chap2
Mối Ràng Buộc Máu
K
hông gian bên trong lâu đài giờ như ngừng đọng. Jungkook ngồi bệt dưới nền đá lạnh lẽo, ánh mắt dán chặt vào Kim Tae Hyung. Những lời hắn nói vang vọng trong đầu anh, như một lời nguyền không thể thoát ra.
“Tại sao tôi phải tin anh?” Jungkook lấy hết can đảm để hỏi, dù giọng nói của anh vẫn run rẩy. “Nếu anh thực sự là một vị vua, sao anh không tự bảo vệ mình? Tại sao mạng sống của tôi lại quan trọng với anh?”
Tae Hyung khẽ nhếch môi cười, nụ cười nửa như giễu cợt, nửa như thách thức. “Ngươi nghĩ rằng ta cần ngươi để sống sót sao?” Hắn bước đến gần Jungkook, từng bước như những nhát búa giáng xuống trái tim anh. “Không. Ta không cần ngươi. Nhưng ngươi… chính ngươi cần ta.”
“Cần anh? Anh đang nói cái gì vậy?” Jungkook cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau từ cú ngã khiến anh chỉ có thể dựa lưng vào tường.
Tae Hyung ngồi xổm xuống trước mặt Jungkook, đôi mắt đỏ rực như muốn xuyên thấu tâm hồn anh. “Lời nguyền không chỉ phá vỡ giấc ngủ của ta. Nó còn liên kết máu của chúng ta. Từ giây phút ngươi chạm vào quan tài, ngươi đã trở thành một phần trong số phận của ta. Nếu ngươi chết, ta cũng sẽ chết.”
Jungkook cảm thấy tim mình như ngừng đập. “Cái gì? Điều đó là không thể!”
Tae Hyung gật đầu, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy chắc chắn. “Ta cũng không mong muốn điều này. Nhưng đó là sự thật. Ngươi và ta giờ đây bị ràng buộc bởi máu. Ngươi không thể chạy trốn, và ta cũng không thể bỏ mặc ngươi.”
Không gian chìm vào im lặng. Jungkook nhìn sâu vào mắt Tae Hyung, cố gắng tìm kiếm một tia dối trá, nhưng tất cả những gì anh thấy là sự thật lạnh lẽo.
“Vậy tôi phải làm gì?” Jungkook thì thầm, như thể chính anh cũng không dám tin mình vừa hỏi câu đó.
Tae Hyung đứng dậy, ánh mắt anh dán vào bóng tối xung quanh. “Trước tiên, ngươi phải sống sót. Giờ đây, không chỉ tộc ma cà rồng, mà cả những kẻ săn đuổi từ thế giới loài người cũng sẽ nhắm vào ngươi. Ngươi không thể ở đây, nhưng cũng không thể quay lại thế giới của mình mà không có ta bên cạnh.”
Jungkook muốn phản kháng, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình không còn lựa chọn nào khác. “Vậy… anh định làm gì?”
Tae Hyung quay lại, gương mặt anh như được tạc từ đá cẩm thạch, đẹp mà lạnh lẽo. “Ta sẽ bảo vệ ngươi. Nhưng đổi lại, ngươi phải làm theo mọi lời ta nói. Ngươi không còn là con người tự do nữa, Jeon Jungkook. Ngươi thuộc về ta.”
“Thuộc về anh?” Jungkook nhíu mày, cảm giác như những lời nói ấy mang theo một ý nghĩa sâu xa mà anh không thể hiểu hết.
Tae Hyung không trả lời. Thay vào đó, hắn đưa tay ra trước mặt Jungkook. “Đi theo ta. Nếu ngươi muốn sống sót, ngươi phải học cách tin tưởng ta, dù chỉ là một chút.”
Jungkook nhìn bàn tay của Tae Hyung. Đó là một bàn tay mạnh mẽ, lạnh giá nhưng kỳ lạ thay, anh không cảm thấy bị đe dọa. Với tất cả sự mâu thuẫn trong lòng, Jungkook đưa tay nắm lấy.
Khoảnh khắc ấy, một luồng nhiệt kỳ lạ truyền từ bàn tay của Tae Hyung sang anh, như một lời nhắc nhở rằng họ đã thực sự bị ràng buộc. Và dù thế nào đi nữa, đây mới chỉ là khởi đầu của một hành trình đầy hiểm nguy và những bí mật không thể lường trước.
Tae Hyung kéo Jungkook đứng dậy, ánh mắt hắn ánh lên sự kiên quyết. “Hãy nhớ, từ giờ trở đi, ngươi không thể trốn thoát khỏi ta, cũng như ta không thể rời xa ngươi. Chúng ta bị ràng buộc bởi máu, và bởi định mệnh.”
Jungkook gật đầu, trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. Anh không biết mình vừa bước vào thế giới gì, nhưng anh biết rằng, không còn đường quay lại.
Tae Hyung dẫn Jungkook ra khỏi lâu đài bằng một lối đi bí mật. Căn hầm đá tối tăm và lạnh lẽo, chỉ có tiếng bước chân của họ vang vọng trong không gian chật hẹp. Jungkook đi theo trong im lặng, đôi mắt cố gắng làm quen với bóng tối.
"Chúng ta đang đi đâu?" Jungkook cất tiếng, giọng nhỏ như sợ phá vỡ sự im lặng u ám xung quanh.
"Đến nơi an toàn hơn," Tae Hyung đáp, không ngoái lại. "Khi ta tỉnh dậy, những kẻ thù cũ của ta sẽ biết. Và ngươi không muốn đối mặt với chúng khi ngươi không biết cách tự bảo vệ mình."
Jungkook nhíu mày. "Anh nói như thể tôi có thể chiến đấu. Tôi chỉ là một con người."
Tae Hyung khựng lại, quay người nhìn thẳng vào Jungkook. "Ngươi không hiểu sao? Ngươi không còn là một con người bình thường nữa. Từ khoảnh khắc ngươi phá vỡ lời nguyền, máu của ta đã hòa vào máu ngươi. Ngươi đã thay đổi."
Jungkook sửng sốt. "Thay đổi? Ý anh là gì?"
Tae Hyung nhìn anh một lúc lâu trước khi quay đi. "Ngươi sẽ sớm nhận ra."
Khi họ bước ra khỏi đường hầm, một bầu trời đêm đầy sao mở ra trước mắt. Nhưng vẻ đẹp ấy nhanh chóng bị che khuất bởi bầu không khí nặng nề. Phía trước họ là một căn nhà gỗ nhỏ, ẩn mình giữa rừng cây um tùm. Tae Hyung bước vào, để lại Jungkook đứng ngoài với hàng loạt câu hỏi trong đầu.
Bên trong căn nhà, ánh sáng từ ngọn nến lập lòe, soi rõ một không gian nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ. Tae Hyung ngồi xuống chiếc ghế gỗ, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang lạc trong những ký ức cũ.
"Anh có thể kể cho tôi nghe không?" Jungkook lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Kể gì?"
"Về quá khứ của anh. Lời nguyền đó… tại sao người mà anh yêu lại phản bội anh?"
Tae Hyung nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề. "Cô ấy là một phù thủy. Chúng ta yêu nhau, bất chấp sự thù hận giữa tộc ma cà rồng và tộc phù thủy. Ta nghĩ rằng tình yêu của chúng ta sẽ vượt qua mọi thứ." Hắn dừng lại, đôi mắt mở ra, ánh lên một nỗi đau sâu thẳm. "Nhưng cô ấy đã lừa dối ta. Cô ấy phong ấn ta để bảo vệ con người khỏi sức mạnh của ta."
"Anh đã làm gì để khiến cô ấy phải làm vậy?" Jungkook hỏi, cảm giác như mình vừa bước qua một lằn ranh nguy hiểm.
Tae Hyung cười nhạt. "Ta không phải một vị vua nhân từ, Jeon Jungkook. Ta đã từng tàn sát, từng hủy diệt. Ta cai trị bằng nỗi sợ, không phải bằng lòng trung thành. Có lẽ… cô ấy đã đúng khi phong ấn ta."
Jungkook cảm thấy nghẹn ngào. Anh không biết phải nói gì, bởi trong ánh mắt của Tae Hyung, anh không chỉ thấy sự hối hận, mà còn là một nỗi cô đơn kéo dài hàng thế kỷ.
"Nhưng giờ thì sao?" Jungkook lên tiếng, phá tan bầu không khí nặng nề. "Anh có còn muốn cai trị bằng nỗi sợ không?"
Tae Hyung nhìn anh, ánh mắt lóe lên tia sáng lạ thường. "Ta không biết. Nhưng ta biết một điều… ngươi đã thay đổi ta, ngay từ khoảnh khắc ngươi phá vỡ lời nguyền. Ta không thể để mình trở lại như trước nữa."
Bầu không khí giữa họ trở nên lặng lẽ, nhưng không còn căng thẳng như trước. Jungkook cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi lóe lên, rằng Tae Hyung không chỉ là một con quái vật như những gì hắn tự nhận.
Nhưng trước khi anh kịp nghĩ thêm, một tiếng động lớn vang lên từ bên ngoài. Tae Hyung đứng bật dậy, ánh mắt sắc bén nhìn ra cửa. "Bọn chúng đã đến."
"Chúng là ai?" Jungkook hỏi, tim anh đập thình thịch.
"Những kẻ săn đuổi," Tae Hyung đáp, đôi mắt đỏ rực sáng lên trong bóng tối. "Hãy chuẩn bị, Jeon Jungkook. Đây chỉ mới là khởi đầu."
( Còn tiếp )
❤🔥❤🔥❤🔥❤🔥❤🔥❤🔥❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro