9. Điểm yếu
Sau bữa tối, Kim Taehyung rời khỏi căn biệt thự của mình, ánh mắt bình thản nhưng trong lòng ngổn ngang. Chiếc xe đen bóng loáng đã chờ sẵn ngoài cổng, không cần vệ sĩ hay tài xế riêng, hắn tự mở cửa và ngồi vào ghế lái. Nhẹ nhàng vặn chìa khóa, động cơ rền vang, hắn khởi động chiếc xe và lái đi. Đường phố Seoul về đêm chìm trong sự yên tĩnh lạ kỳ, chỉ có những ánh đèn neon sáng rực hắt xuống mặt đường. Kim Taehyung hướng thẳng đến một khu vực bí mật, một nơi mà không ai dám bén mảng, ngoại trừ những kẻ được hắn cho phép. Đó là “The KK” trụ sở bí mật của hắn, nơi gắn liền với những phi vụ nguy hiểm, nơi mà bất kỳ ai cũng không dám gọi tên công khai.
Khi đến nơi, Kim Taehyung dừng xe trước lối vào riêng dành cho hắn. Khu vực này trông có vẻ hoang sơ, nhưng phía sau bức tường cũ kỹ ấy là cả một đế chế ngầm do hắn xây dựng. Hắn bước xuống xe, dáng vẻ lạnh lùng, từng bước chân vững chãi tiến vào lối đi bí mật. Lối đi này chỉ có hắn và những người thân tín nhất biết đến, mọi hành tung đều được che giấu hoàn hảo.
Khi bước vào bên trong, cả căn phòng lớn đã được bao phủ trong ánh sáng mờ ảo. Đàn em của hắn xếp hàng ngay ngắn, ánh mắt kính cẩn cúi đầu, đồng loạt hô lên: “Ngài Storm!”
Kim Taehyung chỉ gật đầu nhẹ, không hề để ý đến sự cung kính của họ mà lướt qua một cách lạnh lùng. Hắn không cần sự ca ngợi, hắn chỉ cần sự trung thành tuyệt đối. Vẻ mặt điềm tĩnh, không chút cảm xúc, hắn tiếp tục bước thẳng vào căn phòng sâu bên trong, nơi nhóm bạn thân thiết nhất đang chờ đợi.
Phòng họp của Kim Taehyung được thiết kế tinh tế, không gian rộng lớn nhưng tối giản, phù hợp với những cuộc thảo luận quan trọng. Trong căn phòng đó, bốn người bạn thân của hắn đã có mặt: RM, Jin, Suga, và Hoseok. Trên bàn là tài liệu liên quan đến đợt giao dịch vũ khí sắp tới – một phi vụ lớn mà họ cần thảo luận kỹ lưỡng. Đợt giao dịch này liên quan đến hàng loạt loại vũ khí tối tân, và nó sẽ quyết định vị thế của KK trong thế giới ngầm.
Jimin, người bạn thân thiết nhất của Taehyung, cũng đã ngồi đó từ lâu. Anh ta nhìn thấy sự xuất hiện của Kim Taehyung, không ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn. Jimin đã quá quen với điều đó.
"Cuối cùng cũng đến" Jimin nói với giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút trêu chọc. "Tôi tưởng cậu sẽ dành cả đêm với cậu ấy sẽ ở nhà chứ."
Câu nói của Jimin lập tức khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Cả RM, Jin, Suga và Hoseok đều ngừng lại, ánh mắt họ hướng về phía Taehyung với sự ngạc nhiên. Họ chưa từng nghe Taehyung nhắc đến bất kỳ ai, đặc biệt là một người ở nhà. Trong thế giới của họ, gia đình và tình cảm cá nhân không bao giờ được xen vào công việc. Vì vậy, việc Jimin nói đến một người nào đó ở nhà khiến họ không khỏi ngạc nhiên.
Hoseok là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh tò mò nhưng không giấu được chút hoài nghi: "Jungkook là ai chứ, Taehyung?"
Kim Taehyung thoáng dừng lại, ánh mắt sắc lạnh của hắn liếc qua Hoseok. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn không biết nên trả lời thế nào. Đối với hắn, Jungkook là một điều gì đó rất khác, một điểm yếu mà hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có. Jungkook không giống những người khác trong cuộc đời hắn. Cậu không phải là một kẻ thù, không phải là một người bạn, nhưng cũng không hoàn toàn là một người yêu. Cậu là người duy nhất có thể khiến hắn mất đi sự kiểm soát.
"Jungkook... chỉ là một người tao nhặt về thôi" Taehyung trả lời, giọng nói đều đều, không hề biểu lộ cảm xúc.
Nhưng Jimin không dễ bị lừa như vậy. Anh ta nhếch môi cười nhẹ, giọng đầy châm biếm: "Chỉ là một người mày nhặt được thôi sao? Cậu có chắc không, Taehyung?"
Taehyung không đáp lại, chỉ ngồi xuống ghế đầu bàn và nhìn lướt qua tài liệu trên bàn. Trong lòng hắn, hình ảnh của Jungkook vẫn lởn vởn, ám ảnh hắn ngay cả khi đang bàn bạc những chuyện quan trọng như thế này. Không ai trong căn phòng đó nhận ra, nhưng tâm trí của Kim Taehyung lúc này không còn hoàn toàn tập trung vào công việc nữa.
Cả bốn người bạn kia cũng dần nhận ra điều gì đó bất thường. Họ biết Kim Taehyung không phải là kẻ dễ bị phân tâm, nhưng hôm nay rõ ràng có gì đó khác. Hoseok, dù nghi ngờ nhưng không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn qua RM và Suga. Jin, người có thâm niên nhất trong nhóm, cũng cảm thấy sự khác lạ ở Taehyung. Anh ta đã ở bên cạnh Kim Taehyung từ những ngày đầu tiên khi đế chế của hắn còn non trẻ, và chưa bao giờ thấy người bạn của mình tỏ ra quan tâm đến ai đó như thế này.
Cuộc họp tiếp tục với những trao đổi về kế hoạch giao dịch vũ khí. Suga là người phân tích chi tiết, bàn về các loại vũ khí sẽ được giao dịch, từ súng ống, đạn dược cho đến các thiết bị quân sự tinh vi. RM là người chịu trách nhiệm đối ngoại, lo liệu các mối quan hệ với đối tác và chính quyền địa phương để đảm bảo mọi thứ suôn sẻ. Hoseok, với tài năng lập kế hoạch, đưa ra chiến lược vận chuyển và đảm bảo an toàn cho lô hàng. Jin thì giám sát tài chính, đảm bảo rằng mọi giao dịch được thực hiện chính xác và không để lại dấu vết.
Mọi người đang thảo luận sôi nổi, nhưng thỉnh thoảng, Jimin lại ném về phía Taehyung những ánh nhìn đầy ẩn ý. Anh ta biết rằng tâm trí của Kim Taehyung không hề đặt ở đây hoàn toàn. Trong những khoảnh khắc Taehyung lơ đễnh, Jimin có thể thấy được sự dao động trong mắt hắn – điều mà chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Cuối cùng, khi cuộc họp sắp kết thúc, Jimin lại lên tiếng, lần này giọng anh nhẹ nhàng hơn: "Taehyung, nếu cậu đã quyết định để Jungkook ở lại nhà, thì cậu phải cẩn thận. Trong thế giới này, điểm yếu là thứ mà kẻ thù sẽ không bao giờ bỏ qua."
Kim Taehyung nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh thoáng qua một tia suy nghĩ. Jungkook... phải, hắn biết rõ cậu là điểm yếu lớn nhất của mình. Nhưng đồng thời, hắn cũng không thể từ bỏ cậu. Không một ai, kể cả bản thân Taehyung, hiểu rõ lý do tại sao hắn lại để Jungkook bước vào cuộc đời mình. Điều đó quá mạo hiểm, nhưng lại có một sức hút không thể cưỡng lại.
Taehyung trả lời, giọng cứng rắn. "Tao biết mình cần làm gì."
Cuộc họp kết thúc trong im lặng, nhưng những câu hỏi và nghi ngờ vẫn lởn vởn trong tâm trí tất cả mọi người.
Trước khi rời khỏi phòng họp, Kim Taehyung bước chậm về phía cửa, không vội vàng nhưng vẫn mang theo dáng vẻ uy quyền đầy bí ẩn. Hắn dừng lại một chút, mắt khẽ liếc qua Jimin, và với giọng nói trầm đầy quyền lực, hắn nói:
“Ngày mai nhớ đến. 8h00 đừng quên.”
Jimin mỉm cười đầy hàm ý, gật đầu trả lời nhẹ nhàng nhưng không kém phần bí ẩn: “Nhớ rồi.”
Không thêm lời nào, Taehyung nhanh chóng bước ra khỏi căn phòng. Cánh cửa vừa khép lại sau lưng hắn, âm thanh của chiếc cửa vang lên đều đều, để lại một sự im lặng khó tả trong không khí. Bốn người còn lại trong phòng – RM, Jin, Suga và Hoseok – đồng loạt quay về phía Jimin, ánh mắt họ đầy thắc mắc và không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Hoseok, người thường thẳng thắn nhất, là người đầu tiên lên tiếng. Giọng anh ta đầy nghi hoặc: “Cái gì thế? Ngày mai nhớ đến? Mày và Taehyung có kế hoạch gì à?”
RM, người thường điềm đạm và kín đáo hơn, chỉ im lặng nhưng đôi mắt sắc sảo của anh không giấu nổi sự tò mò. Jin, với cái nhìn già dặn và kinh nghiệm, cũng không thể không thắc mắc về cuộc trò chuyện ngắn gọn nhưng đầy ẩn ý vừa rồi. Còn Suga, dù luôn tỏ ra điềm tĩnh và không bận tâm nhiều đến chuyện riêng tư, lần này cũng không thể bỏ qua.
Jimin ngồi yên một lúc, ánh mắt như đang cân nhắc xem nên nói gì. Anh ta biết rằng bốn người bạn này đã chứng kiến mọi thứ về Taehyung và không dễ dàng bị qua mặt. Họ đều hiểu rõ sự lạnh lùng và cẩn trọng của Taehyung trong mọi chuyện, đặc biệt là khi liên quan đến kế hoạch công việc. Vì vậy, việc Taehyung nói riêng với Jimin và đặc biệt nhấn mạnh một cuộc hẹn khiến họ không thể không nghi ngờ rằng có điều gì đó đang xảy ra.
Thấy bốn người bạn đang chờ đợi, Jimin cuối cùng quyết định mở lời. Anh ta nhún vai, như thể câu chuyện cũng không quan trọng lắm: “Không có gì lớn lao đâu. Chỉ là chuyện cá nhân thôi.”
Suga nheo mắt, không hề bị thuyết phục bởi câu trả lời đơn giản đó: “Cá nhân à? Vậy sao Taehyung phải nhấn mạnh như vậy?”
Jimin hít một hơi dài, biết rằng sẽ không dễ dàng tránh khỏi những câu hỏi này. Nhưng dù sao, với Jimin, bốn người này cũng là những người thân cận nhất, những người mà anh ta có thể tin tưởng. Đôi khi, sự kín đáo không cần thiết, nhất là khi điều đó có thể giúp giải tỏa một phần nghi ngờ.
“Thật ra thì… nó liên quan đến Jungkook” Jimin nói, mắt anh ta hơi lấp lánh khi nhắc đến cái tên đó.
Ngay lập tức, bầu không khí trong phòng thay đổi. RM, Jin, Suga và Hoseok đồng loạt nhìn nhau. Jungkook – cái tên vừa mới được đề cập vài phút trước – bây giờ lại xuất hiện một lần nữa, nhưng lần này là từ miệng của Jimin. Không thể nào chỉ là trùng hợp.
“Jungkook? Cái người mà mày vừa nhắc đến hồi nãy sao?” Jin hỏi, giọng anh ta đầy sự quan tâm.
Jimin gật đầu, một nụ cười nhẹ nở trên môi. “Đúng rồi. Cậu ấy… ở cùng với Taehyung.”
“Ở cùng?” Hoseok lập tức nhíu mày, rõ ràng không thể tin nổi. “Ý mày là sao? Taehyung không bao giờ để bất cứ ai ở gần hắn quá lâu, đặc biệt là trong nhà của hắn. Tại sao lại là người này?”
Jimin hiểu rõ sự ngạc nhiên của họ. Kim Taehyung, người đứng đầu một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới và đồng thời là kẻ điều khiển thế giới ngầm với danh tiếng đáng sợ, luôn là một người cô độc. Hắn không bao giờ cho phép ai đến quá gần, không có bạn thân thật sự, và càng không bao giờ để ai bước vào không gian riêng tư của hắn. Việc Jungkook xuất hiện trong cuộc đời hắn là điều khiến tất cả mọi người, kể cả Jimin.
Jimin chống tay lên bàn, nhìn mọi người một cách nghiêm túc hơn: “Đúng, đó là một điều kỳ lạ. Nhưng Taehyung không bao giờ làm gì mà không có lý do. Jungkook là một ngoại lệ, và tao nghĩ rằng đó là lý do tại sao Taehyung cảm thấy cần phải cảnh giác hơn bao giờ hết.”
RM ngồi thẳng người, đôi mắt sâu thẳm như đang cân nhắc điều gì đó. Anh ấy lên tiếng sau một lúc trầm ngâm: “Mày nói đúng. Taehyung không bao giờ hành động bộc phát. Nếu Jungkook ở lại với hắn, điều đó có nghĩa là cậu ta có giá trị đặc biệt nào đó đối với hắn.”
Suga, luôn thực tế và nghiêm túc, đưa tay vuốt cằm, ánh mắt sắc bén hơn bao giờ hết. “Nhưng Jungkook có thể gây ra mối nguy hiểm nào không? Ý tao là, trong thế giới của chúng ta, bất kỳ ai cũng có thể trở thành mối đe dọa nếu chúng ta không hiểu rõ về họ.”
Jimin lắc đầu. “Jungkook không phải là mối nguy hiểm. Ít nhất, không phải theo cách mà các cậu đang nghĩ. Cậu ấy không phải là kẻ thù hay gián điệp. Jungkook chỉ là một người bình thường... nhưng lại là điểm yếu lớn nhất của Taehyung.”
Câu nói của Jimin như một cú đấm thẳng vào bầu không khí căng thẳng trong phòng. Điểm yếu – hai từ này không bao giờ được nhắc đến khi nói về Kim Taehyung. Hắn là kẻ không có cảm xúc, không có sợ hãi, và chắc chắn không có điểm yếu. Nhưng giờ đây, chính Jimin – người thân cận nhất với Taehyung – lại khẳng định rằng Jungkook là điểm yếu của hắn.
Jin nhìn chằm chằm vào Jimin, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác: " Mày đang nói rằng Jungkook là người khiến Taehyung mất cảnh giác?”
Jimin gật đầu. “Đúng vậy. Jungkook là người duy nhất có thể làm điều đó. Và đó là lý do tại sao Taehyung luôn phải cẩn trọng. Tụi mày cũng biết, trong thế giới của chúng ta, điểm yếu là điều nguy hiểm nhất.”
RM, người luôn lý trí và biết cách phân tích tình hình, tiếp lời: “Nếu Jungkook thật sự là điểm yếu của Taehyung, thì chúng ta cần phải bảo vệ cả hai. Không chỉ là vì Taehyung, mà còn vì sự an toàn của Jungkook. Nếu kẻ thù biết được, mọi thứ có thể sẽ trở nên rất tồi tệ.”
Hoseok khẽ nhíu mày, giọng anh đầy lo lắng: “Nhưng tại sao Taehyung lại cho phép điều đó xảy ra? Hắn không phải là kẻ dễ bị cảm xúc chi phối.”
Jimin khẽ nhún vai, nhìn Hoseok với ánh mắt đầy suy tư, rồi đáp lời, giọng anh trầm xuống, mang theo chút bất lực: "Ngay cả cậu ta còn không biết, huống gì chúng ta."
Câu nói của Jimin khiến căn phòng im lặng trong giây lát. Bốn người bạn kia – RM, Jin, Suga, và Hoseok – không ai nói gì, nhưng tất cả đều đồng loạt suy ngẫm về lời nói vừa rồi. Kim Taehyung – người đàn ông được mệnh danh là vô cảm, lạnh lùng và không bao giờ để cho bất kỳ ai ảnh hưởng đến quyết định của mình – giờ đây lại có một điểm yếu mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể kiểm soát. Điều này quá khó tin đối với họ, những người đã luôn biết đến một Taehyung quyền lực và đầy kiểm soát trong suốt những năm qua.
RM ngả người ra ghế, đôi mắt sâu lắng như đang cân nhắc điều gì đó rất nghiêm trọng. Anh ta là người luôn có cái nhìn tổng quát về mọi chuyện, và những gì Jimin vừa nói đã khơi gợi lên nhiều suy nghĩ trong đầu anh. “Nếu ngay cả Taehyung cũng không nhận ra điểm yếu của mình, thì chúng ta có lý do để lo lắng. Bởi vì điều đó có nghĩa là hắn dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.”
Jimin gật đầu, ánh mắt anh khẽ dao động khi nhớ lại hình ảnh Kim Taehyung và Jungkook bên nhau. Thật khó để giải thích, nhưng Jungkook, một người mà bề ngoài có vẻ bình thường, lại có một sức ảnh hưởng kỳ lạ đối với Taehyung. Hắn có thể vẫn lạnh lùng và cứng rắn trước mặt mọi người, nhưng khi nói đến Jungkook, có một sự mềm yếu thoáng qua trong ánh mắt và hành động của hắn – điều mà không ai có thể phủ nhận. Jimin là người gần gũi với Taehyung nhất trong nhóm, và anh đã nhiều lần nhìn thấy điều đó. Điều mà những người khác có thể chỉ suy đoán, Jimin đã tận mắt chứng kiến.
"Taehyung có thể mạnh mẽ trước mọi kẻ thù, nhưng cậu ấy lại không thể đối phó được với chính cảm xúc của mình khi liên quan đến Jungkook," Jimin nói tiếp, giọng anh đều đều nhưng ánh mắt lại ánh lên sự lo lắng.
Suga, người luôn thực tế và không bao giờ để cảm xúc chi phối suy nghĩ của mình, đặt câu hỏi: "Nhưng Jungkook là ai thực sự? Cậu ta có gì mà khiến Taehyung phải chú ý đến mức như vậy?"
Jimin nhìn Suga, rồi lại nhìn về phía các bạn còn lại, đôi mắt anh trở nên xa xăm như đang cố gắng tìm câu trả lời cho chính mình. "Jungkook... cậu ấy rất đặc biệt. Không phải vì cậu ấy làm gì hay có quyền lực gì đặc biệt. Mà là vì cậu ấy làm cho Taehyung cảm nhận được những điều mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm nhận được."
Jin nhíu mày, không hiểu rõ điều mà Jimin đang nói. “Cảm nhận? Taehyung luôn là kẻ lạnh lùng, vô cảm. Mày đang nói rằng Jungkook làm hắn thay đổi sao?”
Jimin lắc đầu, rồi lại gật đầu, như thể đang cố gắng diễn đạt một điều gì đó phức tạp. “Không phải thay đổi hoàn toàn, nhưng... có lẽ là mở ra một phần con người mà ngay cả Taehyung cũng không biết tồn tại. Tôi không chắc chắn về điều này, nhưng mỗi khi Taehyung ở gần Jungkook, cậu ấy không thể giữ được sự lạnh lùng tuyệt đối như bình thường. Có những khoảnh khắc nhỏ bé thôi, nhưng tôi có thể thấy được sự thay đổi trong ánh mắt hắn. Kim Taehyung quan tâm đến Jungkook, và điều đó làm Taehyung trở nên yếu đuối hơn.”
Cả bốn người bạn còn lại đều ngồi yên lặng, tiếp nhận những lời của Jimin một cách thận trọng. Họ đã quá quen thuộc với thế giới mà họ đang sống – một thế giới đầy cạm bẫy và mưu đồ, nơi mà sự yếu đuối có thể dẫn đến cái chết. Đối với Kim Taehyung, người đứng đầu một đế chế tàn nhẫn và lạnh lùng, việc có điểm yếu là điều không thể chấp nhận. Điều này không chỉ nguy hiểm cho riêng hắn, mà còn cho cả đế chế của hắn và những người thân cận xung quanh.
RM thở dài, đôi mắt lộ vẻ lo lắng hiếm hoi. “Nếu đúng như những gì mày nói, thì chúng ta cần phải làm gì đó để bảo vệ cả hai. Không chỉ bảo vệ Taehyung khỏi kẻ thù, mà còn khỏi chính bản thân hắn.”
Jimin nhếch môi cười nhẹ, nhưng nụ cười không hề mang theo niềm vui. “Đúng vậy. Tao cũng nghĩ thế. Nhưng vấn đề là... chúng ta không thể làm gì nhiều khi chính Taehyung còn chưa nhận ra điều đó. Cậu ấy quá tự tin, quá kiêu hãnh. Taehyung sẽ không bao giờ thừa nhận rằng Jungkook có thể khiến cậu ấy yếu đuối.”
Hoseok, người luôn có lòng tin vào khả năng chiến lược của Taehyung, cũng không thể không tỏ ra lo lắng. “Chúng ta có thể giúp hắn nhận ra không? Nếu không hành động sớm, có thể hậu quả sẽ rất tệ.”
Jimin im lặng trong giây lát, suy nghĩ về những gì Hoseok vừa nói. “Tao nghĩ rằng không thể can thiệp vào cảm xúc của Taehyung. Cậu ta là một người tự chủ, và bất kỳ sự can thiệp nào cũng có thể khiến cậu ấy phản ứng ngược lại. Điều chúng ta có thể làm bây giờ là theo dõi và đảm bảo rằng không có kẻ nào lợi dụng điểm yếu này của cậu ấy.”
Suga, với sự tỉnh táo và nhạy bén của mình, nheo mắt lại: “Vậy còn Jungkook? Cậu ta có biết mình là điểm yếu của Taehyung không?”
Jimin khẽ lắc đầu. “Không, tôi không nghĩ vậy. Jungkook không có ý thức gì về tầm ảnh hưởng của mình đối với Taehyung. Cậu ấy chỉ là một người bình thường, sống trong thế giới của riêng mình, không nhận ra rằng sự tồn tại của mình có thể gây nguy hiểm cho cả hai.”
Jin gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với nhận xét của Jimin. “Nếu Jungkook không biết, thì đó có thể là một lợi thế. Nếu cậu ta vô tình bị lợi dụng hoặc nhận ra mình có thể điều khiển Taehyung, tình hình có thể trở nên phức tạp hơn.”
RM ngồi trầm ngâm, ánh mắt xa xăm như đang cân nhắc từng kịch bản có thể xảy ra. “Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo? Nếu không thể can thiệp trực tiếp vào mối quan hệ giữa họ, chúng ta nên chuẩn bị đối phó với những mối đe dọa từ bên ngoài.”
Jimin gật đầu, đồng tình với sự nhạy bén của RM. “Đúng. Chúng ta cần bảo vệ Taehyung và Jungkook khỏi bất kỳ mối đe dọa nào. Chúng ta đã từng đối đầu với nhiều kẻ thù, nhưng nếu kẻ nào đó phát hiện ra điểm yếu này của Taehyung, chúng sẽ không ngần ngại tấn công vào Jungkook.”
Hoseok, người luôn lạc quan và giàu lòng nhân ái, thở dài. “Thật không ngờ có ngày Taehyung lại rơi vào tình huống này. Nhưng chúng ta là bạn của cậu ấy, nên dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng phải đứng về phía cậu ấy.”
Cả phòng đồng loạt im lặng, bầu không khí căng thẳng bao trùm khi họ tiếp tục suy nghĩ về tình hình phức tạp mà cả nhóm đang đối mặt. Họ đều biết rằng, từ giờ trở đi, mọi hành động, mọi quyết định của họ sẽ phải được tính toán một cách cẩn thận, vì không chỉ tính mạng của Taehyung mà còn của Jungkook đều đang trong tình trạng nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro