dao xuống, mở cửa đi ra ngoài.

Trước mắt anh chỉ có không khí, tuyệt nhiên không có ai, chuẩn bị bước vào nhà thì mũi giày da va chạm với thứ đồ vật tạo nên âm thanh. Một cái hộp giấy to, được thắt nơ xinh và đề tên gửi Kim Taehyung đặt gọn gàng trước cửa.

Anh đem cái hộp ra sau nhà, cùng gọi mọi người vào mở cùng. Một số nhận ra dòng chữ trên hộp là của Jungkook, Taehyung dường như bỏ lời nói ấy ra khỏi tai mà vẫn mở chiếc hộp. Taehyung mở chiếc hộp ra, anh gần như chết lặng, bên trong là những kỉ vật của Jungkook. Taehyung lấy từng món đồ được xếp gọn gàng trong chiếc hộp ra, chiếc album ảnh của Taehyung và Jungkook khi cả hai mới quen nhau, chiếc mô hình bằng đất sét Taehyung tự tay nặn cho Jungkook, cái khăn quàng Jungkook gửi Taehyung khi em vẫn còn ở Đức, tất cả mọi thứ mà Taehyung tưởng dường như đã mất đều ở trong chiếc hộp này. Mắt vô tình lướt qua chiếc nhẫn bằng bạc dưới đáy. Anh cầm chiếc nhẫn lên, lao ra khỏi sân nhà rồi phóng xe đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Anh lái xe tới bờ sông Mersey, Jungkook từng nói em rất thích sông này, em còn từng mua vé rủ Taehyung đi dạo quanh Liverpool nhưng cuối cùng vẫn là không thực hiện được. Taehyung mua vé lên chuyến Mersey Ferries, anh đứng trước boong tàu, tay vân vê chiếc nhẫn bạc. Nhìn vào dòng chữ được khắc bên trong chiếc nhẫn, anh trầm ngâm một lúc rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp úp của mình.

"BÙMMM" Tiếng nước xuất hiện ở cuối boong tàu, vị khách nữ người Pháp hét lên khi cô thấy Taehyung lao mình xuống dòng nước. Mọi người nhanh chóng tụ tập lại nơi anh từng đứng, một số thì hoảng loạn, một số thì chạy đi gọi thuyền trưởng và đội cứu hộ, số còn lại thì tranh luận với nhau xem lí do tại sao Taehyung không ngần ngại mà nhảy xuống dòng nước kia.

Đến cuối cùng, khi đội cứu hộ vớt xác Taehyung lên, người nhà và bạn bè anh đều đau lòng mà khóc nức nở. Cuối cùng, người ta kết luận anh qua đời vì tai nạn, chỉ đến khi họ nghe được câu chuyện của Taehyung và Jungkook, chỉ đến khi họ tìm được mảnh giấy của anh mong rằng có thể chôn mình cạnh mộ của em, chỉ đến khi họ dịch được dòng chữ trong chiếc nhẫn bạc...

"Vergissmeinnnicht...."
"Quên tôi đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taekook