29
Tuy chỉ là nụ hôn tựa chuồn chuồn lướt nước, nhưng nhiệt độ trên môi Kim Thái Hanh đã sưởi ấm toàn thân Điền Chính Quốc. Khác với mọi lần vui vẻ đáp lại, bây giờ Điền Chính Quốc có phần bối rối và xấu hổ, mặt đỏ lên.
May mà nhờ có thức ăn ngoài đến hóa giải sự lúng túng của cậu.
Kim Thái Chiêu đặt thức ăn khá thanh đạm, nhìn đã biết là đặt cho Điền Chính Quốc.
"Có tổ yến, ăn chút nhé?" Kim Thái Hanh nói.
Tuy cơ thể Điền Chính Quốc đang khó chịu, nhưng thật sự rất đói bụng. Lại nhìn tổ yến được hầm rất thanh đạm, bỗng chốc cũng thèm ăn, nên gật đầu.
Kim Thái Hanh dựng bàn trên giường lên, để tổ yến lên, với mấy món chay hấp, chắc Điền Chính Quốc sẽ thích.
Kim Thái Hanh ngồi cạnh giường, ăn phần của mình.
"Đúng rồi, đám côn đồ đấy sau đó thế nào?" Điền Chính Quốc hỏi. Cậu chỉ nhớ cậu đánh người, rồi hôn mê, sau đấy xử lý thế nào thì cậu cũng không biết.
Kim Thái Hanh ăn cơm chiên khoai lang giăm bông, nói: "Báo cảnh sát. Hướng Tân Kiệt nãy có điện cho tớ, nói là nhà trường sẽ ra mặt yêu cầu bồi thường và xử phạt." Hắn cũng không nhắc tới chuyện mình có nhờ anh trai.
Điền Chính Quốc gật gật đầu.
"Nếu mai không có việc, mình phải đến cục cảnh sát làm ghi chép."
"Được." Những trình tự này là nhất định phải đi.
Điền Chính Quốc vẫn còn khó chịu, ăn đồ xong, liền nằm xuống.
Kim Thái Hanh dọn dẹp đơn giản chút, rồi đi rửa mặt, đẩy Điền Chính Quốc một cái.
Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn hắn.
Kim Thái Hanh cười nói: "Dịch qua bên cạnh đi, mình ngủ chung."
Điền Chính Quốc muốn từ chối, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh trong phòng bệnh, không từ chối nữa.
Cậu ở trong phòng đơn, nhưng là một căn phòng rất nhỏ. Không có ghế sô pha, cũng không có giường có thể nghỉ ngơi, chỉ có một cái ghế dựa rất lớn, nhưng tên Kim Thái Hanh này, chắc chắn không ngủ được, ngồi cũng không ngủ ngon.
Vì thế Điền Chính Quốc xê dịch qua bên cạnh, nhường chỗ cho Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh không khách sáo, rất tự nhiên nằm xuống, sau đó ôm Điền Chính Quốc vào trong lòng.
Cơ thể Điền Chính Quốc vô cùng cứng ngắc, không biết làm sao mới phải. Loại thân thiết này nếu với người yêu, là bình thường. Nhưng với một Điền Chính Quốc mới mọc lại gai thì thật sự không quá thích ứng. Nhưng nếu cậu đã nói không hối hận, vậy cũng không thể quá già mồm được.
Không được tự nhiên thì không được tự nhiên, cuối cùng Điền Chính Quốc vẫn không đánh lại sự mệt mỏi trong người, ngủ thiếp đi.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc đang ngủ, hơi nhếch khóe miệng —— tuy Điền Chính Quốc ít nói, cũng không thích cười, nhưng không khó ở chung, đây là hiện tượng tốt.
Hôm sau, Kim Thái Hanh tỉnh dậy từ rất sớm. Điền Chính Quốc có thể do nguyên nhân cơ thể, nên không dậy sớm như ngày thường.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng xuống giường, sau khi rửa mặt, thì ngồi ở trên ghế lấy điện thoại tìm công thức học thuộc lòng.
Mai Mãn Chi mang theo bữa sáng vào, liền thấy Kim Thái Hanh đang chịu khó học tập, trong bụng hơi xúc động, thứ nhất là Kim Thái Hanh thật sự không làm lỡ việc học, họ yên tâm, thứ hai là Điền Chính Quốc có thể quen một người có thể chăm sóc cậu như thế, coi cậu là bạn thân, họ cũng rất vui mừng.
Lúc này Kim Thái Hanh mới nhớ ra, Điền Chính Quốc đã tỉnh mà hắn lại không liên lạc cho nhà họ Điền, vì không để Mai Mãn Chi cảm thấy hắn không có trách nhiệm, hắn không thể không thêm mấy câu nói giả vào trong lời nói thật: "Dì, tối qua Điền Chính Quốc tỉnh rồi, nhưng chỉ tỉnh một lát, bác sĩ đến kiểm tra một chút là ngủ. Còn nữa, Điền Chính Quốc đã khôi phục trí nhớ. Bác sĩ nói là không có vấn đề, hôm nay quan sát thêm một ngày, không sao thì mai là có thể xuất viện."
Điểm Mai Mãn Chi để ý hoàn toàn nằm ở việc Điền Chính Quốc không sao, mai có thể xuất viện, cùng với việc khôi phục ký ức, vì thế cũng không để ý chuyện Kim Thái Hanh tối qua không nói cho họ biết, mà vẻ mặt có phần lo lắng.
"Khôi phục à? Rất tốt rất tốt, người không sao là tốt rồi, dì và ba nó cũng yên tâm. Lần này cực cho con, hôm nào rảnh, hãy đến nhà ăn cơm nhé, dì sẽ làm bữa ngon cho con."
"Dạ." Kim Thái Hanh cũng không khách sáo.
Mai Mãn Chi mở ra bữa sáng mang tới, nói: "Đến đến đến, khỏi cần chờ Quốc Quốc, con ăn trước đi."
"Dạ." Kim Thái Hanh đáp, ngồi trên ghế bắt đầu ăn sáng.
Mai Mãn Chi thì ngồi trên cái ghế cạnh mép giường nhìn Điền Chính Quốc. Trong lòng cô có hơi thấp thỏm, không biết Điền Chính Quốc có thể vui vẻ như trước không, cũng không biết Điền Chính Quốc có xa lánh với gia đình nữa không.
Cô hi vọng Điền Chính Quốc có thể quên chuyện trước đây, thật vui vẻ, tựa lúc ban đầu. Quen nhiều bè bạn, cười nhiều hơn, chuyện trò nhiều hơn. Nhưng Điền Chính Quốc khôi phục trí nhớ, sợ rằng sẽ khó khăn.
Chuyện hồi cấp 2 của Điền Chính Quốc, cô không thấy con trai mình có gì không tốt, thích nam sinh cô vẫn đón nhận, cũng không nghĩ con trai cảm thấy có lỗi gì với họ. Nhưng Điền Chính Quốc tâm tư nhỏ bé, lại nhạy cảm, vì thế luôn ở trong cái vòng ấy không bước ra được, hơn nữa càng lún càng sâu. Mấy lần cô muốn nói chuyện với Điền Chính Quốc, nhưng Điền Chính Quốc luôn có thái độ trốn tránh, thế nên cuối cùng khúc mắc càng ngày càng chặt, không tìm được điểm gỡ ra.
Sau khi Điền Chính Quốc mất trí nhớ, thật ra họ đều rất cảm ơn Kim Thái Hanh. Nếu không có Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc có thể sẽ không thích ứng được cuộc sống và quan hệ giao du ở trường nhanh đến thế, càng không vui vẻ ăn cơm chung với người nhà như vậy.
Vả lại cô nghe Điền Sổ nói, Kim Thái Hanh cũng thích con trai, nên sẽ không kỳ thị Điền Chính Quốc. Đây là điều họ yên tâm để Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh làm bạn nhất. Mà Kim Thái Hanh thật sự làm rất tốt, rất quan tâm Điền Chính Quốc, họ làm cha mẹ cũng cảm kích.
Dù sau khi Điền Chính Quốc khôi phục trí nhớ liệu có giống như trước không, cô cũng hi vọng Điền Chính Quốc đừng xa lánh với Kim Thái Hanh. Có Kim Thái Hanh ở đây, cô tin rằng Điền Chính Quốc sẽ từ từ khôi phục về như ban đầu.
Hơn bảy giờ Điền Chính Quốc tỉnh, Mai Mãn Chi còn chưa đi. Người mẹ là người hiểu con nhất, chỉ trong nháy mắt Điền Chính Quốc tỉnh lại, cô liền biết con trai cô, đã trở về.
Chua xót, đau lòng, đều có, nhưng đồng thời, cũng kỳ vọng Điền Chính Quốc có thể dần dần cởi mở. Vì kỳ vọng ấy, cô chỉ có thể giả vờ như không có gì nói chuyện với Điền Chính Quốc. Nói mười câu Điền Chính Quốc có thể đáp lại một câu là tốt lắm rồi, Mai Mãn Chi chỉ có thể thở dài ở trong lòng.
Nhìn Điền Chính Quốc ăn xong, Mai Mãn Chi mới rời khỏi.
Không bao lâu, Kim Thái Chiêu cũng tới đây.
Anh đến rất đúng lúc, Kim Thái Hanh nhờ anh gọi điện cho giáo viên xin nghỉ giùm, hôm nay Kim Thái Hanh muốn ở lại bệnh viện với Điền Chính Quốc.
Kim Thái Chiêu thấy cũng được, để Kim Thái Hanh về trường mà không thèm học thì làm sao giờ? Vẫn nên ở cùng với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc còn có thể giám sát hắn chút.
Mà Điền Chính Quốc lạnh nhạt và ít nói, Kim Thái Chiêu cũng không để ý, chỉ nghĩ là cơ thể khó chịu, không có tinh thần thôi.
"Ba nói sau này trong nhà sẽ nấu canh mỗi ngày, đưa tới trường cho hai đứa." Kim Thái Chiêu đã nói chuyện này cho Kim Sĩ Nghĩa.
"Không cần phiền toái như vậy đâu..." Người nhà không được vào trường, bắt hắn ra lấy mỗi ngày, phiền lắm.
Kim Thái Chiêu liếc hắn một cái, "Không phải cho em, là cho Điền Chính Quốc."
Kim Thái Hanh: "..."
Kim Thái Chiêu: "Nếu Điền Chính Quốc đã không sao rồi, vậy anh đi trước."
"Được." Kim Thái Chiêu còn phải đi làm, Kim Thái Hanh đương nhiên không giữ người lại.
Đi tới cửa, Kim Thái Chiêu chợt nhớ ra, "Đúng rồi, hôm qua có ai thông báo cho tụi em hôm nay đi lấy khẩu cung không?"
"Là Hướng Tân Kiệt nói với em."
"Ừm, hôm nay không cần đi, đã nói với bên đó xong rồi."
"Được." Không tệ, tiết kiệm cho họ hôm nay còn phải đi một chuyến.
"Có gì thì gọi cho anh."
"Biết rồi."
Sau khi Kim Thái Chiêu rời đi, Kim Thái Hanh ngồi ở cạnh giường.
"Chỗ nào khó chịu thì cứ nói, phải xác định không sao thì mới có thể xuất viện."
"Ừm..." Điền Chính Quốc dựa vào đầu giường, ăn dâu tây Kim Thái Chiêu mang đến đã được rửa sạch. Bây giờ đầu cậu không còn đau nữa, cũng không choáng, ăn đồ cũng ngon miệng hơn.
Kim Thái Hanh cười nhìn cậu, "Lúc trước cậu hay đút tớ ăn trái cây, hôm nay không đút nữa à?"
Điền Chính Quốc hơi sửng sốt, do dự một lát, cắm một cái đưa đến bên miệng Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh hài lòng, ăn dâu tây, "Tâm sự nhé?"
Điền Chính Quốc có phần cảnh giác, "Nói cái gì?"
Cậu sợ mình nói không êm tai, làm Kim Thái Hanh mất hứng. Trước đây cậu có thể mặc kệ Kim Thái Hanh có vui hay không, nhưng bây giờ, ít nhiều gì vẫn sẽ để ý một chút.
"Tâm sự về cái nhìn của cậu đối với tớ trước khi cậu mất trí nhớ, tớ cũng sẽ nói của tớ đối với cậu." Kim Thái Hanh mỉm cười nói.
Điền Chính Quốc nhìn hắn vẻ mặt thoải mái, dáng vẻ không quá để bụng, hỏi: "Nói thì không được cáu đó."
Kim Thái Hanh cười khẽ, "Tớ cáu? Cậu không cáu đã tốt lắm rồi, lúc đó tớ còn phải dỗ cậu nữa."
Điền Chính Quốc cúi đầu không nói.
Kim Thái Hanh nắm tay cậu, nói: "Cậu nói trước đi."
Điền Chính Quốc suy nghĩ chút, cố gắng để mình dùng từ nghe trung tính và mềm mỏng một ít.
"Cũng không có gì, cậu không chọc tớ, tớ cũng sẽ không chủ động đánh nhau với cậu."
Kim Thái Hanh nghĩ thấy cũng đúng, lần nào cũng là mình trêu chọc Điền Chính Quốc.
"Bảo bối, cậu đánh nhau đúng là xuống tay nặng thật đó."
Điền Chính Quốc vô tội nói: "Tớ không đánh ngã cậu, cậu sẽ đánh tớ mất."
Có lý ghê, mình thế mà chẳng có lời để chống đỡ.
Kim Thái Hanh tranh thủ đặc quyền cho mình, "Vậy hai đứa mình nói rồi nhé, sau này tớ không làm phiền cậu, cậu cũng không thể ra tay đánh tớ nặng như vậy. Nếu tớ có chỗ nào làm không tốt, thì cậu cứ nói thẳng với tớ, tớ chắc chắn sẽ thay đổi. Đánh nhau thì phải phân chia việc, không thể bạo lực gia đình, biết chưa?"
Hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Điền Chính Quốc, nhưng con người mà, ít nhiều gì cũng sẽ mắc phải sai lầm không nguyên tắc, vì để tránh cho cách sửa chữa sai lầm là bị đánh tơi bời, vẫn nên nói sớm chút thì tốt hơn.
"Tớ mới không đánh cậu." Điền Chính Quốc lạnh lùng nói.
Trước giờ cậu không phải là người chủ động gây sự, cũng không ham đánh nhau.
"Được, vậy mình coi như là nhất trí nhé." Kim Thái Hanh gật đầu, "Thế cậu có coi thường tớ lắm không?"
"Vì sao coi thường?" Điền Chính Quốc mặt đầy nghi hoặc.
"Học bá không phải luôn coi thường học tra à?" Thật ra hắn rất để ý chuyện này, hắn không hy vọng sau khi Điền Chính Quốc khôi phục trí nhớ, bắt đầu ghét bỏ hắn.
"Cậu học không giỏi, thi điểm thế nào cũng không phải của tớ, sao tớ phải ghét bỏ?" Điền Chính Quốc nghiêm túc nói: "Lại nói, mỗi người đều có năng lực khác nhau, có vài người năng lực nằm trên việc học, có vài người đầu óc nhạy bén, có thể làm rất tốt những chuyện ngoài việc học. Học hành là phải ra sức nỗ lực, không thẹn với lương tâm, dù thành tích không lý tưởng, cũng là cực hạn mà năng lực của mình có thể đạt được, không có gì gọi là dở cả. Nhưng mặc kệ học có giỏi hay không, thì vẫn phải cố gắng thi đại học, dù sao cái thứ bằng cấp này, là nước cờ đầu tiên cho công việc sau này."
Nghe cậu nói thế, Kim Thái Hanh yên lòng, "Cậu nói đúng. Lúc trước tớ cảm thấy cậu rất coi thường tớ, rất kiêu căng, nên luôn gây sự với cậu. Nhưng cũng chẳng được lợi ích gì. Bây giờ nhìn lại, cậu chỉ là vấn đề về tính cách, chứ không thật sự coi thường ai."
Điền Chính Quốc không phản bác, cậu đương nhiên biết tính cách bây giờ của mình là vấn đề. Nhưng thay đổi ... quá khó.
Kim Thái Hanh thấy cậu hơi ngây ra, cười nói: "Mặc kệ tính cách cậu thế nào, tớ vẫn thích cậu, bị cậu thu hút."
Bất ngờ thổ lộ khiến cho Điền Chính Quốc thoáng cái sửng sốt, sau đó nhìn về phía Kim Thái Hanh, trong mắt cũng nhiều thêm chút sung sướng và mừng rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro