Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Sau một giấc ngủ dài với cái bụng trống không, em cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Bởi lẽ chiếc bánh mà anh chàng kia đưa cho em có hơi nhỏ bé. Em lăn đi lăn lại trên giường, đầu óc trống rỗng, không thể ngờ rằng niềm đam mê của em lại tự hại em như vậy:((

Sau một hồi lâu đắn đo suy nghĩ, em quyết định, lết thân mình đi ra ngoài quán ăn nọ. Em cũng chẳng biết thứ mê lực gì lôi kéo em tới nơi đó. Có thể là ngày hôm qua em chưa được thưởng thức những món ăn thơm phức ở đó chăng? Hoặc là... em có niềm mong muốn gặp lại cậu chàng kia, nhìn ngắm thật kĩ dung mạo của cậu ta, hỏi rõ ràng về đủ thứ chuyện trong đời sống... Chẳng hiểu sao, em lại để tâm cậu ấy như vậy.

Nghĩ là làm, em khổ sở vật vã ngồi dậy khỏi giường, bò vào trong phòng tắm vệ sinh cơ thể, sửa soạn, chải chuốt,... Đi ra đến cửa, em nhìn thấy ví của mình nằm chổng mông trên mặt bàn, tự khen mình rằng hôm nay bé sẽ không quên ví nữa đâu, hôm nay bé mang ví bên người hẳn hoi rồi nhá, khen bé đi khen bé đi('∀`*)

Em vui vẻ bước ra ngoài cửa. Cửa gỗ kêu xoạch một tiếng vui tai. Nhưng em ơi, em nghĩ một em bé ngốc nghếch như em mà có thể đi ra ngoài bình yên ư? Em nên biết là em để quên thứ quan trọng nhất rồi:))

Em bước đến trước cửa quán ăn. Àaa em nhận ra ông bác đáng ghét đá mung em hôm qua ròi, vào quán em sẽ không thèm nói chuyện với bác ý luôn o(`ω' )o Em vào trong quán, chọn một bàn gần cửa sổ lớn, bên cạnh có bày một chậu hoa sim bùng nở. Em thầm nghĩ, mùa này mà hoa nở nhiều như thế thì chỉ có phun thuốc thoi(¬_¬)

Một anh phục vụ đẹp trai tiến đến trước mặt em, em tò mò, không biết rằng anh chàng này có dung mạo giống với Taehiong mà em gặp không? Cơ mà ảnh cũng đẹp trai hen( ͡° ͜ʖ ͡°)

- Em cần gọi gì nhỉ?

Giọng anh trai này vô cùng ngọt ngào, trong trẻo, tưởng như hồ nước trong vắt cùng với những giọt nước tinh khiết nhất trên đời. Mắt anh nhếch nhếch lên tinh nghịch, ấy thế mà anh nhìn hiền lành lắm.

Nhưng đây không phải là người mà em cần tìm.

Taehiong trong trí nhớ của em là một chàng trai cục súc, phóng khoáng, giọng trầm trầm ấm ấm, bắt em phải ăn bánh của cậu ta và cho em mượn ô đi về nhà.

- Này, em trai ơi? Em có muốn gọi gì không?

Em bừng tỉnh, thấy anh trai kia đang nhìn em chằm chằm, em mới sực nhớ ra mục đích chính vào trong quán ăn này.

- Ờmmm, quán anh có món gì ngon nhất?

- Em có thể thử món "daylatenmotmonan" xem? Đó là bộ mặt của quán anh đấy!

Em bèn gọi món ấy. Có lẽ mùi thơm ngày hôm qua em ngửi thấy là món ăn này chăng?

Em ngồi vu vơ trên ghế, mắt liếc nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong đầu còn vương vấn bản nhạc khô khốc của mùa đông hôm nào. Em vẫn chẳng thể nghĩ ra được cảm xúc cuối cùng của mùa đông, gửi gắm tình cảm vào tiết tấu, giai điệu làm sao mà khó quá... Em chưa bao giờ gặp trường hợp thế này.

Lúc bấy giờ, em bỗng sợ sệt, lồng ngực thắt lại đau đớn, sẽ ra sao, khi mà em đã không thể tìm được cảm xúc của mình trong từng nốt nhạc em viết? Có phải em đang dần trở thành một cỗ máy, vô hồn, dập khuôn, chẳng thể hoà mình vào âm nhạc được nữa? Bấy lâu nay, em luôn tự tin với khả năng âm nhạc của mình, nhưng lại mù mờ phân biệt giữa cảm xúc và khuôn mẫu chủ đề. Em thực sợ, khi mà em đánh mất cảm xúc, bày tỏ giai điệu một cách máy móc, như một người máy vậy...

Em cố gắng tìm lại sự tự tin, nhưng không thể phủ nhận rằng, những nốt nhạc em đánh ra, chẳng thể ươm đậm cảm xúc của em như ngày xưa nữa...

- daylatenmotmonan của em đây, thưởng thức nó đi nhé!

Em nhìn chằm chằm đĩa thức ăn trước mặt, chúng nhìn như một tổ hợp hỗn loạn của rau và thịt, ấy mà để ý kĩ sẽ nhìn ra được nghệ thuật bên trong ấy. Nước sốt có hai màu được rưới lên thật phóng khoáng. Sâu trong từng lớp lá rau, ấy là những miếng tôm ướp giấm và muối, tưởng như một thảm hoạ nhưng ăn vào lại vô cùng đậm đà. Rau thịt trộn lẫn với những miếng khoai vàng ươm như trứng gà mới lấy từ trong ổ. Nhìn vừa hỗn loạn mà cũng thật hấp dẫn.

Em xiên một miếng rau, cho vào miệng, ngay lập tức vị mằn mặn, chua chua tràn ra khắp lưỡi. Những miếng steak mọng nước, đỏ hồng bị em cắn đôi, ngập răng, phát lên một tiếng rồm rộp. Miếng tôm nhìn vậy mà giòn giòn, xốp xốp, chỉ cần một nhát cắn là có thể tan ra, hoà với gia vị, rau thịt xung quanh. Nước sốt ngầy ngậy vị bơ, cùng với hương quế xộc lên mũi, em cảm thán món ăn này đúng thực sự là một nghệ thuật!

- Anh cá là em sẽ không thể trả lời câu hỏi của anh vì em đang bận thưởng thức món ăn tuyệt hảo này😉

Em gật gật đầu, chẳng thể nào đúng hơn được, thực sự món ăn này quá là cuốn hút, em cứ chìm trong gia vị của nó mãi thôi(≧∀≦)

Và... poom, nội trong 5 phút, một bát đồ ăn ngon nghẻ được em xử lí sạch sẽ. Em liên tục cảm thán, món ăn này ngon hơn cả giới hạn của từ "ngon" rồi(*'Д`*)

- Anh ơi cho em xin info người làm món này với, em bắt cóc ảnh về nấu ăn cho em(*'∇`*)

- :))) để anh gọi cậu ta

Em không nghĩ là anh trai sẽ gọi đầu bếp ra thật. Nhưng mà gọi ra cũng tốt, em sẽ hít hà mùi đồ ăn trên người hắn( ͡° ͜ʖ ͡°)


- Tôi nghe nói có người tìm tôi hả?

Em quay phắt ra, nói một lèo

- Anh gì ơi anh nấu ăn ngon quá lại còn đẹp trai anh đúng là hình mẫu lý tưởng của em nếu như anh về làm rể nhà em thì anh sẽ được nghe em đàn mỗi ngày, được em ôm ôm và không sợ bị quên ví tiền ở nhà mỗi khi ra ngoài nữa và việc của anh chỉ cần là nấu ăn cho em hàng ngày em không cần xe em không cần nhà cao cửa rộng em không cần anh là chủ tịch tổng tài gì cả về nấu ăn cho em đi anh(*≧∀≦*)

- Vậy sao?

Em mở to mắt thao láo

Một chàng trai cục súc, phóng khoáng

Giọng trầm trầm ấm ấm

Bắt em phải ăn bánh của cậu ta

Cho em mượn ô đi về nhà

Em đứng hình vài giây, rồi miệng lắp bắp

- Hi- Hiong( ˙-˙ )

Chàng trai kia nhoẻn miệng

- Guk(╹◡╹)

Đây chính là cậu chàng đã ép em ăn bánh, và vừa.rồi.em.vừa.cầu.hôn.hắn, cầu hôn một ông anh chưa nói chuyện được đến mười câu🙂

- Vẫn nhớ tên tôi cơ à?

Em nở nụ cười close up

- Tên anh in to đùng đùng trên cái ô mà('∀`=)

Từ từ đã

Hình như có gì đó sai sai

- Ừm tốt, thế ô của tôi đâu?

Guk be like: ( ˙-˙ )

- Tôi ăn no rồi tôi về trước:D

Em chạy tót ra ngoài cửa, hoà vào đường phố lạnh lẽo của mùa đông.

Từ xa, anh phục vụ đẹp trai gào lên thảm thiết

- MÀY CHƯA TRẢ TIỀN ĐÂU NHÁ EM TRAI, MÀY MÀ QUAY LẠI ĐÂY TAO TÍNH TIỀN MÀY GẤP BA🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro