Chương 63: Tài sản cá nhân
Điền Chính Quốc được đặt trên băng ghế trong phòng thay đồ.
Điều mà khán giả tưởng tượng ở hiện trường là "anh hùng chiến thắng cùng mỹ nhân sung sướng lăn giường" đều không có phát sinh.
Kim Thái Hanh hạ giọng: "Chờ anh."
Điền Chính Quốc ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Thái Hanh nhanh chóng mở cửa kính mờ cách đó không xa bước vào.
Điền Chính Quốc chỉ có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn, khom lưng, cởi quần, mở vòi hoa sen, sau đó là tiếng nước xả xuống.
Kim Thái Hanh xử lý rất nhanh.
Anh bước ra từ vòi sen, quần áo chỉnh tề, chỉ là trên người mang theo hơi nước dày đặc.
Khi anh giơ tay, cả ngón tay cũng ướt đẫm, nhưng giữa các ngón tay lại đang kẹp một tờ giấy.
Kim Thái Hanh không nói gì khác, chỉ cười nhẹ, đơn giản thông báo: "Manh mối ở đây."
Điền Chính Quốc mở ra, xem xét nội dung bên trong.
Mặt trên chỉ viết dòng chũ tiếng Ý "il pesce".
Điền Chính Quốc biết rất nhiều từ không phổ biến, nhưng cái này cậu hoàn toàn bó tay.
Điền Chính Quốc không khỏi hỏi: "Thầy Kim, nó có ý gì nhỉ?"
Kim Thái Hanh cũng không chắc lắm: "Cá?"
Điền Chính Quốc: "Bến cảng? Gần kênh đào?"
Kim Thái Hanh: "Ừm, có khả năng."
Bởi vì bọn họ vào phòng thay quần áo, đương nhiên camera-man sẽ không quay tiếp được nữa, ngay cả micro cũng tắt, hiện tại xem như tạm thời ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Điền Chính Quốc ngẩng mặt lên hỏi: "Thầy Kim, hiện tại chúng ta đi sao?"
"Ừm, đi thôi."
Cách một cánh cửa phòng thay đồ, thế giới bên trong cùng thế giới bên ngoài hoàn toàn tách biệt nhau.
Ồn ào ầm ĩ, kích động, phấn khích đều bị ngăn cách phía sau cánh cửa.
Trong phòng thay đồ thật yên tĩnh, bọn họ có thể nghe rõ nhịp thở của nhau, ngay cả tiếng tim đập dường như cũng có thể nghe thấy.
Từ ồn ào đến yên tĩnh.
Hormone tiết ra ở não đột ngột bị kéo xuống khi vừa lên đến đỉnh hưng phấn.
Giống như những tiếng hò reo, những màn đánh nhau trên sân, nụ hôn kỳ lạ lúc ấy, và việc thầy Kim bế cậu lên... đều là giả. Mà bây giờ cậu đột ngột trở về thực tại từ những ảo ảnh sinh động ấy.
Điền Chính Quốc gấp lại tờ giấy, sau đó từ từ đứng lên.
Cậu đi trước hướng ra ngoài.
Mở cửa lần nữa, tiếng ồn ào từ bên ngoài lại tràn vào tai, kèm theo một chút mùi mồ hôi và khói thuốc lá.
Thật lạ.
Vừa rồi cậu có vẻ không để ý đến không gian tối tăm hắc ám này.
Nhưng bây giờ, mọi thứ đã trở nên rõ ràng. Làm người khác không quá thích nữa.
"Thầy Kim!" "Chính Quốc!"
Lúc này nhân viên công tác xông tới, vội vàng hỏi: "Thầy Kim vừa rồi không bị thương đúng không?"
Kim Thái Hanh: "Không sao, đến nơi tiếp theo đi."
"Được được được."
Một nhóm người bước ra khỏi câu lạc bộ, đi qua cửa sau.
Vào lúc này, sự chú ý của khán giả lại chuyển sang những nơi khác, đương nhiên bọn họ không còn để ý đến Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nữa.
【 rốt cuộc ra rồi! Cho nên vừa rồi thầy Kim chỉ đi thay quần áo? 】
【 mị cẩn thận quan sát, xác thật, cái gì cũng không có, trên cổ Chính quốc không có cái dấu hôn nào 】
【 hết cách, vợ Quốc Quốc của tôi quá thẹn thùng, chỉ biết mạnh miệng thui 】
【? Lầu trên tỉnh táo, Quốc Quốc là vợ thầy Kim! 】
"Hai người có thể chọn phương tiện di chuyển khác, ở đây có mấy loại xe..." Nhân viên công tác giới thiệu.
Kim Thái Hanh: "Xe đạp đi."
Nhân viên: "Được."
Hắn cũng đoán được, thầy Kim và Điền Chính Quốc có thể lại đi lối tắt.
Tổ chương trình tìm đến hai chiếc xe đạp.
【... Không có xe đạp đôi hả? 】
【 mị chân thành hoài nghi tiết mục kỳ thật chỉ muốn phá hư tình cảm vợ chồng người ta 】
Điền Chính Quốc không để ý đến mấy chuyện này.
Cậu nhanh chóng lên xe, nhưng dưới chân còn chưa đạp được hai vòng, đã có thứ gì đó trên đầu cậu có chút chùng xuống.
Lúc này cậu mới nhớ, chiếc tai thỏ vẫn chưa được gỡ ra.
"Chờ em xíu." Điền Chính Quốc đậu xe đạp, quay người đi vào trong.
Kim Thái Hanh thậm chí còn chưa bước lên xe đạp của mình, anh đứng đó, hỏi: "Em sao vậy?"
Điền Chính Quốc chỉ vào đầu cậu: "Em trả lại cái này cho cô gái ban nãy."
Ánh mắt Kim Thái Hanh hơi loé loé, anh bước đến bên cạnh Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc cho rằng anh muốn đi cùng cậu.
Ai mà biết, Kim Thái Hanh đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy một bên tai thỏ, dùng sức nhéo nhéo mấy cái, rồi búng vào lỗ tai đang gập xuống bên kia.
Kim Thái Hanh: "Đừng trả lại, trông rất xinh."
Điền Chính Quốc ngây người nhìn anh, mơ hồ cảm thấy bàn tay của Kim Thái Hanh đang ấn ấn lên đầu mình.
Giờ khắc này, thầy Kim cùng với dáng hình trên sàn đấu và khi bế cậu xuống dường như trùng điệp lẫn nhau.
Mang lại cảm giác rất chân thật.
Nhân viên bên cạnh phản ứng nhanh chóng, vội nói: "Tổ chương trình của chúng tôi đã trả tiền rồi."
Điền Chính Quốc khô khan trả lời: "Ò."
【 cười chết, không phải lúc nãy Chính Quốc nâng tấm bảng rất mạnh mẽ sao? Bây giờ nhìn cái vẻ mặt cam chịu nói không nên lời kìa ha ha ha 】
【 anh Kim đột nhiên khen một câu, làm cho Chính Quốc không chịu nổi luôn...】
Điền Chính Quốc trở lại, ngồi lên chiếc xe đạp: "Vậy đi thôi anh."
Kim Thái Hanh đi qua, đột nhiên đè lại vai cậu, nói: "Em chờ đã." Sau đó cởi băng đô thỏ con trên đầu cậu xuống, quay đầu hỏi: "Có túi không?"
Nhân viên ngẩn ra: "...Có."
Nửa phút sau, Kim Thái Hanh cho đôi tai thỏ vào chiếc túi da bò, treo chúng trước xe đạp mình.
【? Có ai tin thầy Kim chỉ là không muốn tai thỏ bị rớt khi chạy xe không? 】
【 mị không tin 】
【 khá lắm, tai thỏ không còn, thầy Kim đến mức này sao, không cho tụi tui xem chút nào luôn, tình nghĩa fan idol chắc có bền lâu ha a a a 】
Tuy nhiên, những gì để lại cho làn đạn xem chỉ là hai bóng người đang phóng đi trên chiếc xe đạp.
【......】
【 thôi được rồi, mị chân thành hoài nghi bọn họ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ vì muốn có thời gian đánh lẻ hai người 】
Bọn họ đạp xe, chẳng bao lâu sau đã tìm thấy một chiếc tàu chở hàng lớn bên bờ sông. Con tàu chở hàng này dường như vừa được nâng cấp tu sửa, nó hạ neo và dừng lại bên cạnh bờ biển, bên ngoài treo đèn màu, từ từ đi lên cầu thang sắt sẽ có thể nhìn thấy một cổng vòm. "Il pesce" được viết trên đó.
"Xin chúc mừng, các bạn có thể tạm thời nghỉ ngơi." Nhân viên công tác nói.
Sau đó chụp cả hai một tấm ảnh, xác nhận thông qua nhiệm vụ.
【 hết rồi? hết rồi? 】
【 không có khả năng một ngày sẽ quay xong hết, khách mời còn phải nghỉ ngơi, đâu phải con la đâu 】
Khán giả theo dõi Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh bước vào khoang tàu.
Màn ảnh nhanh chóng theo sát.
Chiếc tàu chở hàng cũ đã hoàn toàn biến thành những ngôi nhà nhỏ trên nền đất bằng phẳng với đầy đủ đồ dùng gia dụng và trang trí theo phong cách Địa Trung Hải.
Ngồi vào bàn làm việc hoặc bàn ăn, bọn họ đều có thể nhìn thấy đàn thiên nga trên hồ cách đó không xa qua ô cửa sổ tròn. Nhiều cảnh quan không thể nhìn thấy từ mặt đất có thể được nhìn thấy ở đây.
Điền Chính Quốc theo thói quen đi đến tủ lạnh trước.
Có thực mới vực được đạo.
Mặt khác, những người còn lại đang làm gì nhỉ?
Hứa Dật và Khâu Tư Xuyên cuối cùng đã thuần hóa được con ngựa, khoan thai đến muộn trong địa điểm đầu tiên.
"Chúng ta đứng ở vị trí thứ ba?"
Các nhân viên gật đầu.
Hứa Dật mỉm cười: "Như vậy không sao, dù sao cũng không phải là cuối cùng."
Nhân viên: "À, nhóm của Chu Nguyên Kỳ và nhóm của Chu ảnh đế đến cùng một lúc nên đồng hạng nhì."
Hứa Dật: "......"
Sau khi bọn họ chụp ảnh, nhân viên mang đến các thẻ card định mệnh.
Hứa Dật: "Tôi xui lắm, không được đâu, để em ấy rút đi."
Khâu Tư Xuyên gật đầu, đưa tay ra.
Rút một tấm thẻ.
"Thẻ khen thưởng?"
"Cuộc sống của bạn có thể cần một chút kích thích mới mẻ. Ví dụ như trồng cây chuối để hôn môi, hoặc ví dụ như thay đổi thân phận..." Vẻ mặt của Khâu Tư Xuyên quái quái, hắn nhìn Hứa Dật, gọi: "Bà xã?"
【 vẻ mặt Hứa Dật phảng phất như bị sét đánh ha ha ha 】
【 thẻ khen thưởng, cái này so với cái kia càng gắt hơn 】
【 cũng đỡ hơn Chu ảnh đế rùi, thẻ bọn họ là thẻ trừng phạt, tuỳ ý mời một người qua đường để tặng hoa và tỏ tình, tác dụng phụ của thẻ đó là bị Phú ảnh hậu tẩn cho chết 】
Mà trên sàn đấu trong câu lạc bộ.
Kevin bị Chu Nguyên Kỳ hạ, và Tony thì hạ Chu Nham Phong.
Tony lẩm bẩm một mình: "Còn mệt hơn là chơi đánh quyền thật nữa."
Kevin lạnh mặt nói: "Sao không xả cho mấy người này đi, để bọn họ qua cho nhanh, chẳng lẽ anh còn tính chơi với bọn họ cả ngày à."
【 Chu ảnh đế: chỉ có tui bị tổn thương thoy xao? 】
【 thật ra, mọi người tham gia nhiệt tình là vui lắm rồi, không cần quá nghiêm túc đâu 】
Mặc kệ như thế nào, hai chiến sĩ họ Chu đều phải vật lộn để có được manh mối tiếp theo.
Bọn họ cố gắng phân tích, tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài, rồi lê cái thân thể khốn khổ từ từ đi về đích.
Điền Chính Quốc đang ăn cá rán, tôm hùm Boston, bibimbap sốt cua...
Ngon thật ý.
Điền Chính Quốc thoải mái vỗ vỗ chiếc bụng nhỏ.
Kim Thái Hanh dọn dẹp bát đĩa, cho vào máy rửa bát.
Bọn họ lắng nghe âm thanh hoạt động của máy rửa bát, chậm rãi đi về phía boong tàu.
Trong boong có bàn ghế tròn nhỏ, trên bàn còn bày chân đế cắm nến cao cao, rất lãng mạn.
Điền Chính Quốc lười biếng dựa vào bàn, sau khi suy nghĩ xong, cậu thấp giọng hỏi: "Thầy Kim thật sự đã từng nói với em, anh sống ở đây sao?"
Làm sao cậu có thể quên được nhỉ?
Trí nhớ cậu tốt lắm á.
Kim Thái Hanh ngước mắt lên nhìn cậu, không nói gì.
Điền Chính Quốc không thể hỏi thêm được gì hết.
Thầy Kim là người tốt.
Anh chắc chắn trăm phần trăm sẽ không lừa cậu.
Điền Chính Quốc bả vai buông thõng xuống, ỉu xìu như cọng bún thui nói: "Ùm, được rồi, chắc em quên thật rồi."
Về sau thầy Kim có nói cái gì khác, cậu hứa sẽ chăm chỉ lắng nghe cẩn thận.
Cậu suy nghĩ một chút, liền chủ động nói: "Thầy Kim muốn em mát xa không?"
Kim Thái Hanh khe khẽ cong môi, nhớ tới kỳ thứ ba, Điền Chính Quốc cũng hỏi anh như vậy, sau đó cậu khoanh chân ngồi trên lưng anh, xoa ấn cho anh.
"... Được, em làm đi." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng đáp lại.
Điền Chính Quốc: "Thầy Kim đưa tay cho em."
Kim Thái Hanh đưa tay ra.
Điền Chính Quốc nắm cổ tay, lật ngược mu bàn tay của anh.
Xương ngón tay của Kim Thái Hanh hiển nhiên đã sưng lên, các khớp đỏ bừng, còn có một chút vết xước trên đó.
Rõ ràng là lưu lại lúc trên sàn đấu.
Điền Chính Quốc cúi đầu, thổi phù phù hai lần. Chờ đến khi cậu hoàn hồn, mới biết mình đã làm một điều trẻ con đến nhường nào. Thổi cái gì cơ? Có thổi cho hết đau được à? Thiệt ngốc.
Điền Chính Quốc không ngẩng đầu nhìn anh, cậu siết chặt cổ tay Kim Thái Hanh, nói giọng bé tí tẹo teo: "Có thể sẽ hơi đau nha."
Kim Thái Hanh vô cùng thoải mái thản nhiên nhẹ nhàng thong thả ung dung bất cần nói: "Ừm, không sao, em cứ làm đi."
Làn đạn cũng lạc quan lắm.
【 hì hì hì, xoa tay a, nắn tay a, cha cha cha, lăn giường a hì hì hì 】
Giây tiếp theo.
Sắc mặt của Kim Thái Hanh tái xanh, gần như nghĩ rằng mình sắp gãy xương.
Cái gì mà ngồi khoá trên lưng rồi xoa rồi nắn?
Không hề có.
【 mát xa thật sự đau quá, thật xin lỗi mị đã xem nhẹ sức lực của Chính Quốc】
【 cười chết ha ha ha, chỉ có bà xã mới nắm giữ được long mạch của anh Kim ha ha 】
【 mặt của thầy Kim tái xanh như trái dưa leo, chắc là gất đau 】
Sau khi Điền Chính Quốc xoa bóp xong, cậu mới ngẩng mặt lên nhìn Kim Thái Hanh.
Cậu hỏi: "Thầy Kim ơi, anh có đau hông?"
Kim Thái Hanh: "...Ừm, không đau, rất... dễ chịu."
【 không cần thiết đâu thầy Kim, thầy Kim đừng như zậy 】
【 vì dỗ vợ zui zẻ, thầy Kim không ngần ngại hi sinh cao cả 】
Nhưng ngay sau khi Kim Thái Hanh trả lời, một nhân viên đã mang điện thoại di động của anh đến, nhân tiện giúp bọn họ tạm dừng quay hình và ghi âm.
"Thầy Kim có điện thoại."
Kim Thái Hanh nhận lấy, ngồi yên không nhúc nhích.
Anh liếc nhìn ID người gọi, là một dãy số nước ngoài, sau đó bắt máy: "Ừm."
Đầu dây bên kia vang lên một giọng Trung Quốc lơ lớ: "Kim tiên sinh, mọi thủ tục liên quan đến tài sản thừa kế của mẹ tiên sinh đã hoàn tất. Khi nào Kim tiên sinh có thời gian đến đây lấy nhé. Tôi nghe nói tiên sinh đang công tác ở gần đây, tiên sinh ghi hình ở đây khoảng hai ngày đúng không?"
Kim Thái Hanh nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Chưa đầy một phút sau, Kim Thái Hanh đã cúp điện thoại.
Điền Chính Quốc thuận miệng hỏi: "Thầy Kim, có chuyện gì sao?"
"Không có gì." Ánh mắt Kim Thái Hanh rơi vào trên mặt cậu, lúc này, anh thật sự không cảm thấy đau nữa, chỉ cảm thấy lòng bàn tay Điền Chính Quốc thật ấm.
Gió trên sông thổi vào người, có hơi lạnh.
Vì vậy sự ấm áp đó càng trở nên hấp dẫn hơn.
Khiến lòng người mê muội, chìm đắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro