Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9: Bắt Em Về "Ngược"

_ nhớ cho kĩ những gì tôi nói em là của tôi thì mãi mãi cũng là của tôi. Đó là con đường em đã chọn em không thể quay đầu được nữa

Anh quay đi, thật sự đang bỏ đi rời khỏi Jeon gia. Để cậu ở lại tâm trí hỗn loạn, anh sẽ làm gì tiếp theo liệu có bất ngờ đến bắt cậu về, anh sẽ làm gì cậu - đường thoát nào cho một tình cũ dám cự tuyệt lòng anh.

Đến hôm sau mọi thứ vẫn khá bình yên, cậu ra ngoài một lúc rồi trở về. Vừa bước vào thì ngây ra khi Jeon gia với một chút bị xáo trộn, lấp đầy bởi rất nhiều hoa hồng đen hạnh phúc là hoa đỏ ngược lại là hoa đen. Hình của anh treo khắp trên tường, có phải ý anh muốn cậu không giây phút nào được quên anh

_ Kim Taehyung...anh đúng là quá đáng mà

Cậu tiến đến muốn tháo hết hình anh xuống nhưng rồi một lực đánh mạnh vào sau gáy cậu. Cậu ngất đi

Tới khi tỉnh lại cậu ngồi bật dậy khi thấy mình trên giường trong căn phòng quen thuộc. Đây là Kim gia, phòng của anh và cậu mọi thứ vẫn vậy chỉ có cả hai là thay đổi. Cậu đứng lên đập cửa

_ THẢ TÔI RA...

Chẳng ai trả lời cậu cả, từ cửa ra vào đến cửa sổ tất cả đều khóa chặt. Cậu bị nhốt trong bốn bức tường lạnh lẽo.

Tối đó, cuối cùng thì cánh cửa kia cũng mở kèm theo tiếng bước chân khiến cậu lo sợ. Anh bước vào, người mang mùi rượu nhưng vẫn còn đủ bảy phần tỉnh táo

_ Kim Taehyung anh bắt tôi về đây làm gì hả

Anh lạnh lùng khó đoán chầm chậm đáp lời cậu

_ tôi nhớ tình cũ của tôi...nên tôi bắt về đây chơi với tôi

Chỉ một câu nói của anh nhưng ẩn chứa nhiều thứ cậu sẽ chẳng thể nào lường trước, tất cả chúng đang bắt đầu. Cậu gọi chính ác ma trong anh thức giấc cậu làm sao ngờ được mọi chuyện lại đi xa đến thế

_ anh...anh đừng như vậy được không, coi như tôi xin anh để tôi yên. Chúng ta kết thúc rồi anh hiểu chưa

Cậu chạy ra cửa nhưng nghĩ xem liệu anh có cho phép. Anh bắt lấy cậu hất mạnh cậu ngã xuống sàn, cậu ôm tay mình và rồi chính mắt thấy anh đang tháo dần dây nịt

_ anh...anh tính làm gì..đừng có qua đây..

Cậu hoảng sợ, cố đứng lên chạy đi. Anh cười nửa miệng đánh dây nịt vào chân cậu, một tiếng "Chát" rõ giòn. Cậu ngã xuống vì cơn đau điếng, cậu không thể đứng lên nổi nữa anh bắt được cậu. Kháng cự bằng tất cả sức lực quần áo cả hai xốc xếch cậu đuối sức dần.

_ aaaa đừng mà...

Giọng cậu đau đớn khi anh cắn vào vai cậu, cậu lặng đi vì kiệt sức. Anh bồng cậu lên ngã lưng xuống giường, anh xé hết quần áo cậu chính mắt nhìn anh cưỡng hôn mình cậu không thể làm gì. Vừa đau vừa sợ hãi tay cậu nắm chặt ga giường, hickey đầy trên cổ cậu. Anh vẫn luôn cần cậu như vậy anh là không thể nào giấu được cảm xúc mãnh liệt kia nhưng tất cả đều đang làm cậu đau nhiều hơn như thể anh vừa yêu vừa giận cậu rất nhiều. Trải qua một đêm dài cùng anh cậu ngủ thiếp đi vào sáng hôm sau khi thức giấc thì đã rất trưa.
Cậu cố rời khỏi giường, đến khi từ cầu thang bước xuống ăn sáng đã thành luôn ăn trưa.
Nhưng cậu cũng chẳng muốn ăn, thuộc hạ của anh luôn túc trực khắp nơi cậu không thể rời khỏi Kim gia.
Anh từ bên ngoài trở về, người hầu báo lại rằng cậu chẳng chịu ăn dù chỉ một chút.
Cậu ngồi bên sofa, trầm tư nhìn mãi một hướng. Anh cầm trên tay một ly sữa bước đến.

_ không ăn gì là không tốt đâu đó, mau uống hết ly sữa này đi

Anh đưa đến trước cậu. Cậu ngước lên nhìn anh

_ tôi muốn trở về nhà của tôi, tôi không muốn ở đây

Cậu lớn tiếng, hất đổ ly sữa trên tay anh. Anh có vẻ vẫn giữ được bình tĩnh, có lẽ vì anh sớm đoán được cậu sẽ chẳng dễ dàng khuất phục. Anh quay đi pha một ly sữa khác bằng nước lạnh. Nó nguội lạnh trên tay anh đang một lần nữa mang đến.

Anh đặt một chân lên sofa

_ anh..anh muốn làm gì...đ..ừn..g..

Tay bóp chặt hai bên má cậu ép miệng cậu mở ra. Cậu không uống thì để anh đút, anh ép cậu uống hết ly sữa. Sữa tràn ra ngoài ướt hết áo cậu, cậu bị sặc mà ho lên càng lúc càng ho nhiều hơn.

_ còn dám hất đổ đồ tôi mang đến nữa không,còn dám bỏ ăn nữa không...HẢ

Anh quát lớn

Cậu giật mình, lắc đầu nhẹ. Anh buông tay, cậu đưa tay lên trước ngực mình cậu vẫn còn ho rất nhiều. Anh kéo cậu vào lòng, giữ cậu ở đó cho đến khi cậu không còn ho nữa.
Bước lên phòng anh lấy xuống một chiếc áo khác của cậu, quăng chiếc áo ướt sữa anh thay áo cho cậu. Cậu vẫn còn sợ anh của lúc nãy nên mặc anh làm mọi thứ cho mình.
Cháo ấm được mang đến, anh cầm lên một muỗng cháo đưa đến cậu. Cậu ngập ngừng nhìn anh

_ nhìn gì hả, muốn tôi đút bằng muỗng như vầy hay là đút bằng cả tô

Cậu bị anh dọa liền mở miệng, anh đút cậu ăn hết cháo rồi tiếp tục nhốt cậu trong phòng. Trong tầm tay anh cậu chẳng thể đi đâu xa anh được cả.

Đến tối, thuộc hạ đưa cậu bước ra sân sau Kim gia theo lệnh của anh. Sân vườn nơi Kim gia vốn rất rộng lớn thoáng đãng, trước đây ngoài khu nghỉ mát cậu không thấy anh sắp xếp gì cho những khoảng bao la còn lại nhưng giờ cậu thấy rồi. Anh cho người dựng lên một khu luyện bắn ngay sau Kim gia.
Mục đích anh muốn cậu ra đây là gì, cậu ngồi bên cạnh cách anh không xa. Nhìn anh cầm súng một lần nữa, nghe tiếng súng thêm nhiều lần nữa. Chúng phát lên khiến cậu giật mình, hù dọa tâm trí cậu. Anh muốn cậu phải nghe đến quen, anh bách phát bách trúng là không có đối thủ. Anh quay sang cậu

_ em thấy thế nào, tôi rất giỏi đúng không

Cậu đanh đá chẳng thèm nhìn anh

_ tôi không quan tâm

Cậu đứng lên, định quay vào trong

Anh bắt lại tay cậu, cậu khựng lại. Anh kéo cậu ngã vào mình, gương mặt cậu tựa nhẹ bên ngực anh, anh thì thầm

_ em có giỏi thì đi vào trong tôi xem

Anh cầm tay cậu, đưa tay cậu chạm xuống dây nịt của mình. Có phải ý anh muốn nhắc cậu là chân cậu chưa hết đau đừng để anh phải cáu. Anh buông cậu ra, nhìn thuộc hạ phía sau mình. Họ nhận lệnh tiến lên bắt lại hai tay cậu

_ nè...các người muốn gì..thả tôi ra

Họ dẫn cậu bước lên phía trước một khoảng xa, giữ chặt cứng hai tay cậu không thể nhúc nhích chút gì quay lại đối diện với anh. Cậu hoang mang nhìn quanh

_ Kim Taehyung...rốt cuộc anh muốn gì nữa đây hả

Anh không trả lời cậu, thuộc hạ mang đến một chiếc hộp anh thong thả mở nó ra bên trong là một khẩu súng thiết kế tinh xảo tôn bật đẳng cấp người sở hữu. Anh cầm nó lên, chậm rãi lên đạn mãi tới lúc này anh mới nhìn đến cậu.

_ tôi muốn...

Anh cầm lên một quả táo vừa tay anh

_ tôi muốn em đội quả táo này làm tâm cho tôi bắn

_ cái gì...anh...

Cậu bị sốc đến không thể nói được gì, cậu có thể làm trái ý anh sao. Anh cười nửa miệng chọc tức cậu, thuộc hạ nhận lấy quả táo đi đến đặt lên tóc cậu. Cậu đội nó trên đầu liếc cay liếc đắng anh kèm nội tâm này đang sợ tới có thể xỉu. Anh đem cậu ra chơi, xem cậu như đồ chơi. Anh bắt cậu đối mặt với những điều cậu ghét và anh biết cậu cũng sợ nó, anh muốn cậu đối mặt với tất cả đối mặt với chính một ông trùm như anh. Cậu có tin tưởng anh không! Anh đưa súng lên nhắm thẳng về phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro