Chap three
Nó ngã lưng ra phía sau, đặt lưng nằm trên thảm cỏ trải dài mượt mà. Bỗng, “Này” tiếng kêu từ đằng sau vội vàng kêu nó. Nó giật mình nhìn người đó tròn xoe hai mắt. Người đó đưa cho nó một hộp sữa hương vị mà nó thích nhất. Nó mỉm cười thật tươi:
- Này, không cảm ơn anh được một tiếng à? – Người đó dõng dạc nói.
- Cảm ơn anh, Namjoon.
Namjoon cũng mỉm cười khi gặp Jungkook. Anh là người ấm áp luôn chăm sóc và che chở Jungkook. Vì hai người chơi thân từ nhỏ, nhà cũng ở cạnh nhau nên cũng xem như là thanh mai trúc mã, dù anh lớp hơn nó và luôn giúp đỡ nó, sẻ chia những lúc vui buồn, nó xem Namjoon như là người anh trai của mình vậy. Nhưng nó đâu biết rằng, từ lúc nó còn bé tí, Namjoon đã có tình cảm với nó rồi.
Anh ngồi xuống bên cạnh nó.
- Anh, làm sao mà anh biết em ở đây thế?
- Đứa nhỏ này, cái gì mà anh không biết. Em làm gì, anh cũng biết hết đấy. Muốn anh kể cho em nghe không? – Namjoon cười gian.
- ....
- Nào là lúc nhỏ em t... – Namjoon nói giọng nửa úp nửa mở.
Nghe thấy thế, nó liền bịt miệng anh lại không cho anh nói nữa.
- Anh đừng ghẹo em – Nó tỏ vẻ mếu máo.
- Đứa nhỏ này, anh mới trêu tí mà đã... Mà em trốn học đấy hả? Anh mách mẹ em cho coi.
- Này, anh cũng trốn học đó. Làm như chỉ mình em phạm tội không bằng.
Namjoon cười cười như thể đã thua nó rồi.
Tối hôm đó.
- Cậu điều tra người này cho tôi nhé! – Một người ngồi trong bóng tối cười với rất nhiều tà ý chứa trong đó.
- Vâng thưa cậu chủ.
- Jeon Jungkook, em chắc chắn mắc vào lưới câu của tôi rồi!
Sáng hôm sau.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, Jungkook vội bước ra ngoài và chạy thật nhanh vì tối qua nó lỡ thức khuya quá. Thế nhưng vừa ra khỏi cửa, có người nói với nó từ đằng sau lưng:
- Này, em dậy trễ thật đấy. Tính làm tôi phải đợi bao lâu nữa.
Nghe thấy thế, nó quay lưng lại thây một chàng trai dắt theo chiếc xe đạp hàng hiệu đứng đợi nó trước cửa nhà.
- Anh là ai? – Nó nghiêm nghị hỏi
Chỉ với một câu nói như thế cũng làm hắn ta ngờ người ra, mới hôm qua vừa mới gặp nhau mà. À mà không, trong trường ai cũng biết người đó, không ai không biết. Thế mà… đúng là chỉ duy nhất có mình nó không biết. Ngớ ngẩn thật.
- Kim Taehyung – Người đó trả lời.
- Không quen. – Nó lạnh lùng nói rồi nhanh chân bước đi vì sợ trễ giờ.
Hắn cũng ngớ người ra. Thật hết cách với nó. Hắn vội đuổi theo dắt chiếc xe đạp cùng đi với nó đến trường.
- Em ... thật sự không biết tôi sao? Em đúng là người kì lạ nhất tôi biết đấy. Mà làm sao em có thể quên tôi được nhỉ, chúng ta mới gặp nhau hôm qua mà. Tôi còn xin số diện thoại em nữa còn gì.
Nghe thế, nó liền nhớ tới người hôm qua.
“Thì ra là hắn, một tên vô lại”
Nó không nói gì chỉ biết đi về phía trước cũng không đếm xỉa gì tới hắn ta cả. Chắc nó không biết là nó càng làm lơ hắn đến đâu thì hắn càng hắn thú với nó. Mặc dù, nó đã dùng chiêu này vài lần rồi, tên nào thấy thế cũng chán mà bỏ cuộc thế mà hắn lại không nản tí nào.
- Này, lên xe đi, tôi chở em đến trường, đi bộ vậy mỏi chân lắm!
Jungkook không nói gì, câu nói giúp đỡ của hắn không làm nó xiêu lòng. Nó lấy dây phone ra gắm vào điện thoại mà nghe nhạc. Không hề quan tâm đến những gì mà hắn nói. Mặc cho hắn cứ đi theo thì cứ việc đi.
Đến trường, ai ai cũng hoảng hốt khi thấy hắn đi với nó. Cả đám Fan của hắn cứ thế mà bao quanh lấy hắn hỏi tới hỏi lui hỏi: “Cậu ấy là gì của anh?”, “Cậu ấy với anh có quan hệ gì?”, bắt hắn trả lời thì cả đám mới vừa lòng.
Thấy Jungkook vừa gỡ dây phone ra, hắn hét lớn:
- BẮT ĐẦU TỪ HÔM NAY, CẬU ẤY SẼ LÀ NGƯỜI YÊU CỦA TÔI. TÔI SẼ BẮT ĐẦU THEO ĐUỔI CẬU ẤY!
Thế mà nó vẫn làm lơ mà đi, còn cái đám fan kia thì cứ nhao nhao mà la hét.
“Đúng là Lạnh như băng”. Hắn cứ thế mà dắt xe đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro