Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Sáng hôm sau , Nam Joon cùng bác quản gia đã dậy từ rất sớm , 2 người đang dùng bữa sáng thì từ trên cầu thang , 1 người ôm theo chú chó , người kia quần áo sộc sệt từ từ mà đi xuống , nhưng kì lạ là 2 người điều có điểm chung là hai mắt thâm quần như đã không ngủ cả tuần lễ ,Tae hyung cùng cậu ngồi xuống bàn , gương mặt vẫn vậy , ngáp ngắn ngáp dài

" Nè , bộ 2 đứa bây làm gì cả đêm hay sao vậy ? " Nam Joon bỏ ly nước xuống nhìn anh và cậu

" Đâu...có "

2 người đồng thanh trả lời khiến ánh mắt Nam Joon lại tràn ngập nghi ngờ

" Thôi 2 đứa ăn đi , anh có việc phải lên bệnh viện , tầm trưa sẽ về "

Nói xong Nam Joon xách theo chiếc cặp da màu đen mà bước ra khỏi nhà

" Cậu Tae hyung..."

" Có việc gì không bác ? " Tae hyung ngước mặt nhìn ông rồi hỏi

" Lát nữa cậu có đi làm không ạ "

" Tầm trưa cháu có lên công ty 1 lát , có việc gì không bác "

" Cháu tôi 15p nữa có lẽ sẽ đến đây , cậu có thể ..."

Chưa để ông kịp nói hết anh đã vội trả lời

" Dạ , bác cứ bảo cậu ấy đến đây , không sao hết ạ "

" V-Vâng ... được vậy tôi cảm ơn cậu nhiều "

" Không có gì đâu ạ "

Bác quản gia nói xong thì vội đi ra phòng khách để dọn dẹp , để cậu cùng với anh ở lại , bầu không khí trở nên khó thở , thấy cậu không nói gì thì anh vội lên tiếng

" À...Kookie chuyện lúc tối tôi.."

" Hã...hã..."

Cậu giựt mình vì Tae hyung mở lời trước nên đã để thức ăn rơi xuống đùi của mình

" Ahh...nóng.... "

" Nè..em có sao không "

Tae hyung vội lấy khăn giấy chùi cho cậu , Jung kook ngượng mặt quay đi nơi khác vì có lẽ thức ăn này thật không biết chỗ rơi mà

" Tui...tui đi lên phòng thay đồ "

Cậu vội đứng dậy bước đi thì bị anh nắm tay giật lại khiến cậu ngồi vào lòng anh

" Chưa ăn em đã đi đâu vậy "

Anh ôm lấy eo của cậu khiến cho cậu đây chỉ biết đỏ mặt mà cuối đầu

" Chuyện tối qua chúng ta có lẽ chưa làm xong nhỉ , vậy bây giờ ..."

" Cậu Tae hyung , cháu tôi nó đã....tới...."

Bác bước vào thì thấy trước mặt là cảnh tượng khá ngượng ngùng , thế là bác quay mặt đi nơi khác mà tiếp tục nói

" Cháu ...tôi nó tới rồi ạ , mời cậu chủ ra"

" Dạ , bác ra trước đi , con ra liền đây "

Tae hyung đứng dậy đặt cậu trở lại vào ghế mà bước đi , Jung kook chẳng hiểu chuyện gì , nhưng đâu đó le lói trong cậu có tức giận vì nếu bác không vào lúc đó có lẽ anh đã hôn cậu rồi , thiệt là có chút gì đó không cam tâm

...

Tae hyung bước ra phòng khách với phong thái chẳng khác gì lúc đang làm việc , nhưng hơi lạ vì bộ đồ anh đang mặc là quần cộc và áo thun 3 lỗ :>

" Chào cậu "

Cậu thanh niên có vẻ trẻ tuổi , ăn mặc đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt , trên người tỏa ra mùi hương thơm nhẹ khiến người khác dễ chịu , Tae hyung cuối đầu chào lại rồi mời cậu bạn này ngồi xuống ghế

" Chào anh , anh là cháu của bác quản gia đây phải không ? "

" Đúng , đây là hồ sơ của tôi "

Tae hyung cầm tệp hồ sơ lên nhẹ nhàng mở ra xem

" Anh tên là Kim Seok Jin , đã 29 tuổi rồi sao , thế anh lớn hơn tôi đó , nhưng nhìn anh có vẻ còn trẻ quá nhỉ , tôi và anh đã từng gặp nhau rồi thì phải..."

" Cậu không nhớ tôi sao ? "

" Anh là..."

" Tôi cùng với 2 người bạn của mình là Yoon Gi và Ho Seok đã cứu bạn nhỏ của cậu khỏi tay một tên bắt cóc " Jin mỉm cười nhìn Tae hyung trả lời

" À , thì ra là anh , cảm ơn anh lúc đó đã ra tay cứu bạn nhỏ nhà tôi "

" Chuyện cũng đã qua lâu rồi mà , cũng đã mấy năm rồi , tôi chưa được gặp lại em ấy , không biết Jung kook bây giờ đã ổn chưa ..." nói đến đây gương mặt anh dần trở nên buồn bã , cậu bạn nhỏ đó như là người em của anh , nhớ đến đôi mắt tròn long lanh của cậu , mỗi khi nhìn vào nó anh cảm thấy cậu nhóc này đáng yêu vô cùng , anh không thể từ chối những gì mà cậu muốn , lúc anh nghe báo cậu bị tai nạn và mất trí nhớ , anh đã muốn tới đó nhưng việc học còn dang dở khiến anh không thể rời khỏi , nghe Yoon Gi bảo là Jung Kook đã về đây , cũng đã xin vào công ty nào đó làm , người ta cũng đã chấp nhận , Jin rất muốn đi tìm cậu nhưng hiện tại chưa biết nơi nào để đi

" Cậu ấy đang ở đây "

" Cậu nói sao..."

Jin chưa kịp nói hết câu thì một bóng dáng quen thuộc từ trong bếp bước ra , gương mặt vẫn như thế , đôi mắt long lanh to tròn nhìn anh , nhưng có vẻ cậu không nhớ anh là ai rồi

" Chào anh nha , anh là quản gia mới phải không ạ , em tên là Jung kookie , anh tên gì"

Cậu trên tay ẳm bé Dâu mà tiến lại hỏi Jin , anh mỉm cười đáp trả

" Anh tên Seok Jin , rất vui được gặp em nha "

" Dạ "

Cậu mỉm cười rồi vội chạy lên lầu , Jin cùng Tae hyung hướng mắt nhìn theo

" Tại sao em ấy lại ở đây "

Jin nhìn Tae huyng bằng đôi mắt có phần gì đó tức giận, Jin biết , vì Tae hyung cậu mới đồng ý sang nước ngoài nên bây giờ mọi chuyện mới thành ra thế này , cũng chính Tae hyung đã làm tổn thương trái tim chân thành của cậu , sao bây giờ đến khi cậu đã mất trí nhớ rồi , Tae hyung vẫn không chịu buông tha cho cậu chứ

" Tôi muốn bù đắp và giữ em ấy ở cạnh mình "

" Sao bao nhiêu chuyện xảy ra , cậu chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho Jung kook chứ ? "

Seok Jin có vẻ gắt gỏng hỏi anh , thì đúng thôi , cũng do anh 1 phần đã làm cậu thành thế này , nên giọng điệu Tae hyung vẫn hạ xuống để trả lời

" Tôi không hứa sẽ bên em ấy trọn đời , nhưng tôi chắc chắn sẽ cho Jung kook một hạnh phúc trọn vẹn "

" Nếu cậu chắc chắn như thế , tôi cũng không còn gì để nói , à chừng nào tôi có thể chuyển vào đây làm được "

" Nếu anh muốn thì ngày mai có thể bắt đầu làm việc , còn bây giờ để bác đây dẫn anh lên phòng "

Jin gật đầu rồi theo chân bác lên nơi dành cho quản gia ở là một căn nhà riêng biệt nằm phía sau sân vườn, Jin bước vào thì liền nghĩ có lẽ mình đã đi nhầm liền quay sang hỏi bác

" Bác ơi , mình đi lộn nơi phải không ạ , phòng cho quản gia gì mà như nơi dành cho khác VIP ở vậy ạ "

Chỗ này quá rộng so với những gì anh tưởng tượng , sàn nhà được lót bằng gỗ mun , tường gạch được sơn màu trắng sáng , có phòng tắm và vệ sinh riêng , còn có cả bếp riêng nữa , đây có khác gì đi nghỉ dưỡng ở khách sạn 5 sao đâu chứ

" Căn nhà này đáng lẽ là không ai ở đâu , tại nơi này quá vắng vẻ rồi , hôm qua ông và bà chủ đã liên hệ bảo bác dọn nơi này để cho con ở , để thuận tiện ra vào hơn , con thấy nơi này thế nào "

" Quá được luôn ạ , con cảm ơn bác "

Seok Jin ôm lấy tay ông mà hôn lấy hôn để

" Được rồi , con thay đồ đi rồi ra phòng khách , ta có một số thứ muốn chỉ dạy cho con "

" Dạ "

....

Tầm trưa Tae hyung đã rời khỏi nhà để cậu ở lại chơi với bé Dâu , cậu bảo muốn đi theo liền bị anh từ chối , nói cậu bây giờ chỉ cần ở nhà thôi , mọi thứ cứ để anh lo , thế là bây giờ cậu nằm trong phòng mình hết nghịch máy tính rồi chạy khắp nhà , chợt nhớ hôm nay có một anh mới vào làm nên cậu vội chạy thẳng xuống bếp

" Anh Jin.."

" Ủa kookie , sao em lại xuống đây , sao không lên phòng mình chơi đi "

" Ở đó chán quá à ... anh có gì không cho em làm với "

" Hmm...vậy em gọt cà rốt dùm anh nhé "

" Vâng ..."

...

" Kookie , em gọt xong chưa đưa anh nào .."

Jin nấu xong món canh thì làm qua món xào , nhưng đợi mãi chẳng thấy cậu đưa cà rốt lại , Jin quay sang thì thấy một rổ cà rốt bây giờ chỉ vỏn vẹn còn 2 củ

" Jung kook , cà rốt đâu hết rồi "

* Nhoàm...nhoàm....*

" Ức...kookie....không biết , tụi nó chạy đi đâu hết rồi "

" Thế em đang ăn cái gì kia "

" Ức...có...ức...em có ăn gì đâu "

Đúng là nói dối không chớp mắt , miệng còn nhai thế kia mà bảo là cà rốt biết chạy , tưởng Jin bị ngốc chắc

" Đi uống nước đi , mắc nghẹn bây giờ "

" Ức...dạ "

.
.
.

" Jung kookie , tôi về rồi nè "

Tae hyung đứng trước cửa la lớn nhưng chẳng thấy cậu chạy ra , anh khó hiểu nhìn vào trong

" Anh Jin , Jung kook đâu rồi anh "

" À , cậu ấy đang ở ngoài vườn với bé Dâu đó , cậu ra đó đi "

Jin đang dọn cơm thì nghe cậu về nên đã vội chạy ra

" À , quên nữa tôi ra xe lấy đồ , anh tìm Jung kook dùm tôi nhé "

Tae hyung nói xong thì chạy nhanh ra ngoài , cùng lúc đó , Nam Joon đã trở về , anh bước vào nhà thì thấy một dáng người xinh đẹp đang tiến về phía anh

" Chào anh "

Jin thấy anh thì hốt hoảng cuối đầu

" Anh là quản gia mới "

" Ờ..ừm...đúng vậy "

" Ừm"

Nam Joon ừm một tiếng rồi lướt qua anh đi thẳng lên lầu , khỏi phải nói tim anh như muốn nhảy ra ngoài rồi , người gì mà cao lớn thấy sợ , gương mặt chẳng có ý cười , đã vậy còn mặt đồ bó sát , ôi trời con tim íu đuối của tôi ...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taekook