Thiên môn
"Đại sư huynh "
Tiếng nói trong trẻo của thiếu niên cắt lên như sáo, Điền Chính Quốc vóc dáng thanh cao,gương mặt đẹp đến nổi ai trông thấy cũng kinh hồn thất sắc,Bạch y trắng đã lấm lem bùn đất,nhưng lại mang vẻ thanh cao thuần khiết khó ai sánh bằng
"Quốc Nhi? sao y phục đệ lại dơ như vậy? nào lại đây sư huynh xem có bị thương không"
Chấp Sở Tuân Đại sư huynh của Thiên Dương Thành,lo lắng nhìn Tiểu tổ tông quậy phá cười tinh nghịch lắc lắc đầu tròn,nghịch ngợm nói
"Sư huynh đệ là ai chứ làm sao bị thương được"
cốc nhẹ vào trán Chính Quốc,Sở Tuân lấy khăn tay từ tốn lao đi vết bẩn trên mặt y
"Nghịch ngợm quá mà,Sư phụ đang chờ đệ ở bên trong huynh dẫn đệ đi"
Chính Quốc bỗng nhíu mày lùi lại,gương mặt phụng phịu miệng lí nhí
"Đại sư huynh...cha sẽ phạt đệ mất"
Sở Tuân nghiêm nghị nắm tay y kéo đi
"Đệ không đi mới bị phạt đấy"
Điền Chính Quốc, con trai của Triệu chưởng môn Thiên Dương Thành trước nay hoạt bát nghịch ngợm vốn có tiếng ở Thiên Dương Thành,các sư huynh đệ khác cũng không còn lạ gì.
"Sở Tuân bái kiến sư phụ,sư bá"
Sở Tuân kéo theo Chính Quốc cuối đầu,Triệu chưởng môn khẽ gật đầu,lại đưa mắt nhìn tiểu tử tinh nghịch chớp mắt nai như cầu xin đừng phạt y
"Chính Quốc nay có khách đến cha sẽ không phạt con,nào Sở Tuân,Chính Quốc đây là Thượng thần thượng cổ Kim Thái Hanh,mau hành lễ."
Kim Thái Hanh,người này thoạt nhìn dịu dàng,lại vô cùng khó gần,
mày lạnh thấu xương,mắt phượng như sao,
Trong phục y đơn sắc khí chất thuần khiết,Tiên phong đạo cốt dáng vẻ thoát tục,Dù mưa máu quay quanh bao bọc tuyệt nhiên không đổi sắc
Sở Tuân cuối đầu hành lễ,Chính Quốc lại như mất hồn kinh ngạc không rời mắt Thượng Thần Thái Hanh
"Thì ra chàng là Thượng Thần..."
Những người có mặt tại đây điều cả kinh trước câu nói của Chính Quốc
"Sao con ăn nói vô lễ với..."
Triệu Du chưa nói thành câu đã bị Kim Thái Hanh ngăn lại,Hắn thoát tục đi lại phía Chính Quốc nhẹ nhàng nắm tay đỡ Y đứng dậy
"Không sao,ta và Chính Quốc sớm đã quen biết,chỉ là ta đã giấu đệ ấy thân phận của mình...xin lỗi đệ Chính Quốc"
Hắn xoa xoa tay y,Chính Quốc tâm tình tươi cười khúc khích nhìn hắn
Thầm nghĩ Thái Hanh của Y ngầu thật là Thượng thần
"Xem ra là có duyên"
Diệp chưởng môn cười cười lười nhác lên tiếng,
Sở Tuân nhìn cử chỉ ánh mắt Hắn dành cho Chính Quốc thật sự đầy dịu dàng
"Không biết vì sao Thượng Thần lại đến đây..."
Hắn buông tay Y ra,quay lại chỗ ngồi nhẹ nhàng lên tiếng
"Ta tới mượn Pháp khí hồng dịch điệp !"
Triệu Du nhất thời bàng hoàng nhìn Hắn,lại đánh mắt sang Diệp Thanh
Diệp chưởng môn nghe đến hồng dịch điệp lại tỉnh táo hẳn mở mắt lên tiếng
"Thượng thần,hồng dịch điệp từ lâu đã mất linh khí xem như đồ bỏ,thất lạc mấy trăm năm nay hiện không có ở Thiên Dương Thành."
"Vậy sao?"
Chỉ với câu nói đơn giản của hắn khiến hai vị chưởng môn lo lắng dè chừng không thôi,Hắn cầm lấy ly trà nhếch môi mỏng thổi thổi
Chính Quốc ngây ngốc suy nghĩ,hồng dịch điệp không phải là cái lông đỏ trong cơ thể y sao?
"Là cái lông nhỏ trong cơ thể..."
"Chính Quốc !"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro