
Chương 23
Rốt cuộc, JungKook có thích TaeHyung theo đúng nghĩa trong tình yêu hay không?
—
TaeHyung đưa em về, tất nhiên là nhà của em và anh NamJoon. Em vẫn thế, không để ai chạm vào mình, còn cậu ấy thì lặp đi lặp lại mấy ngày nay, nhưng em không tin những gì cậu ấy nói là đúng. Em thấy ngượng ngùng với các anh, dù không ai nhắc đến chuyện đó cả.
Em cũng đã đỡ đau và khỏe nhanh hơn nhiều nhờ sự chăm sóc chu đáo của TaeHyung, trở lại là một JungKook lành lặn. Trong thời gian này cậu ấy chỉ rời khỏi em để mua ít đồ dùng mà không đi bất cứ đâu khác, em nghe rất nhiều lời từ chối của cậu ấy với đám bạn rằng tạm thời sẽ không tới những nơi thác loạn đó.
Như nhớ ra điều gì, em trở mình đối mặt với TaeHyung, cánh tay vòng ra sau lưng cậu ấy. Cậu ấy mỉm cười chậm rãi vuốt nhẹ mi mắt em, từ trong đôi mắt nâu kia, JungKook không thể nhìn thấy được điều gì ngoài dịu dàng cả. Dụi mái đầu vào lồng ngực ấm áp của cậu ấy, cất giọng nhỏ như mèo kêu.
“Còn JiMin? Cậu ấy ở đâu?”
“Em lo lắng sao?”
“Tất nhiên rồi, vì cứu tôi nên cậu ấy đã bị đánh đập rất tàn nhẫn.”
“Này, tôi cũng là người cứu em và bị bầm tím mặt mũi đấy.”
“Thì tôi rất đau lòng mà.”
“Không sao đâu, JiMin sẽ được YoonGi chăm sóc.”
JungKook gật đầu, cả người càng áp sát vào TaeHyung đến khi không còn khe hở. Em thật sự nhớ cảm giác cậu ấy ôm chặt lấy mình, cho em đầy đủ sự bình yên và an toàn. Em nhớ mùi hương từ cơ thể cậu ấy, những cái hôn trải dài khắp thân, hay cả giọng nói trầm thấp khiêu khích dục vọng trong em.
“Jeon của tôi, có chuyện gì thế?!”
Bỗng dưng em bật khóc thút thít, TaeHyung lại tinh tế nghe thấy, một góc của tấm chăn đắp ngang người cả hai cũng thấm ướt rất nhanh. Cậu ấy hốt hoảng liên tục vỗ nhẹ lưng em, vòng tay hơi nới lỏng vì sợ làm em đau, dùng lời nhỏ nhẹ hết mức mà hỏi.
JungKook chỉ cảm thấy xúc động, xúc động vì chưa từng có ai ôm em, bao bọc em trong dịu dàng thế này. Em có TaeHyung ở bên cạnh, chăm sóc và cưng chiều em như em từng muốn có một người tương tự cho riêng mình. Những gì em cần, cậu ấy đáp ứng tất thảy, nên em hạnh phúc vượt xa tưởng tượng ban đầu.
JungKook chưa bao giờ nghĩ đến khi mình kiệt sức không thể xuống giường mà anh NamJoon không có mặt, lại có một người luôn ở đây với em. Như chỉ cần thức dậy và nhìn thấy cậu ấy thôi, em cũng đã có một ngày rất tuyệt vời rồi.
“TaeHyung, cậu sẽ không bỏ đi chứ?”
“Tất nhiên, nếu em thay đổi cách gọi. Jeon, dù tôi có kém tuổi hơn, tôi cũng biết điều đó...”
TaeHyung nói bằng giọng đùa cợt. Em thấy rất vô lý khi cậu ấy ngay từ đầu đã ngang bướng không muốn gọi em bằng anh theo đúng lẽ phải, cho đến bây giờ xưng hô giữa em và cậu ấy ngày càng thay đổi nhiều hơn và nó thật kì quặc.
“Puddin.”
“Ừ, tôi thích em gọi như thế.”
“Tại sao?”
“Chẳng vì lý do nào cả, đơn giản là với miệng nhỏ của em, nó trở nên dễ nghe.”
“Puddin, anh sẽ không bỏ đi chứ?”
“Sao lại bỏ đi?”
“Vào một lúc nào đó, anh thấy em phiền phức chẳng hạn.”
“Không đâu, đừng lo lắng.”
“Ừ...”
“Em vẫn cố chấp đến gần tôi sau nhiều lời cảnh báo đấy thôi.”
“Em không thấy puddin là người xấu.”
“Tôi có phần tệ hại.”
“...”
“Tôi đưa họ vào cái bẫy tình dục, họ ham muốn tôi một cách mù quáng và sẵn sàng vung tiền để được ngủ với tôi, đó chẳng phải điều tốt mấy. Nếu sau này tôi tiếp tục, thì em vẫn thấy tôi không phải người xấu ư?”
“Đừng mà, đừng kiếm tiền bằng việc đó nữa...”
“Thì sao? Em nuôi sống tôi à?”
“Em không làm được nhưng... có thể tìm việc khác mà.”
“Rồi có ổn không?”
“Thì... chắc chắn là thế...”
“Được thôi, tôi sẽ nghĩ lại.”
“Tại sao anh ở bên em?”
“Tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời đúng nhất, cho nên, tạm thời có thể nói là vì em có một cơ thể rất cuốn hút và em biết cách khiêu khích tôi.”
JungKook hiểu đôi chút, xem những lời vừa rồi của TaeHyung như một lời khen. Nâng nhẹ khóe môi, biết cách câu dẫn sao? Em vươn lưỡi trêu đùa ở nơi xương quai xanh của cậu ấy, bàn tay phía sau hư hỏng đưa vào trong áo cậu ấy vuốt ve phần lưng.
“Em sẽ hối hận đấy Jeon.”
Em đặt lên môi TaeHyung một nụ hôn sâu, dần dần xuống đến cổ, và em cắn nhẹ nơi đó, ngấu nghiến nó như thể đã thèm khát rất lâu, cho đến khi trở thành một mảng chi chít màu đỏ rượu chói mắt. Cậu ấy xoa đầu em, mắt nhắm hờ chờ đợi khoái cảm mà em mang tới.
TaeHyung giữ lấy gáy JungKook, nhìn thẳng vào mắt em.
“JungKook, em có thật sự thích tôi không?”
Em dừng lại mọi hành động, ngẩn người một lúc. Ừ nhỉ, em chưa từng nói mình thích TaeHyung lần nào, lý do để em và cậu ấy duy trì mối quan hệ không rõ ràng này đến tận bây giờ, chỉ là do cả hai người đều hứng thú với tình dục mà thôi.
“Thích sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro