Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

cả tộc diệt vong

"Ma khí sau lại ngập trời như thế này..."

Sở Tuân nhìn trời cảm thoáng một câu,Ma Quân một trăm nay nay nhiếp bàn chẳng lẽ đã trở lại rồi sao.

"Sư phụ chẳng lẽ Ma Quân tái xuất...?"

'Không...Ma khí này non nớt không phải của Thiếu Cung"

Triệu Du lo lắng bấm tay suy tính

"Sở Tuân Chính Quốc đâu?"

"Con đã nhốt đệ ấy trong phòng rồi."

"Mau mời Sư bá con đến đây"

"Tôi ở đây"

Diệp Thanh từ phía trước bay đến sắc mặt khó coi nhìn bầu trời Ma khí xâm chiếm,khẽ thở dài xem ra hôm nay khó mà yên ổn với Thần Tộc

"Xem ra hồng dịch điệp đã được lấy ra khỏi cơ thể Chính Quốc ..."

"Không thể nào Chính Quốc không phải ở trong phòng sao?"

Sở Tuân chen ngang,một tiểu đồ đệ mặt mày tái xanh chạy đến bẩm báo

"Chưởng Môn tiểu sư thúc không có trong phòng..."

Triệu Du nghe xong thở dài như dự đoán của ông Chính Quốc đã cho Kim Thái Hanh lấy đi hồng dịch điệp

"Thiên Dương Thành to gan mấy trăm năm nay chứa chấp tà cốt của Ma Quân và phản đồi Minh Lăng mau giao Điền Chính Quốc ra đây !"

Hỏa thần dẫn thiên binh thiên tướng bao vay Thiên Dương Thành

"Chính Quốc là trai ta không phải tà cốt"

Triệu Du tức giận phản bát,cả đời Triệu Du ông Điền Chính Quốc là tất cả,không cho phép ai có thể tổn hại được con trai ông

"Rượu mời không uống lại uống rượu phạt,thiên binh nghe lệnh,Thượng Thần có lệnh,thiên dương thành lưu giữ Ma Cốt của Ma Quân phạm vào tội trời giết chết không tha!"

Hai bên xong vào trận chiến một mất một còn

Thiên dương thành nói ra chỉ là tộc nhân tu tiên ngàn năm so với Thần tộc bọn họ điều là thần linh thượng cổ như lấy trứng chọi đá

Trong chóc lát năm trăm đệ tử của thiên dương thành đã tuyệt vong

Diệp Thanh dùng hết linh khí đỡ lấy hỏa tiễn từ Hỏa Thần cho Triệu Du,máu từ miệng phun ra đỏ đẫm y phục thiên môn

Mỉm cười nhìn người bàn hữu của mình,nhìn ngắm thiên dương thành lần cuối

Rơi nước mắt nhìn các đồ đệ của mình điều bị đánh đến hồn tiêu phách tán,đau đớn kêu than

Thần tộc luôn miệng bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ,nay lại tàn sát sinh linh vô tội

"DIỆP THANH"

Triệu Du đau đớn rào lên

Hỏa Thần ra lệnh

" Giết "

Chính Quốc tỉnh lại không thấy Hắn sắc mặt tái nhạt đau đớn ôm chầm lấy ngực

Lại đưa tay thử thi chuyển tiên pháp lại nhận ra tiên khí trong người y không còn

Mắt nhìn thấy trên bàn có lá thư,mỉm cười chắc hẳn là Thái Hanh để lại cho y

*Chính Quốc ta rời đi không nói cho đệ là ta sai,có nhiều chuyện chắc hẳn ta không thể viết vài dòng là hết,sống cho tốt đợi ta trở về,ta sẽ tạ tội với đệ,hẹn 100 ngày sau ta sẽ đến Thiên Môn hỏi cưới đệ,Chính Quốc chờ ta. Luôn nhớ về đệ Kim Thái Hanh từ bút."

Chính Quốc mỉm cười hạnh phúc chặt lấy bức thư áp vào má mình.

Đột nhiên đau đớn ôm tim

"Sao tim mình lại nhói như vậy..."

Chính Quốc lo lắng bất an lê cơ thể yếu ớt bước ra khỏi nhà tranh

"Tiểu...tiểu..tiểu sư thúc"

Từ xa thấy Sở Viên phục máu me vết thương đầy mình cố gắng dùng chút hơi thở của mình bò lại phía Y

Chính Quốc hoảng hốt mặc cơ thể đang đau nhói không ngừng chạy nhanh lại đỡ Sở Viên

"Sở Viên con...con làm sao bị thương như vậy"

Chính Quốc xót xa rơi nước mắt,chạm vào vết thương Sở Viên

"tiểu...tiểu sư...sư thúc mau...mau chạy đi"

Sở viên yếu ớt cố gắng nói thành lời

"Thương....thượng thần cho người...cho người tiêu diệt...tiêu diệt thiên dương thành của chúng...ta"

Thượng thần? Chính Quốc chết lặng tộc nhân của Y bị hắn tiêu diệt sao?Thái Hanh là hắn sao

"tiểu...sư thúc...Sở viên...Sở viên không...không được nữa rồi không thể...sau này giúp người trốn đi...chơi nữa...rồi"

"Sở viên ?SỞ VIÊN!"

Sở Viên nhắm mắt từ giã,Chính Quốc đau đớn hét lên nước mắt rơi xuống không ngừng...

Đưa thi thể Sở Viên trôn cất,lại như kẻ mất hồn từng bước đi vào thiên dương thành

Thiên môn trước nay tiên khí ngất trời mới đây đã tan nát vỡ vụn,máu nhuộm tiên khí

Run rẩy nhìn từng sư huynh đệ tỷ muội nằm trên máu tựa tiếng hét đau đớn của họ đang vang bên tai y

Bước đến sảnh đường thiên môn Chính Quốc đau đớn xé lòng nhìn thấy Diệp Thanh,Sở Tuân nằm dưới máu thương tích đầy mình

Chính Quốc khóc không thành lời đau đớn đưa tay chạm vào Sở Tuân

"Sư...sư huynh"

Ôm Sở Tuân vào lòng khóc đến đáng thương,nói không thành lời nhìn thân xác Sở Tuân và Diệp Thanh

Kê đầu tựa vào người Sở Tuân,Chính Quốc giờ phút này đau đến thấu tâm can.

Đưa tay lau nước mắt,run rẫy đứng dậy quay quanh tìm kiếm Triệu Du,lại thấy ông nằm trong đại điện

"Cha ơi...cha ơi"

Dùng sức đi từng bước đến đại điện Quỳ xuống trước Triệu Du,thất thành nhìn thân xác ông nước mắt tựa như không còn để rơi

"𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐧𝐡𝐢 𝐝𝐮̀ 𝐜𝐨𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̉𝐢 𝐜𝐨𝐧 𝐫𝐮𝐨̣̂𝐭 𝐭𝐚 𝐧𝐡𝐮̛𝐧𝐠 𝐭𝐚 𝐭𝐡𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐲𝐞̂𝐮 𝐜𝐨𝐧 𝐡𝐨̛𝐧 𝐛𝐚̉𝐧 𝐭𝐡𝐚̂𝐧 𝐦𝐢̀𝐧𝐡 𝐧𝐠𝐚̀𝐧 𝐥𝐚̂̀𝐧..."

"𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐧𝐡𝐢 𝐜𝐚̉ đ𝐨̛̀𝐢 𝐜𝐡𝐚 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐦𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐨𝐧 đ𝐮̛𝐨̛̣𝐜 𝐛𝐢̀𝐧𝐡 𝐚𝐧 𝐤𝐡𝐨̂𝐧 𝐥𝐨̛́𝐧"

"Đ𝐮̛́𝐚 𝐜𝐨𝐧 𝐧𝐠𝐨̂́𝐜 𝐜𝐮̉𝐚 𝐭𝐚,𝐜𝐡𝐚 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐚̣𝐭 𝐜𝐨𝐧 𝐧𝐮̛̃𝐚 𝐦𝐚𝐮 đ𝐮̛́𝐧𝐠 𝐥𝐞̂𝐧 𝐜𝐨𝐧 𝐤𝐡𝐨́𝐜 𝐜𝐡𝐚 𝐱𝐨́𝐭 𝐥𝐚̆́𝐦 𝐛𝐚̉𝐨 𝐛𝐨̂́𝐢"

"𝐐𝐮𝐨̂́𝐜 𝐧𝐡𝐢 𝐜𝐡𝐢̉ 𝐜𝐚̂̀𝐧 𝐬𝐨̂́𝐧𝐠 𝐥𝐮̛𝐨̛𝐧𝐠 𝐭𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐧 𝐥𝐢𝐧𝐡 𝐬𝐞̃ 𝐜𝐡𝐢𝐞̂́𝐮 𝐜𝐨̂́ 𝐜𝐨𝐧"

Hồi ức từng hồi xuất hiện,lời Triệu Du vang bên tai

"Cha ơi...cha ơi là Quốc nhi của cha đây...người đừng hù dọa con"

Từ tay Triệu Du rơi ra cái gương nhỏ,chiếu lại cảnh thiên môn diệt vong

Chính Quốc tận mắt nhìn thấy thiên môn trên dưới bảo vệ y mà liều chết
lại tuyệt vọng cùng cực hét lên

Là y là y đã hại cả thiên môn,hại chết năm trăm sư huynh đệ,hại chết Cha hại chết sư bá và sư huynh,

Điền Chính Quốc thật không xứng làm đồ đệ của thiên dương thành

"Lúc đầu con không nên cứu hắn,con hối hận rồi Cha ơi là Quốc nhi sai...là con không tốt là con sai rồi,người đáng chết là con,người có Mắt như mù là con...Quốc nhi không nên yêu hắn...con không nên yêu Kim Thái Hanh,là con đã sai con đã hại thiên dương thành"

"Kim Thái Hanh là chàng lừa ta,là chàng giết hại tàn phá nhà của ta"

Giọng nói uất hận,tiếng khóc xé lòng vang lên giữa thiên dương thành rộng lớn lại đau thương biết bao.

" Chính Quốc ta mới chính là cha của con,Ma vực mới chính là nhà của con !"

Ma Quân dùng thần thức còn xót lại,bay đên bên người y

Chính Quốc ngước mặt lên đôi mắt vô hồn cười chua chát nhìn người xưng cha với mình.

"Khi nhỏ ta bị trúng độc là cha ta đi khắp thế gian tìm thuốc giải cho ta...che chở cho ta từ lúc chào đời đến lớn khôn,cả đời ông ấy chỉ chăm lo cho ta,cùng Thiên Môn liều chết cả tính mạng bảo vệ ta,đời này kiếp này Điền Chính Quốc ta chỉ có một người cha là ông ấy và có nơi đây lá nhà"

Ma Quân cuối đầu hổ thẹn,gã mấy trăm năm nay biết mình có cốt nhục nhưng lại chưa bao giờ nhận thân,giao phó kẻ khác nuôi nắn,gã chưa bao giờ xứng đáng làm cha

Từ trong ảo ảnh đưa một ấn tủy của bản thân cho y

"Chính Quốc bổn tọa không phải người cha tốt,cũng không phải người chồng tốt phản bội mẹ con con,bây giờ bổn tọa bị thần tộc đánh đến chỉ còn 3 phần thần thức.."

"là Kim Thái Hanh dùng hồng dịch điệp?"

"Phải,Chính Quốc con giờ mất hết tu vi vô duyên với đại đạo,thể xác đã bị cấu xé chỉ có khai quan nuốt linh tủy vào mới có thể sống được!"

Chính Quốc nghi hoặc lùi ra xa Ma Quân

"Ông muốn ta đọa ma?"

"Con không muốn trả thù thần tộc sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #mai