Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


Kim Thái Hanh chép bài thi xong, Điền Chính Quốc cũng tắm xong ra.

Áo ngủ caro trắng xanh kiểu dáng hơi cũ, có lẽ đã mặc mấy năm. Chẳng qua Kim Thái Hanh cảm thấy phong cách "cứng ngắc" này không hợp với Điền Chính Quốc, loại gấu con khắp người thì còn được.

Điền Chính Quốc tắm đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngồi trên ghế lau tóc.

"Cái đó, có làm nóng chút sữa cho cậu, lát nữa uống đi." Kim Thái Hanh làm dáng không thèm để ý, chỉ tiện tay làm nóng cái thôi.

"Ừm, cảm ơn." Điền Chính Quốc cười híp mắt nói.

"Hôm nay ngủ sớm chút đi, dù sao cũng bị đụng đầu, nghỉ ngơi cho khỏe." Sau khi trở về, Điền Chính Quốc cũng không nói đau đầu nữa, nhìn như không có vấn đề.

"Ừm, chờ làm thêm một bài ngữ văn nữa rồi ngủ." Mới tắm xong, cậu vẫn rất có tinh thần.

Kim Thái Hanh cũng kệ cậu, dù sao cơ thể là của chính cậu, khó chịu tự nhiên là nghỉ ngơi.

Ăn bánh mì và sữa xong, Kim Thái Hanh lên giường, lấy di động ra bắt đầu chơi game.

Trường cũng không cấm học sinh mang theo di động, học sinh ở lại trường, phụ huynh ít nhiều gì cũng sẽ nhớ nhung, học sinh mang theo di động cũng tiện liên lạc với phụ huynh. Còn nữa, học sinh nếu có chuyện gì, cũng có thể tìm phụ huynh trước, nhà trường và phụ huynh đều có thể yên tâm hơn chút.

"Không viết nữa à?" Điền Chính Quốc hút sữa hỏi.

Giờ chưa tới 9 giờ, hoàn toàn có thể viết tới 10 giờ rưỡi rồi ngủ.

"Không viết." Dù sao vẫn còn một ngày cuối tuần, luôn có thể chép xong.

Điền Chính Quốc nhìn hắn, "Cậu đang làm gì?"

"Chơi game." Kim Thái Hanh không tập trung trả lời.

"Game gì?"

"Nông Dược (*)."

(*): Tên đầy đủ là 王者农药 (Vương giả nông dược). Là tên gọi thay cho mobile game tên 王者荣耀 (Vương giả vinh quang), vì chữ 农药 (nông dược) và 荣耀 (vinh quang) đồng âm, chủ yếu nhất là:gây nghiện người chơi nên thường được gọi chơi như vậy. Nguồn: Baidu. P/s: game này coi như là Liên quân mobile của Trung Quốc.

Ánh mắt Điền Chính Quốc sáng lên, "Dẫn tôi chơi chung đi!"

Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn cậu, "Cậu cũng chơi?"

Trong ý thức của hắn, học sinh giỏi như Điền Chíng Quốc chắc chẳng biết game là thứ gì.

Điền Chính Quốc xấu hổ cười, "Thỉnh thoảng có chơi tí, chơi không giỏi lắm."

Mới mẻ như thế, Kim Thái Hanh cười nói: "Được, đăng nhập đi."

Trường học có mạng vô tuyến, nhưng người dùng quá nhiều, chơi game chắc chắn không được. Kim Thái Hanh là người có 3G, tự nhiên không sợ vụ này.

Nhưng nói tới 3G......

"Điện thoại cậu đủ 3G không đó? Đừng có mà đánh xong cậu lại nợ phí." Loại người không hay chơi điện thoại như Điền Chính Quốc, chắc sẽ không mua quá nhiều 3G.

"Đủ rồi, tôi mua combo 3G." Điền Chính Quốc tin tưởng mở máy, mở game lên.

"Không thấy phí à? Bình thường xem phim?" Theo lý mà nói không chơi game, không xem phim, một tháng thì cũng không dùng được bao nhiêu.

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Đọc tư liệu học, với vài chương trình học trên mạng."

"..." Kim Thái Hanh bỗng cạn lời, có cảm giác không phải người cùng một thế giới.

Thêm bạn nhau, Kim Thái Hanh rất sợ hắn hố, đi thung lũng vương giả trước.

Lúc chọn anh hùng, Kim Thái Hanh xem như nhìn ra Điền Chính Quốc đúng thật chỉ "thỉnh thoảng" mới chơi. Anh hùng thật sự ít ỏi người ta nhanh tay chọn xong trước, suy nghĩ đội hình, Điền Chính Quốc hình như chẳng có gì để chọn. May mà game có tặng vài thẻ trải nghiệm anh hùng, lúc này mới không đến mức quá hố.

Thẳng đến lúc đánh, Kim Thái Hanh mới hiểu "chơi không giỏi lắm" trong miệng Điền Chính Quốc có nghĩa gì. Hàng này biết là chơi không giỏi, đúng là dẫn gà về nhà mà.

"Cậu đừng giết Jungle, đầu tiên là đánh Jungle trước."

"Cấp của cậu chưa cao, đừng lao lên như vậy!"

"Cậu là Support, đi đánh Jungle đối diện một mình làm gì?"

"Về về, tôi đi ở trước, cậu ở đằng sau cho tôi!"

"Cậu chạy mau đi, tôi đỡ, không sao. Hả? Không phải bảo cậu chạy rồi hả? Cậu quay lại làm gì?"

...

Đánh xong một ván, Kim Thái Hanh cảm thấy mình cũng miệng khô lưỡi khô, đúng là trước giờ chưa từng mệt mỏi vậy.

Một Support da giòn cứ luôn xông lên trước thịt, trốn thì lại trốn trong đám người, đi đánh hỗ trợ ăn bùa thì kết quả một mình lấy hết, một mình khiêu chiến bạo chúa và chúa tể, không phải bị kẻ địch đuổi giết, thì là bị bạo chúa và chúa tể giết chết......

Tóm lại, gà thật.

Nhưng Điền Chính Quốc chơi rất vui vẻ, dù sao lúc cậu bị vây đuổi, Kim Thái Hanh sẽ đúng lúc nhảy ra chắn giùm cậu. Đổi trang bị nào thì Kim Thái Hanh cũng sẽ nói với cậu. Cậu có lính nhỏ thì đánh, không có thì tự chuyển động, đúng là rất nhẹ nhàng, mạnh hơn lúc cậu tự đánh hồi trước nhiều!

"Ván nữa đi!" Điền Chính Quốc dâng cao hăng hái.

Kim Thái Hanh liếc cậu, "Nhanh đi làm bài tập đi."

"Ván nữa rồi làm." Điền Chính Quốc nói.

"Không được, cậu gà quá, dẫn cậu quá mệt mỏi." Kim Thái Hanh thấy quanh co vô dụng, không bằng nói thẳng.

Ý cười của Điền Chính Quốc cứng lại đôi chút, cúi đầu nói: "Xin lỗi, kéo chân sau cậu......"

Dứt lời, đứng dậy đi đến chỗ bàn học, còn nhỏ giọng hít mũi.

Đây là khóc?

Kim Thái Hanh không quá chắc chắn, nhưng hứng thú của Điền Chính Quốc nháy mắt giảm xuống bỗng làm hắn cũng mất hứng chơi tiếp.

"Ăn bánh mì xong rồi làm." Kim Thái Hanh thấy dáng vẻ đáng thương của cậu, cũng không muốn làm bầu không khí quá xấu hổ.

"Ừm..." Điền Chính Quốc lên tiếng, mang theo chút giọng mũi.

Kim Thái Hanh thở dài trong lòng, xem ra tủi thân khó chịu thật. Hình như từ sau khi Điền Chính Quốc mất trí nhớ, trở nên dễ biểu hiện cảm xúc không vui ra ngoài hơn. Kim Thái Hanh cũng không thể nói là tốt hay không tốt, Điền Chính Quốc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, sẽ khiến cậu có cảm giác nhỏ tuổi hơn bạn cùng lứa một tí. Ở độ tuổi này của họ tuy phản nghịch, nhưng cũng đã bắt đầu chậm rãi học che dấu cảm xúc rồi.

"Đánh thêm ván nữa vậy." Kim Thái Hanh thỏa hiệp.

Sao hắn lại cảm thấy số lần hắn thỏa hiệp hôm nay còn nhiều hơn cả năm nay chứ?

Điền Chính Quốc lắc đầu, gặm bánh mì bắt đầu làm bài thi.

Kim Thái Hanh xuống giường, đi qua rút bút của cậu ra, "Cậu cũng biết cáu quá, không phải chỉ nói cậu gà thôi à? Ai mà không có lúc gà chứ?"

Điền Chính Quốc vẫn không nói câu nào, khó lắm mới có người dẫn cậu chơi game, ban đầu cậu rất vui, nhưng ai mà biết đối phương ngại cậu gà, làm cậu chẳng còn chút hứng thú nào nữa, cũng có hơi tủi thân. Game thôi mà, lòng thắng thua nặng như vậy làm gì?

Nếu là người khác, Kim Thái Hanh đã mặc kệ từ lâu, thích làm gì thì làm. Nhưng nhìn cảm xúc Điền Chính Quốc không vui, hắn cũng bực theo. Nhưng vẫn chịu đựng tính tình, nói: "Được rồi anh trai ơi, đừng dỗi nữa. Nhanh chơi hai ván rồi ngủ."

"Ai là anh cậu?" Điền Chính Quốc hừ một tiếng, rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên lần nữa.

Ván này Điền Chính Quốc vẫn không có gì tiến bộ, nhưng chơi chơi, Điền Chính Quốc cũng quên đi chút chuyện không vui vừa nãy.

Vì dỗ Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh chủ động yêu cầu đánh thêm ván nữa. Cuối cùng là dỗ tiểu tổ tông này vui vẻ.

Nhưng Kim Thái Hang cảm thấy, chơi game với Điền Chính Quốc, còn không bằng hắn tự đi làm bài thi, ít nhất không biết thì không biết, khỏi cần quan tâm. Chơi game này hắn vừa phải nhìn đừng để Điền Chính Quốc chết, để tránh cảm xúc không vui, cũng không thể cho người ta chửi cậu, dù sao đây cũng là người hắn dẫn theo chơi, hắn chửi thì được, người khác thì không được.

Hôm sau Kim Thái Hanh tỉnh dậy, đã hơn 9 giờ sáng.

Nhìn phòng ngủ một vòng, không thấy bóng Điền Chính Quốc đâu, Kim Thái Hanh ngồi bật dậy.

"Điền Chính Quốc?"

Không có ai đáp lại, hiển nhiên, Điền Chính Quốc không ở đây.

Kim Thái Hanh nhăn mi, người đã không nhớ rõ, còn một mình chạy lung tung làm gì?

Cầm điện thoại, Kim Thái Hanh muốn gọi điện cho Điền Chính Quốc, nhưng mở khóa rồi mới nhớ, mình không hề có số của Điền Chính Quốc.

Trường lớn như vậy, bảo hắn đi đâu tìm người?

Suy nghĩ vài giây, Kim Thái Hang mở group lớp ra.

Kim Thái Hanh: Ai có số của Điền Chính Quốc?

Có mấy bạn học nhảy ra, đều tỏ ý không biết.

Trì Linh: Sáng nay tôi có gặp cậu ấy ở thư viện.

Trì Linh là lớp phó học tập của lớp, tuy thành tích không tốt bằng Điền Chính Quốc, nhưng tính tình cởi mở, mặt mũi cũng xinh đẹp, bạn học trong lớp vẫn rất tin tưởng và nghe theo cô.

Kim Thái Hanh nhảy xuống giường, lúc đang chuẩn bị kéo bộ quần áo ra ngoài tìm người, Điền Chính Quốc đã về.

"Dậy rồi?" Điền Chính Quốc mỉm cười nói: "Tôi mua bữa sáng, còn nóng đó."

Điền Chính Quốc hiển nhiên không phát hiện Kim Thái Hanh muốn ra cửa tìm cậu.

Kim Thái Hanh đóng ầm tủ quần áo, "Cậu chạy đi đâu? Sáng sớm không thấy người, cũng không để lại câu nào, đi lạc thì sao bây giờ?"

Điền Chính Quốc cảm thấy mình lớn đến thế rồi, đi lạc là không thể nào. Đồng thời cũng biết, Kim Thái Hanh đang quan tâm cậu.

"Đi thư viện trả sách, tùy ý tự học một lát. Sau này tôi sẽ nhớ để lại giấy." Điền Chính Quốc đặt bữa sáng và sách vở lên bàn.

Đồng hồ sinh học làm cậu đúng giờ tỉnh dậy vào 5 giờ rưỡi sáng, sau đó cậu liền đi phòng tự học học như bình thường.

Kim Thái Hanh thở phào nhẹ nhõm, vào toilet rửa mặt. Nhưng cửa mới đóng lại, đã mở ra.

Kim Thái Hanh lấy điện thoại Điền Chính Quốc, sau khi bảo cậu mở khóa, trao đổi số giùm hai người, cũng thêm WeChat nhau.

"Sau này ra ngoài hay gì, cũng phải nói cho tôi một tiếng." Kim Thái Hanh nói xong, liền về toilet.

Thật ra hắn cũng không thể nói vì sao mình lại quan tâm Điền Chính Quốc, có lẽ vì cha mẹ Điền Chính Quốc tin tưởng hắn, có lẽ vì Điền Chính Quốc bây giờ khiến hắn cảm thấy không còn tính công kích... Dù sao bây giờ cảm giác hắn dành cho Điền Chính Quốc cũng không tệ lắm, trước khi Điền Chính Quốc khôi phục ký ức, hắn có thể coi Điền Chính Quốc thành bạn.

Bữa sáng là bánh bao kèm cháo.

Kim Thái Hanh vừa ăn vừa hỏi: "Cậu đi tự học làm bài tập hả?"

"Ừm, còn học thuộc từ vựng một lát." Thời gian sáng sớm rất tốt với Điền Chính Quốc, đầu óc cậu tỉnh táo, hiệu suất cũng cao, "Sau này cậu cũng dậy sớm, mình đi chung đi?"

"Không đi." Kim Thái Hanh quyết từ chối, "Tôi đâu phải gà, dậy sớm như vậy làm gì?"

Điền Chính Quốc dùng mắt trừng hắn.

Kim Thái Hanh khoát khoát tay, "Rồi, cậu cũng không phải, được chưa?"

Ăn xong một cái bánh bao, Điền Chính Quốc nói: "Sáng sớm có lợi cho việc học, cậu có thể đi thử với tôi mấy ngày, đảm bảo cậu sẽ thích dậy sớm."

Kim Thái Hanh giả bộ không nghe thấy.

"Sáng sớm phòng tự học không có mấy ai, cậu chắc chắn có thể đọc sách vào." Điền Chính Quốc tiếp tục kể lợi ích. Phòng tự học ở thư viện rất lớn, hoàn cảnh cũng tốt nữa, bình thường rất nhiều người, nhưng sáng sớm thì không có bao nhiêu người.

"Tôi không thích học, thành tích học cũng kém, vẫn đừng chậm trễ tôi ngủ." Kim Thái Hanh cảm thấy mình nên tỏ rõ lập trường thì tốt hơn.

Điền Chính Quốc suy nghĩ, nói: "Dù không học, thì ngủ sớm dậy sớm cũng tốt cho cơ thể. Cậu có thể đi chạy bộ mà, sau đó mình đi ăn sáng chung."

Phòng tự học ở thư viện mở từ 5 giờ sáng đến 10 giờ tối, sau khi Điền Chính Quốc rời giường, tới phòng tự học cũng khoảng 5 giờ năm mươi. Sau đó học 1 tiếng, đến căn tin ăn, 7 giờ rưỡi là có thể đúng giờ ngồi học sớm ở phòng học.

Bởi vì căn tin, khu dạy học và thư viện cách nhau rất gần, vì thế trên đường qua lại cũng không mất bao nhiêu phút.

Kim Thái Hanh không tỏ thái độ, hắn thích thể thao, nhưng nghĩ tới việc dậy sớm, vẫn không quá bằng lòng.

"Coi như đi chung với tôi đi." Điền Chính Quốc chớp mắt nhìn hắn.

Kim Thái Hanh húp miếng cháo, nói: "Nhìn duyên vậy, tôi mà không dậy nổi thì cậu đừng có gọi tôi."

Mà 5 giờ năm mươi sáng hôm sau, Kim Thái Hanh đánh ngáp cùng Điền Chính Quốc xuất hiện trong phòng tự học.

Thời gian này trước đây, phòng tự học cũng không có bao nhiêu người, đều quen biết nhau. Vì thế Kim Thái Hanh xuất hiện đúng thật là làm họ kinh hãi.

Nguyên trường gần như không ai không biết Kim Thái Hanh, không chỉ vì hắn là giáo bá, càng vì hắn là giáo thảo (*). Vì thế sự xuất hiện của hắn khiến các nữ sinh đang ngồi đều hơi đỏ mặt, cũng không dám nhìn nhiều nữa tiếp tục cúi đầu đọc sách, trái tim thì không biết đã bay đi đâu rồi.

(*): Hotboy trường

Các nam sinh thì đều không muốn chọc chủ nhân này, đồng thời cũng lo lắng lỡ như Kim Thái Hanh không nhìn rõ gì hết, cầm đuốc đập phòng tự học, vậy mai họ nên đi đâu tự học cho phải đây?

Điền Chính Quốc dẫn Kim Thái Hanh đến chỗ bình thường cậu hay ngồi.

Kim Thái Hanh mệt mỏi rã rời nhỏ giọng nói bên tai Điền Chính Quốc: "Đây là cậu lừa tôi đi, nếu tôi mà không đọc sách vào, không công chậm trễ thời gian ngủ, thì cậu phải mời tôi ăn đó."

Điền Chính Quốc cười yếu ớt gật đầu, "Nếu cậu có thể đọc sách vào, giữa trưa tôi mời cậu ba mặn một chay!" Ở tiêu chuẩn học sinh thì coi như cao rồi.

Kim Thái Hanh lau nước mắt thấm ra lúc ngáp, lấy sách tiếng Anh ra bắt đầu học từ vựng.

Trăm triệu lần không ngờ, hắn vậy mà đọc vào được, còn một hơi nhớ kỹ hai mươi từ!

Cho đến lúc Điền Chính Quốc gọi hắn đi ăn, hắn mới bừng tỉnh phát hiện một tiếng đã trôi qua.

Kim Thái Hanh nhếch khóe miệng -- hôm nay có ba mặn một chay rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro