33
Điền Chính Quốc tỉnh dậy trong lòng Kim Thái Hanh, nhớ lại những câu Kim Thái Hanh nói hôm qua, cậu không tự chủ được giương lên khóe miệng.
Cậu hơi động đậy, Kim Thái Hanh đã tỉnh, ôm cậu vào ngực một cái, nói giọng khàn khàn: "Hôm nay không dậy sớm, ngủ một lát nữa đi."
Điền Chính Quốc vùi mặt vào trong áo ngủ hắn, buồn buồn nói: "Thư giãn một lần, sẽ có lần thứ hai."
Kim Thái Hanh cười khẽ, "Đêm xuân ngắn khổ a."
"Ai đêm xuân với cậu..."
"Chờ mình tốt nghiệp, cậu cũng thành niên, tớ liền cho cậu biết cái gì là đêm xuân!"
Nói chuyện với Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cũng dần tỉnh ngủ. Hắn có cảm giác tỉnh dậy sau giấc ngủ, Điền Chính Quốc thật sự có hơi biến hóa. Điều này làm hắn rất vui mừng, ôm Điền Chính Quốc hôn một cái.
Điền Chính Quốc nắm tay Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Rời giường đi, học thuộc tiếng Anh lát."
Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc thật sự có thể trị được hắn, nhưng hắn cũng cam tâm tình nguyện bị trị, vì thế ôm Điền Chính Quốc ngồi dậy, vỗ vỗ mông Điền Chính Quốc, "Cậu đi rửa mặt trước đi."
"Ừm." Điền Chính Quốc trở mình từ trên người Kim Thái Hanh bước xuống giường.
Lúc Điền Chính Quốc trở mình ra, Kim Thái Hanh thật sự muốn đè người trên giường chiếm thêm chút lợi lộc nữa. Nhưng lý trí vẫn bắt hắn quản lý tay của mình, quậy lên chậm trễ hắn thì thôi, chậm trễ cả Điền Chính Quốc thì không nên.
Rửa mặt xong, hai người ngồi cạnh bàn học tập, cánh cửa đi thông đến sân suối nước nóng được mở ra cho thoáng khí, hơi nước mịt mờ bị gió thổi vào, mang theo mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, nhưng cũng không lấn át được bầu không khí buổi sớm thấm vào lòng người.
Sau khi học một lát, Điền Chính Quốc cầm sách tiếng Anh ra sân chậm rãi vừa đi vừa học.
Giọng Điền Chính Quốc không lớn, cũng không quấy rầy Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh học mệt, tựa ghế nhìn Điền Chính Quốc đi qua đi lại bên ngoài, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn.
Cũng làm hắn suy nghĩ, chờ lên đại học, hắn phải thuê một căn phòng có sân, sau này ngắm Điền Chính Quốc học mỗi buổi sáng, để Điền Chính Quốc trôi qua một cuộc sống an nhàn lại tùy tính.
Bảy giờ, hai người xuống lầu ăn cơm.
Không hổ là nơi nghỉ phép, lúc này trừ mấy người lớn tuổi, thì chẳng có ai tới dùng cơm. Nhà ăn trống rỗng, nhưng thức ăn đều mới ra lò, có thể ăn thừa lúc còn nóng.
Bữa sáng là tặng kèm, buffet, dùng bữa sáng kiểu Trung Quốc làm chính.
Điền Chính Quốc chọn canh cay hồ tiêu và bánh quẩy, Kim Thái Hanh thì lại chọn bánh bao và cháo.
"Sáng sớm chỉ ăn như vậy, có no không?" Kim Thái Hanh không đồng ý mà gắp hai cái bánh bao cho Điền Chính Quốc.
"Có thể, muốn ăn." Nhìn bánh quẩy rán vàng óng ánh mới ra lò, cậu đã hơi thèm.
Hai người đang ăn, bàn bên cạnh có người ngồi xuống.
Ban đầu họ cũng không để ý, nhưng giọng điệu của đối phương mang theo mấy phần kinh ngạc gọi một tiếng: "Thái Hanh?"
Thái Hanh quay đầu, lúc nhìn thấy người đó thì tức khắc cười nói: "Chị? Tình cờ thật đó."
Người này là chị họ của Kim Thái Hanh, tên Kim Mỹ Giai, là con gái của anh cả Kim Sĩ Nghĩa. Nhà Kim Mỹ Giai đã di cư sang nước ngoài, quanh năm suốt tháng không quay về được mấy lần, bình thường đều điện thoại hoặc liên lạc video.
"Chị, sao chị về cũng không nói một tiếng?" Kim Thái Hanh nói. Quan hệ của hắn và Kim Mỹ Giai rất không tệ, hồi nhỏ cô chị họ này cuối tuần nào cũng qua nhà hắn chơi.
"Chị mới quyết định tạm thời thôi. Bạn kết hôn, ban đầu chị không có thời gian, nhưng đúng lúc công việc kết thúc sớm, nên mới quyết định về tham gia. Mới về có hai ngày, đang bận việc lễ cưới giùm bạn, mai họ kết hôn rồi, chị được dịp tới đây lén lười biếng thả lỏng tí, không ngờ lại gặp em. Chị phải chờ hết bận mới đến nhà chú nhỏ được." Kim Mỹ Giai cười nói, rồi nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Cậu bé đáng yêu này là?"
Kim Thái Hanh cười nói: "Đây là bạn thân của em, cũng là bạn cùng bàn. Giáng Sinh, muốn ra ngoài thả lỏng tí, nên nhờ anh đặt phòng giùm tụi em."
Sau đó, Kim Thái Hanh giới thiệu Kim Mỹ Giai với Điền Chính Quốc.
"Chào chị." Điền Chính Quốc hỏi thăm trước.
"Chào em chào em, Thái Hanh không bắt nạt em chứ?" Kim Mỹ Giai biết rất rõ Kim Thái Hanh.
"Không có." Điền Chính Quốc mỉm cười nói.
Kim Mỹ Giai cười nói: "Đôi lúc Thái Hanh nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng không có ý xấu gì đâu, em đừng để ý nhé."
"Không đâu ạ." Điền Chính Quốc mới không giận Kim Thái Hanh.
Nếu đã là người nhà, tất nhiên là ngồi chung bàn. Nhìn bữa sáng như thỏ ăn cỏ của Kim Mỹ Giai, Kim Thái Hanh bỗng cảm thấy mình và Điền Chính Quốc quá là xa xỉ.
"Nghe nói em học hành tiến bộ rất nhiều, không tệ nha, cứ tiếp tục giữ vững đi." Kim Mỹ Giai cũng không thấy thành tích đại biểu cho tất cả, nhưng thành tích tốt thường có thể nâng cao sự tự tin của con người hơn.
"Vẫn được, nhờ có Chính Quốc dạy em thôi."
Kim Mỹ Giai cười nói với Điền Chính Quốc: "Thật sự đã cho em thêm phiền toái rồi."
Kim Thái Hanh có thể quen được một người bạn như vậy, cô thấy rất vui mừng.
"Không đâu ạ, Kim Thái Hanh cũng rất chăm sóc em mà." Điền Chính Quốc vội nói. Thật ra cậu không thích người khác cảm ơn cậu, có lẽ người ta thật sự cảm kích đấy, dưới cái nhìn của cậu, cậu chỉ làm những gì mình phải làm thôi.
"Ha ha, chuyện này trái lại khó có được." Em họ của cô lúc nào mà từng chăm sóc người ta qua? Đúng là hiếm thấy.
Sau đó, Kim Thái Hanh và Kim Mỹ Giai tán gẫu với nhau về việc trong nhà, Điền Chính Quốc im lặng ăn, im lặng nghe, cũng không nói nhiều.
Kim Thái Hanh thỉnh thoảng gắp bánh bao cho cậu, đưa giấy ăn, Kim Mỹ Giai nhìn mà cũng thấy Kim Thái Hanh thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều.
"Hồi trước không phải chị nói muốn về định cư à? Sao lại không có động tĩnh gì?"
"Qua Tết xong rồi về. Công việc bên đó đã sắp xếp sắp xong rồi, chứng thực chút nữa là xong."
"Bác trai bác gái có về luôn không?"
"Không về, họ ở đó quen rồi, tự trồng hoa trồng cỏ, cũng hài lòng."
Kim Thái Hanh gật đầu.
Sau khi ăn xong, Kim Mỹ Giai còn chuyện phải xử lý, nên về phòng trước.
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi bộ cho tiêu hóa ở ngoài, Điền Chính Quốc nói: "Chị cậu rất dễ ở chung."
"Ừm, chị ấy tốt tính, năng lực làm việc cũng mạnh nữa. Nếu tớ bị đưa ra nước ngoài học, chắc sẽ đến chỗ chị ấy."
"Vậy cậu phải học thật giỏi, không thì mình sẽ trở nên sai giờ mất." Điền Chính Quốc nghiêm túc nói.
Kim Thái Hanh nở nụ cười, dắt tay cậu, "Tớ chắc chắn sẽ không đi. Dù cho không thể thi vào chung một trường với cậu, cũng sẽ thi trường gần cậu, chắc chắn sẽ không cách cậu quá xa."
"Ừm." Điền Chính Quốc cười đáp, nắm lại tay Kim Thái Hanh.
Kim Mỹ Giai nhận điện thoại đi đến bên cửa sổ, liền thấy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc đang nắm tay nhau đi dạo.
Kim Mỹ Giai sửng sốt, nhưng không quá khiếp sợ. Cô tin mình không suy nghĩ nhiều, con trai ở tuổi này, ý thức giới tính rất mạnh, không như mấy cậu trai dắt tay nhau chỉ vì đối phương là bạn, cũng không như đàn ông trưởng thành dắt tay nhau sẽ có mấy loại khả năng. Kim Thái Hanh ở đây dắt tay Điền Chính Quốc, thật ra kết luận đã rất rõ.
Hôn nhân đồng tính ở chỗ cô là hợp pháp, vì thế tùy ý đi dạo đến đâu cũng có thể bắt gặp một cặp đồng tính, cô đã quen. Cô thật sự không nghĩ Kim Thái Hanh có thể có khuynh hướng này, nhưng cô đón nhận. Cũng phải chờ cô về định cư, rồi tìm cơ hội nói chuyện với Kim Thái Hanh, dù sao chuyện này ở trong nước có tình thế khác, cô phải dạy Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc trong lúc yêu nhau, cũng phải biết học tự bảo vệ bản thân.
Hết Giáng Sinh là Tết nguyên đán, đúng lúc vào thứ bảy, học sinh lớp 12 không có quyền được nghỉ thêm một ngày, nên kỳ nghỉ của họ chỉ có hai ngày cuối tuần.
Điền Chính Quốc về nhà, bầu không khí trong nhà vẫn có chút khác với hồi cậu mất trí nhớ, dường như đã quay về trước đây, rồi lại có phần khác biệt.
"Anh, anh về rồi!" Mai Nhĩ chạy tới, cười kéo tay Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cười yếu ớt nói: "Ừm."
Thấy Điền Chính Quốc cười, Điền Sổ Mai Mãn Chi đều rất bất ngờ, nhưng cũng có chút yên vui, cảm thấy Điền Chính Quốc như có thay đổi, đây là chuyện tốt.
"Ba, mẹ." Điền Chính Quốc gọi người.
"Ôi, mau vào đi, cơm tối sắp chuẩn bị xong rồi, ăn cơm ngay thôi." Mai Mãn Chi cười nói.
"Dạ." Điền Chính Quốc thay giày vào nhà, rồi vào phòng để cặp sách thay quần áo.
Mai Mãn Chi và Điền Sổ liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười.
Mai Nhĩ đi theo vào phòng Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc thay đồ xong, nhắn tin cho Kim Thái Hanh, nói mình đã vào nhà. Kim Thái Hanh đưa cậu về, nhưng không lên lầu, chỉ là sau khi nhìn Điền Chính Quốc lên lầu, liền đón xe đi.
Bên Kim Thái Hanh nhắn lại rất nhanh -- Được, ở chung với gia đình vui vẻ nhé, buổi tối mình video.
Điền Chính Quốc cười đáp "Được", liền đặt điện thoại qua một bên.
Mai Nhĩ ngồi trên ghế trước bàn học của Điền Chính Quốc, ngẩng đầu hỏi: "Anh, mẹ nói anh khôi phục trí nhớ?"
"Đúng." Điền Chính Quốc cười nói. Bây giờ cảm giác và ý nghĩ của cậu đã không như trước, sau khi Kim Thái Hanh nói với cậu những câu đó, cậu cũng nhiều thêm mấy phần can đảm.
"Tốt quá!" Mai Nhĩ cười híp mắt nói: "Anh hài lòng, em liền hài lòng."
Điền Chính Quốc xoa tóc bé, tâm trạng có phần vui vẻ.
Không qua một lát, cơm tối liền lên bàn.
Người một nhà ngồi quanh bàn, Mai Mãn Chi không ngừng gắp thức ăn cho Điền Chính Quốc, bảo cậu hãy ăn nhiều hơn.
Điền Chính Quốc ăn no nửa bụng, rồi đặt đũa xuống, nói với mẹ: "Ba, mẹ, khoảng thời gian này đã làm hai người lo lắng rồi."
Điền Chính Quốc im lặng nhiều năm đã bao lâu không trò chuyện hòa thuận với họ rồi? Mai Mãn Chi và Điền Sổ cũng không nhớ rõ nữa.
"Ai, thằng nhỏ này con nói chuyện khách sáo làm gì." Mai Mãn Chi cười nói.
Điền Chính Quốc nói: "Mấy năm qua, con luôn cảm thấy có lỗi với mẹ và ba. Ba, Kim Thái Hanh nói với con rằng ba đã nói chuyện của con cho cậu ấy biết, cậu ấy đã khuyên con rất nhiều. Bây giờ con đã bước ra, hai người đừng lo cho con nữa nhé."
Điền Sổ và Mai Mãn Chi kinh ngạc, cũng có chút mừng rỡ, không ngờ Kim Thái Hanh lại khiến cho Điền Chính Quốc bước ra.
"Thật ra có thể bước ra, nguyên nhân là ở nhiều mặt. Trong đó quan trọng là... Kim Thái Hanh cho con tự tin và can đảm, con cảm thấy tương lai của con sẽ rất tươi đẹp, quá khứ đều đã trôi qua rồi."
Điền Sổ vội gật đầu, "Đúng đúng đúng, con nghĩ thế là tốt. Dù cho con thích ai, thì cũng là con của ba mẹ, xu hướng tính dục là trời sinh, không thể trách con được."
Điền Chính Quốc gật đầu, "Cảm ơn ba và mẹ có thể hiểu được con, con rất vui."
"Anh, em cũng hiểu anh nữa!" Mai Nhĩ vội chứng thực cảm giác tồn tại của mình.
"Đúng." Điền Chính Quốc cười nói.
Sau đó nhìn về phía ba mẹ mình, "Có chuyện này, con muốn nói với hai người."
"Con nói đi." Điền Sổ đáp.
"Con và Kim Thái Hanh đang hẹn hò." Điền Chính Quốc cười nói. Thẳng thắn với ba mẹ, họ không có bất cứ áp lực nào, trái lại cảm thấy rất ung dung.
Kết quả này có thể nói là ngoài dự đoán, nhưng cũng coi là hợp tình hợp lý. Điền Sổ và Mai Mãn Chi không thấy có gì là không chấp nhận được. Dù sao Điền Chính Quốc thay đổi lớn đến thế, có thể bước ra từ trong bóng tối, Kim Thái Hanh hầu như không thể không kể công. Mà Kim Thái Hanh nhìn qua cũng là một cậu bé rất có trách nhiệm, Điền Chính Quốc đi với hắn, tương lai sẽ trở nên tốt hơn.
"Con thích là được, thằng bé có tốt với con không?" Mai Mãn Chi hỏi.
"Rất tốt. Thật ra cũng không có gì, chỉ là cùng nhau học tập, cùng nhau ăn cơm. Có người làm bạn, cuộc sống rất phong phú." Điền Chính Quốc cô đơn đã lâu, sau khi khôi phục trí nhớ tuy vẫn chưa thích ứng được mọi thứ, nhưng cảm giác có người ở bên rất không tệ, cũng đã lâu rồi.
"Thế thì tốt, ở chung vui vẻ. Rảnh rỗi thì bảo thằng bé về nhà ăn một bữa." Điền Sổ nói.
Ấn tượng ông dành cho Kim Thái Hanh không tệ, thêm khoảng thời gian này Kim Thái Hanh luôn rất săn sóc Điền Chính Quốc, vì thế nếu Điền Chính Quốc đã bằng lòng ở bên Kim Thái Hanh, ông cũng không có gì không yên lòng.
"Dạ." Điền Chính Quốc đáp, cầm đũa gắp thức ăn cho ba mẹ.
Điền Sổ và Mai Mãn Chi cũng rất vui vẻ gắp thức ăn cho con trai, ban đầu họ cho rằng bầu không khí trong nhà lại phải quay về như trước, nhưng không ngờ chẳng những không có, trái lại đang khôi phục về thời gian hòa thuận hạnh phúc như hồi mới bắt đầu, sao họ có thể không vui cho được?
Xu hướng tính dục của Điền Chính Quốc họ đón nhận, nhưng vẫn không yên tâm cho cậu đi tìm bạn trai, sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ lần nữa. Nhưng lần này là Kim Thái Hanh, trong khoảng thời gian này, họ vẫn tin được Kim Thái Hanh, nên cũng yên lòng.
Mai Nhĩ hậu tri hậu giác nói: "Anh, em sắp có anh dâu?!"
Điền Chính Quốc bật cười, "Chờ anh ấy tới, em cứ gọi anh ấy thế đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro