Chap four
RẦM!
- Anh làm cái trò gì thế hả? Đừng có chọc điên em, chẳng phải anh là bạn trai của em sao? Thế mà anh còn đi lăng nhăng với đứa khác? Đã vậy anh còn cả gan đi tuyên bố yêu nó trước toàn trường nữa chứ! – Gohee tức giận quát vào mặt Taehyung.
- Bạn gái tôi là cô sao? Giờ tôi mới biết đấy – Hắn mỉm cười, nụ cười thật đáng sợ.
- Anh… – Gohee tức giận.
- Ái chà chà, công chúa của chúng ta giận rồi hả? - Hoseok cười chọc giận Gohee
Tức quá, Gohee quay lưng bước đi để lại hắn và Hoseok nói chuyện với nhau.
“Tên này, mày sẽ biết tay tao!” – Gohee cười đểu. Tiếng chuông diện thoại bỗng reo lên:
- Alo.
- Dạ, Gohee unnie, tên nhóc hồi sáng là Jeon Jungkook lớp 11A2 ạ! – Nói rồi đầu dây bên kia vội tắt máy.
Trong phòng mĩ thuật.
- Này, cậu phải lòng cậu bé đó rồi à. Chuyện lạ nghen. – Hoseok cười đểu.
- ....
- Cậu không sợ cậu bé bị tổn thương à? Xem ra cậu phải xem chừng Gohee rồi đó. Hổ cái đó, mà thế nào cũng giấu đầu lòi đuôi thôi. Nhớ lại quá khứ của cậu với...
Chưa kịp dứt lời, Taehyung nhìn Hoseok với ánh mắt hình viên đạn. Thấy thế, Hoseok nhún vai rồi quay bước ra khỏi phòng để hắn lại ngồi ngẫm nghĩ.
“Cái tên đó, cũng biết rung động à? Lâu rồi mới thấy hắn như thế, sắp có chuyện vui rồi đây.”
Hoseok bắt đầu có vẻ hứng thú với những việc xảy ra sắp tới. Đã thế, vừa đi vừa nhún vai nữa chứ.
Giờ ăn trưa.
Xì xầm... xì xầm.
“Này thằng nhóc ấy kìa, nghe nói nó quen vói anh Taehyung đấy.”
“Đúng là mặt dày!”
“Kim Taehyung của lòng em, tại sao anh lại quen với đứa nhóc như thế....”
Rất nhiều câu miệt thị của dư luận ngày càng xôn xao. Còn mấy con người tỏ tình với Jungkook trước đó cũng tiếc nuối dữ lắm, cứ thế, những ánh mắt mọi người lại đổ dồn lên đầu nó.
Jungkook chẳng quan tâm mấy, nó ung dung ngồi ăn cho hết phần cơm trưa của mình. Eunwoo thấy nó thế cũng chẳng hỏi han gì, vì Eunwoo cũng tiếc lắm chứ, nhưng là bạn nên Eunwoo đặt người bạn của mình là lên hàng đầu.
Thấy Eunwoo có vẻ quan tâm nó quá mức vì sợ nó bị tổn thương như quá khư trước đó, nó nói:
- Thôi, cậu ăn đi, đừng nhìn tớ như thế.
- Này, thằng oắt – Một thằng con trai hung hăng bước đến nói với nó. – Mày có biết mình vừa làm gì không hả? Phạm tội tày trời rồi, mày có biết không?
- Tôi phạm tội? Với mấy người sao? Hình như tôi không nhớ rõ lắm! – Jungkook cùng khuôn mặt lạnh tanh làm cho tụi kia tức điên lên. Nói thế xong, nó kêu Eunwoo đứng dậy theo nó, mặt cho tụi kia nói thế nào.
Tức quá, đứa con gái ấy đưa tay lên định tát cho nó một cái bạt tay, thế mà nó hên là chặn lại kịp, không thì dấu năm ngón tay hằn trên mặt nó rồi.
Jungkook cười khẩy kêu Eunwoo tránh sang một bên rồi hất tay đứa con gái ấy tí nữa là ngã nhào ra phía sau.
- Mày... Tụi bây đâu đánh nó cho tao! – Đứa con gái đó thét lên.
Thế là cả bọn nam sinh nhào vào đánh Jungkook. Căn tin bỗng náo loạn hẳn lên. Cả đám con trai đứa nào đứa nấy khỏe như voi thế mà không đánh lại nó được một tí nào, vì nó tốt nhiệp karate xuất sắc mà, cũng thuộc dân đai đen đấy chứ.
Sau một hồi gây cấn, nó kết thúc trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Không thể tin được, năm sáu thằng con trai mà lại thua một thằng oát con gầy gò! Jungkook phủi bụi trên tay áo rồi nhìn đám con trai đó. Bây giờ tụi nó chỉ biết hoảng sợ rồi nhìn xung quanh để tìm đường rút, thân đứa nào đứa nấy cũng đều ê ẩm.
Đứa con gái cầm đầu bây giờ đứng xanh cả mặt, chẳng dám nói câu nào. Thấy vậy nó tiến đến:
- Tôi không biết cô là ai và cũng chẳng quan tâm đến chuyện tại sao cô biết tôi. Tôi nghĩ chuyện vừa rồi chắc có lẽ là liên quan đến tên Kim Taehyung nhỉ? Việc vừa rồi là cảnh báo cho cô biết mà để tôi yên ổn, và có việc gì thì cứ tìm hắn mà nói.
Nói xong, Jungkook lạnh lùng quay đi, mặc kệ xung quanh ai nấy cũng nhìn nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro