Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Ra Mắt Phụ Huynh

Những người khác miễn cưỡng hồi phục sau cú sốc bất ngờ ấy, run rẩy hỏi: "Anh Kim đã kết hôn?"

Kim Thái Hanh: "Ừ."

"Anh Kim kết hôn hồi nào vậy?" Người nào đó vẫn còn sững sờ.

"Hôm nay." Chủ tịch Lương vội vàng cướp lời nói: "Trước khi tới đây, anh ấy đã đón người đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn rồi."

Kim Thái Hanh: "Ừ."

Tất cả mọi người chỉ có thể đứng dậy, cũng không biết đã rơi hết mấy cái nĩa cái muỗng rồi, chỉ có thể cùng nhau nâng ly: "Chúc mừng... Chúc mừng tân hôn."

Điền Chính Quốc vui vẻ thoải mái mỉm cười: "Cảm ơn."

Sau đó cậu lấy ly sữa bò bên cạnh mà nâng lên chạm ly với bọn họ, ngửa đầu uống cạn.

Cậu vốn dĩ đã trắng trắng mềm mềm, lúc này lại càng trông đáng yêu hơn.

Nhất thời mọi người trong sảnh tiệc đều cảm thấy Kim Thái Hanh rốt cuộc không thể che giấu được bản chất đại ma vương của mình, không biết từ đâu mà mang một con cừu nhỏ bé trắng mềm này về.

Quá là đậu xanh rau má.

Tất cả mọi người đều cho rằng hôm nay là tân hôn của Kim Thái Hanh, nên cũng không dám kéo dài quá lâu, cái gì mà uống rượu, cái gì mà cột ruy băng, cái gì mà để mấy nghệ sĩ đến phục vụ linh ta linh tinh đó đều dẹp hết... Trước tiên chỉ có thể kiềm chế lại.

Mười giờ rưỡi tối, Kim Thái Hanh cùng
Điền Chính Quốc rời đi.

Sau khi rời nhà hàng, hai người không còn khoác tay nhau nữa.

"Ngày mai cậu có rảnh không?" Kim Thái Hanh hỏi.

"Vâng? À, có. Ngày mai anh cũng muốn cùng tôi ăn cơm nữa sao?" Điền Chính Quốc hỏi lại.

"Không phải." Kim Thái Hanh dừng lại, nói tiếp: "Cậu sắp xếp một chút hành lý, rồi đến nhà tôi. Cậu tạm thời không cần ở lại đây, nhưng cuối tuần vẫn nên đến một chút, có tiện không?"

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hít vào một hơi, sau đó thở ra, hoá thành sương trắng, cậu nói: "Không thành vấn đề."

Bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng có chút khó xử.

Cuộc sống sinh hoạt bình thường đột nhiên xuất hiện một người xa lạ.

"Được, ngày mai tôi sẽ để trợ lý đến đón cậu. Ngày mai tôi cũng tương đối bận, có thể sẽ không gặp mặt."

Nói chuyện cùng một người đàn ông trưởng thành rất thoải mái, tất cả mọi việc đều được an bày hợp lý.

"Ok Ok." Điền Chính Quốc gật gật đầu như con gà mỏ thóc, "Không sao."

Thượng Quảng nhìn thấy cảnh này, trong lòng có cảm giác rất phức tạp.

Vốn dĩ Điền Chính Quốc rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nói đóng giả liền diễn đến vô cùng kính nghiệp, cậu cũng không lấy thân phận giả dối này để làm vướng tay vướng chân anh Kim, đáng lẽ nên rất vui.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy dáng vẻ không hề quyến luyến, hết sức hào phóng, hắn liền nhịn không được nghĩ... Lần này, cười đến rạng rỡ chọc ghẹo mọi người ở khắp nơi, hơn nữa còn bật đèn xanh cho anh Kim, đừng nói là không đủ chứ?

"Đi thôi, đưa cậu về trường học trước." Kim Thái Hanh lên tiếng.

Điền Chính Quốc cúi đầu thắt dây an toàn, dựa vào ghế mà ngồi một đống, chẳng mấy chốc đã ngủ say lúc nào không hay.

Cậu rất ít khi ngủ muộn như vậy.

Chỉ có khoảng thời gian vừa rồi nạp kiến thức về các tác phẩm của Kim Thái Hanh mới ngủ muộn thôi.

Xe vững vàng đi về phía trước, ánh đèn thành phố đầy màu sắc hắt lên cửa sổ, rơi vào trong xe, nhẹ nhàng mà hôn lên gò má Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh nghiêng đầu nhìn lướt qua.

Ngủ rồi sao?

Gan cũng lớn thật đấy, không có chút nào phòng bị cả.

Kim Thái Hanh vươn tay mà nhẹ nhàng chạm lên gò má Điền Chính Quốc, xúc cảm trơn bóng mịn màng.

Anh rất nhanh mà rút tay về.

Ừm, cười lên đúng là có chút xinh đẹp.

...

Điền Chính Quốc thoải mái mà ngủ một giấc như đứa trẻ.

Phải nói rằng, chiếc xe này của Kim Thái Hanh thật tốt, là một chỗ ngủ cực kỳ sướng! Thích ghê á!

Điền Chính Quốc mở cửa xe bước xuống.

Bên trong xe rất ấm, bên ngoài lại rất lạnh, Điền Chính Quốc co rụt cổ lại, sau đó làm động tác "bye bye" với Kim Thái Hanh rồi mới rời đi.

Trên đường trở về ký túc xá, Điền Chính Quốc nhận được cuộc điện thoại từ mẹ.

Mẹ cậu họ Tô.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, mẹ Tô liền hỏi: "Quốc Quốc, hôm nay con về nhà hả?"

Điền Chính Quốc trả lời: "Dạ, con về lấy chút đồ."

Mẹ Tô một bên thì lo lắng một bên thì lải nhải nói: "Có phải dạo này nhiệt độ hình như giảm xuống rồi không? Gần đây trời lạnh quá. Hôm nay mẹ tan làm, mua được cho ba con hai chiếc áo khoác chần bông đấy."

Điền Chính Quốc dạ dạ rồi trả lời: "Con mặc rất nhiều áo. Áo khoác, áo len đều mặc vào hết y như con gấu Bắc Cực."

Cậu nói xong liền cảm thấy hơi chột dạ.

Hôm nay, rốt cuộc cậu đã làm một chuyện dã man nhất trong cuộc đời, lén lút lấy sổ hộ khẩu cùng người khác đăng ký kết hôn.

Cũng may mắn rằng, khi cậu cùng Tưởng Phương Thành quen nhau, cậu đã come-out với gia đình.

Bằng không đến lúc mọi chuyện đổ bể biết cậu kết hôn với đàn ông, chân này của cậu cũng què luôn.

Bên phía đầu dây của mẹ Tô truyền đến tiếng sột soạt, chắc bà vừa để bao xuống, đổ gạo vào trong nồi.

Sau khi đổ nước và cắm điện, bà đi lại vài bước, rồi đột nhiên kinh ngạc kêu lên: "Quốc Quốc, con lấy sổ tiết kiệm sao?"

Điền Chính Quốc: "Dạ, con gửi vào trong đó một ít tiền."

Mẹ Tô vừa cười vừa đau lòng nói: "Con trai ngoan, không cần tiết kiệm tiền sinh hoạt, cũng đừng đi làm thêm. Con không phải muốn học lên thạc sĩ sao? Bây giờ cứ lo học đi đã."

"Được rồi, không nói chuyện với con nữa, mẹ đi rửa rau."

Điền Chính Quốc dạ rồi cúp điện thoại.

Bên này vừa mới đi rửa tội với mẹ của mình xong, ký túc xá bên kia còn ba con gà trống mẹ đang nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc bước vào.

"Cậu nói thật đi, có phải cậu cùng bạn trai đi đăng ký kết hôn rồi không?" Bọn họ vẻ mặt nghiêm trang mà hỏi.

Điền Chính Quốc: "Đúng vậy."

Cậu thẳng thắn và sảng khoái như vậy, khiến cho đám người Mục Đông không biết nói sao.

Mục Đông lẩm bẩm nói: "Cái này con mẹ nó hơi bị nhanh à nha..."

"Cải trắng mà chúng ta dày công chăm sóc nay đã cắm trên phần mộ của người khác."

Điền Chính Quốc: ???

"À không phải, cắm vào nhà người khác. Phỉ phui, cái miệng thúi."

Điền Chính Quốc nhanh chóng cởi áo cởi quần, động tác liền mạch gọn gàng.

Trước khi cậu thay đồ ngủ, mấy tên bạn thân đã che mắt lại: "...Nếu bây giờ tụi này nhìn, bạn trai cậu có đánh tụi này hông?"

Điền Chính Quốc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không. Anh ấy rất ôn hoà, không ra tay đánh người khác đâu."

Vừa nghe được câu này, Mục Đông không khỏi chậc lưỡi thở dài nói: "Người kia so với Tưởng Phương Thành còn có vẻ mạnh hơn nhiều."

"Thôi đi, không nói nữa." Mục Đông cau mày, "Tớ nghĩ hắn điên rồi, tớ không có lo lắng gì khác, chỉ lo rằng hắn lại quay về quấy rối cậu. Hôm nào đó mà tụi này không ở ký túc xá, cậu lại nhỏ con như vậy... Này là chuyện lớn, cậu nên dọn ra ngoài một thời gian. Hay cậu với bạn trai ở chung với nhau đi?"

Những người khác cũng đồng ý nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Quốc Quốc còn muốn học thạc sĩ nữa mà, làm sao có thời gian cùng hắn cãi nhau."

Điền Chính Quốc thay đồ ngủ, chạy nhanh vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng rửa chân rồi leo lên giường.

Cậu trở mình, nhỏ giọng nói: "Để tớ suy nghĩ thử."

Cậu nhận tiền của Kim Thái Hanh nên cũng không muốn tìm rắc rối cho người khác, cậu cũng không xem bản thân thật sự là người yêu của anh.

Điền Chính Quốc lười biếng mà ngáp một cái, lại trở mình, nhắm mắt, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng, cậu còn thấy bản thân mình ăn được ba miếng gà rán vừa to vừa thơm, siêu ngon!

-

6 giờ sáng ngày hôm sau, Điền Chính Quốc đã tỉnh.

Cậu đứng dậy thu dọn đồ đạc vào vali, nghĩ thầm cho dù tra nam có muốn chặn đường cậu cũng không thể dậy sớm như vậy đi... Gà trống cũng còn chưa kịp gáy nữa mà.

"Tớ đi nhé." Điền Chính Quốc nói với các bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng của cậu thì vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, còn ngáy mấy hồi.

Điền Chính Quốc mỉm cười, nhìn bọn họ thêm một chút, sau đó mới kéo vali rời đi.

Sinh viên năm ba trong trường đều sẽ đến kỳ thực tập, cậu kéo vali ra ngoài cũng không phải là chuyện gì khác thường.

Vali của Điền Chính Quốc được kéo trên mặt đất, bánh xe lục cục vang lên, phát ra tiếng động nhẹ nhàng.

Khi cậu bước ra khỏi ký túc xá, trước khi rẽ vào một góc cua, một bóng người đột nhiên nhảy ra.

"Quốc Quốc." Bóng người đó hét lên.

Là Tưởng Phương Thành. Hắn mặc một chiếc áo khoác đen, mái tóc ướt nhẹp vì sương sớm.

Trông có điểm chật vật.

Vết thương trên mặt vẫn còn, ngực hắn vẫn còn đau.

Nhưng những điều này đều không quan trọng.

Ngày hôm qua hắn đuổi theo Điền Chính Quốc không thành, Điền Chính Quốc còn kéo hắn vào trong blacklist.

"Anh đợi em lâu lắm rồi." Đôi mắt của Tưởng Phương Thành thâm thuý, như chìm vào trong bóng tối đen như mực.

Sáng sớm gió thổi rất lạnh, vốn dĩ nhiệt độ mỗi ngày đều đang không ngừng giảm xuống. Lúc này bị Tưởng Phương Thành nhìn chằm chằm, Điền Chính Quốc liền cảm thấy ớn lạnh.

Ặc.

Hỏng roài.

Không nghĩ tới tra nam này dậy còn sớm hơn con gà nữa!

"Quốc Quốc, từ ngày hôm qua anh vẫn đứng chỗ này chờ em." Tưởng Phương Thành nghiến răng nghiến lợi nói.

Điền Chính Quốc suy nghĩ, nếu bây giờ mà quay lại cắm đầu chạy cũng không còn kịp.

Năm nhất, năm hai Tưởng Phương Thành đều là thành viên của đội bóng rổ, mặc dù thân hình không cao lớn bằng bọn Mục Đông, nhưng muốn khống chế người khác thì vẫn không khó.

Chân mày Điền Chính Quốc rũ xuống, bả vai hơi co lại, cậu nhẹ giọng nói: "Anh tránh ra."

"Em muốn đi đâu? Hả? Muốn đi tìm người đàn ông đó à?"

Điền Chính Quốc thật sự không hiểu được, tại sao Tưởng Phương Thành cứ như đúng rồi mà đến tìm cậu hoài như vậy.

Chắc là mấy người bị mất não thì không hành động bình thường được nhỉ.

Mà cậu cũng có yêu cầu hắn làm cái chuyện cao siêu gì đâu.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi, để hơi lạnh tràn vào khoang mũi, sau đó cậu sặc ho khan vài tiếng.

Tưởng Phương Thành hơi lo lắng, hỏi: "Em sao vậy? Bị cảm à?"

Điền Chính Quốc lại ngẩng đầu lên, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh, vành mắt vì ho khan nên cũng đỏ.

"Tôi phải về nhà."

Tim của Tưởng Phương Thành hơi siết lại, căng thẳng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Điền Chính Quốc không lên tiếng.

Một miếng não của Tưởng Phương Thành đã tìm lại chút lý trí.

Điền Chính Quốc thường xuyên ở lại trường, chỉ để tiện cho việc học hành và chuẩn bị cho các kỳ thi cử. Em ấy về nhà đột ngột như vậy... chắc là có chuyện gì đó.

Tưởng Phương Thành cắn chặt răng, chỉ có thể nhường đường.

Nếu vì hắn ngăn cản mà khiến Điền Chính Quốc để lỡ chuyện gì đó quan trọng, cả đời này Điền Chính Quốc nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.

Hắn quyến luyến Điền Chính Quốc....

Điền Chính Quốc kéo vali hành lý mà đi ngang qua hắn.

Sau khi đi được một đoạn, Điền Chính Quốc mới nhăn mặt lại.

Báo công an được không nhỉ?

Thôi quên đi.

Nam nữ cãi nhau cũng là chuyện nhân sinh thường tình. Càng miễn bàn đến chuyện hai người con trai gây gổ.

Điền Chính Quốc chân trước vừa lên xe, Tưởng Phương Thành chân sau liền bước lên taxi, hắn nói: "Đi theo."

Điền Chính Quốc về nhà trước, sắp xếp thêm một ít quần áo, sau đó ngồi chờ.

Trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì, cậu lấy sách ra đọc một lát.

Túm cái váy lại, trong lòng cậu Tưởng Phương Thành triệt để mất hình tượng.

Chuyện đính hôn của Tưởng Phương Thành không thể nào ảnh hưởng đến việc đọc sách của cậu.

Điền Chính Quốc chờ đến 11 giờ, cảm thấy thời gian như vậy là được rồi, liền gọi điện thoại đến Thượng Quảng, báo lại hắn địa chỉ mới.

"Được. Một lát nữa khi nào đến trợ lý Tiểu Lâm sẽ gọi cho cậu, đây là số điện thoại của hắn." Thượng Quảng bên kia hình như rất bận, vội vàng trả lời hai câu, sau đó liền tắt máy.

Điền Chính Quốc cảm thấy rất bình thường.

Giới giải trí mà, khẳng định là bận rộn đến không có thời gian nghỉ ngơi.

Nửa tiếng sau khi nói chuyện với Thượng Quảng xong, Tiểu Lâm gọi điện thoại đến.

Tiểu Lâm vừa đến phòng làm việc của Kim Thái Hanh không bao lâu. Sở dĩ hôm nay bảo cậu đến là vì cũng không còn cách nào khác, những người khác đều quá bận.

Hắn cầm tờ giấy viết địa chỉ, vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Chỗ này cũng khó tìm quá rồi đó."

Tiểu Lâm lê lết mấy tầng lầu, mệt mỏi rã rời.

Rốt cuộc hôm nay hắn phải đón ai vậy?

Mệt muốn chết hà!

Thầy Kim quen ai ở nơi này hả?

Tiểu Lâm giơ tay gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra từ bên trong.

"Tiểu Lâm?"

Tiểu Lâm "a" một tiếng, sau đó cứng người mà gật gật đầu.

"Vậy đi thôi, tôi sắp xếp xong rồi." Điền Chính Quốc kéo vali ra, Tiểu Lâm lúc này mới vội vàng mà nhận lấy.

Điền Chính Quốc xuống lầu, lên xe rời đi, đợi đến khi Tưởng Phương Thành phản ứng lại người đã đi mất rồi.

Cơ mà chiếc xe kia... có hơi quen mắt.

Tưởng Phương Thành cau mày.

Chẳng lẽ là từng gặp qua rồi? Gặp ở đâu? Ở...

Ở gara của Kim Thái Hanh.

Nghĩ đến cái tên này, Tưởng Phương Thành trong lòng nhảy dựng, vô thức mà nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Đợi hắn tiêu hoá xong cơn sợ hãi này, di động liền vang lên. Hàn Ti tìm hắn.

Không có cách nào, Tưởng Phương Thành trước hết chỉ có thể rời đi.

-

Sau khi Tiểu Lâm ngồi vào ghế lái liền lập tức gọi điện thoại cho Thượng Quảng.

Lúc này Thượng Quảng mới báo cho hắn sẽ đưa người đến đâu.

Điền Chính Quốc đến nơi.

Địa điểm là khu chung cư cao cấp*.

Khu chung cư này vô cùng nổi tiếng ở Bắc Kinh, rất nhiều ngôi sao điện ảnh giàu có và danh tiếng cao đều mua nhà ở đây, đây cũng là bất động sản sang trọng bậc nhất trong hai năm qua, quy ra gần 100 triệu tệ. (~357,952,670,000 VNĐ)

Sau khi Tiểu Lâm cùng Thượng Quảng nói chuyện điện thoại xong, Kim Thái Hanh cũng gọi đến.

Điền Chính Quốc hơi hơi không hiểu.

Không thể thông qua điện thoại Thượng Quảng mà nói chuyện luôn hở?

Nhưng cậu vẫn trả lời điện thoại.

"Alo."

Giọng nói của Kim Thái Hanh từ đầu dây bên kia truyền đến, có chút mệt mỏi: "Đã đến rồi sao?"

"Vâng, sắp đến rồi ạ."

"Tôi để chìa khoá ở trạm kiểm soát bên ngoài, cũng đã nhắc nhở qua. Nếu em đến, trạm kiểm soát không tin thân phận của em..."

Điền Chính Quốc: "Vậy em liền mang giấy kết hôn ra ạ?"

Kim Thái Hanh hình như bị chọc cười, anh nói: "Ừm, có thể."

Điền Chính Quốc: "Bye bye."

Kim Thái Hanh đang định nói "bye bye", Điền Chính Quốc lại lên tiếng nói tiếp: "A, từ từ đã. Hiện tại em tạm thời không về trường học."

Cậu không biết Tiểu Lâm có thích hợp để nghe mấy vấn đề này hay không, vì vậy cậu cố nén giọng của mình xuống rất thấp, giống như lời thì thầm với người yêu, cậu nhỏ giọng hỏi: "Có được không ạ?"

Bởi vì giọng nói quá nhẹ nhàng, vì thế khi từ điện thoại truyền ra, có cảm giác như đang làm nũng.

Điền Chính Quốc không định chỉ đến vào cuối tuần, cậu muốn ở lại thêm vài ngày.

Kim Thái Hanh nhanh chóng hiểu ý cậu.

Vành tai Kim Thái Hanh có hơi tê tê, anh vô thức mà chuyển điện thoại sang tai khác, trả lời: "Đương nhiên có thể."

Điền Chính Quốc rất giỏi trong việc chủ động.

Kim Thái Hanh có cảm giác, câu nói "là chồng của em" của Điền Chính Quốc vẫn còn văng vẳng bên tai.

Kim Thái Hanh lại vô thức thay đổi tư thế ngồi, nói: "Nếu thiếu thứ gì cứ báo cho Tiểu Lâm để kịp thời mua trong hôm nay. Có thể tối nay tôi không về được."

Điền Chính Quốc: "Dạ vâng, không sao, không sao, tạm biệt..."

Lần này, đổi thành Kim Thái Hanh nói: "Chờ đã."

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, che giấu sắc thái thâm trầm nơi đáy mắt, anh vuốt nhẹ ngón tay, nhàn nhạt hỏi: "Tưởng Phương Thành hôm nay lại đến tìm em?"

Điền Chính Quốc trong lòng nói thầm.

Kim Thái Hanh nhạy cảm đến như vậy á?

Điền Chính Quốc: "Đúng vậy ạ."

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng. Đợi khoảng một hai phút, Kim Thái Hanh vẫn không cúp máy, dường như anh đang quay đầu nói chuyện với ai đó.

Sau khi trao đổi vài ba câu đơn giản, Kim Thái Hanh quay lại và nói với Điền Chính Quốc qua điện thoại: "Như vậy đi, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Điền Chính Quốc nói: "Dạ được." Cậu thuận miệng hỏi thêm một câu: "Đi nơi nào ăn vậy ạ?"

Kim Thái Hanh: "Dù sao cũng đã kết hôn, cần phải đi gặp cha mẹ."

Điền Chính Quốc hết hồn.

Gặp bố mẹ của tôi á?

Vậy chân của anh chắc chắn sẽ què.

"Tưởng Phương Thành vẫn luôn lừa em nói ba hắn là người mổ heo..." Kim Thái Hanh dừng lại một chút, "Hẳn là hắn chưa bao giờ đưa em về nhà họ Tưởng."

Điền Chính Quốc hiểu rồi.

Ồ.

Là đưa cậu đến nhà họ Tưởng ăn cơm á!

Điền Chính Quốc ngọt ngào lên tiếng: "Dạ."

Cậu là một người vô cùng kính nghiệp, nếu ngày mai cha Tưởng giận đến mức ném ghế, cậu nhất định sẽ xông pha mà đứng trước mặt của Kim Thái Hanh!

Cuối cùng cuộc gọi hai bên cũng kết thúc.

Tiểu Lâm bị hai người này ngược cẩu đến mức toàn thân tê liệt.

-

Xe nhanh chóng mà đến khu chung cư cao cấp.

Điền Chính Quốc lấy được thẻ chìa khoá mà không tốn nhiều công sức, trạm kiểm soát cũng nghiêm túc mà ghi lại thông tin của cậu.

Điền Chính Quốc nhìn thấy nhân viên công tác thêm tên cậu vào tên chủ căn hộ.

Điền Chính Quốc chép chép miệng.

Đây có phải là hạnh phúc khi gả cho siêu sao?

Cậu không nhịn được lại cảm thán, Kim Thái Hanh thật sự là một người vô cùng chu đáo.

Hèn gì có biết bao người hâm mộ!

Ai mà không thể thích anh ấy đây?

-

Kim Thái Hanh mua là một căn penthouse* hàng đầu ở đây.

Nói cách khác, ba tầng trên cùng của một toà nhà, bao gồm cả khu vườn trên cao, được chia thành một biệt thự trên không.

Tiểu Lâm đưa cậu lên lầu, giúp cậu mang hành lý vào trong phòng, sau đó lại chạy đôn chạy đáo giúp cậu mua vật dụng cần thiết.

Cứ như vậy, Điền Chính Quốc sống như con sâu gạo* hết ngày.

*Theo mình nghĩ ý câu này là, chỉ ăn ăn rồi ngủ ngủ rồi học học thôi á, mình lên google tra tập tính con sâu gạo mà không thấy nói gì hết =)))

Cậu đọc xong sách chuyên ngành, cũng không quên chạy lên mạng ăn dưa tráng miệng.

【 Aaaaa, cuối cùng là ai đi đăng ký kết hôn vậyy 】

【 Tôi đoán được một loạt các nghệ sĩ... cuối cùng những người đó đều đăng văn bản thanh minh* 】

【 Mấy cái đó mà lầu trên cũng tin nữa hả 】

【 Tui có cách này không biết xài được không. Bây giờ có rất ít người không sử dụng Weibo chứ đừng nói kết hôn bí mật với người nổi tiếng. Cô ấy không thể nói chuyện này với người ngoài, nhưng cô ấy chắc chắn là giữ không được chuyện này trong lòng, rất có thể cố ấy sẽ tạo một cái acc clone rồi đăng một status bảo rằng đã đăng ký kết hôn. Vì vậy mọi người có thể tìm kiếm theo từ khoá, tìm hết tất cả những người đăng ký kết hôn trong cùng ngày này và up lên Weibo. Sau khi tổng hợp lại rồi sử dụng phép loại trừ... 】

Bản chất của con người luôn thích hóng chuyện, fans của Kim Thái Hanh ăn dưa đến sảng khoái lâng lâng, còn chân thành mà khen tặng mấy câu:

【 Chời mé, đỉnh zậy ba, Holmes mùa thứ mười không có cô tôi không xem! 】

【 Chị gái lầu trên chia tui miếng IQ điii 】

【 Thắp một ngọn nến cho fans của những nghệ sĩ minh tinh không biết tên ấy 】

Bên này ăn dưa xong, vừa bấm refresh lại trang liền xuất hiện một tin tức khác ——

"Tiệc ăn mừng của đoàn phim《 Thành Ma 》 "

"Kim Thái Hanh lại viết nên một huyền thoại mới."

Các fans vô cùng kích động.

Thầy Kim quá bảnh quá tuyệt vời, không bao giờ để fans của mình phải lo lắng, bản thân nhận giải thưởng đến mỏi tay, thành tích phòng bán vé lại khủng bố, như vậy thôi cũng đủ để càn quét đè chết hơn phân nửa giới giải trí.

Ngày hôm nay mẹ nó thật tốt lành.

Điền Chính Quốc ăn hai cái pudding, trong lòng cũng thở dài cảm thán nói, thật là một ngày hạnh phúc.

-

Căn hộ này của Kim Thái Hanh thật sự quá lớn, có cửa sổ sát đất trải từ trần xuống sàn. Từ trên cao nhìn xuống, đám cây bên dưới đều khiến người khác có cảm giác tạo thành hình thú kỳ quái, hơi hơi ghê ghê.

Điền Chính Quốc có chút cô đơn và lạnh lẽo khi ngủ một mình.

Tiểu Lâm làm việc rất chu đáo, sáng sớm hắn đã mang đến cho Điền Chính Quốc bánh bao cùng sữa đậu nành nóng, ít nhiều cũng khiến Điền Chính Quốc trở nên ấm áp hơn.

Điền Chính Quốc dậy sớm nhưng vẫn không quên nhiệm vụ ăn dưa của mình.

Tạm thời chưa có ai tìm đến Weibo cậu, nhưng đã có người đoán đến những ảnh đế khác...

【 Là Chu Khải Viên, phải hem? Trước đây không phải có người nói hắn cùng Bàng San đang yêu đương cuồng nhiệt sao? 】

【 +1, Chu Khải Viên cũng không lên tiếng phủ nhận nè nha 】

【 Phủ nhận cái rắm nè. Nói không lại mấy người luôn, Chu Khải Viên đang quay phim trên núi, điện thoại anh ấy không có sóng, lấy gì mà phủ nhận hả mấy má! 】

Điền Chính Quốc trong lòng nói, đúng vậy đúng vậy á.

Nam thần của mình muốn kết hôn, cũng phải gả cho mình chớ.

À quên nữa.

Mình kết hôn rồi mà.

Điền Chính Quốc chép chép miệng, ai uiiii có chút đáng tiếc.

Nhưng không sao, cũng không ảnh hưởng đến cậu nằm mơ cùng nam thần kết hôn.

Chu Khải Viên là một nam thần tượng đã ra mắt trong show tuyển tú* vài năm trước, năm đó chính là thần tượng đỉnh lưu trong giới.

Bắt đầu từ năm trước, liền chuyển hình*, còn giành được giải ảnh đế đầu tiên. Từ đó trở đi chỉ một lòng tập trung diễn xuất, hình như bộ phim mới còn đóng vai một nhân vật khá là bạo lực.

Không sao, bạo lực thì mình cũng thích nữa á.

Điền Chính Quốc lại chép chép miệng, sau đó log out khỏi tài khoản chính thức, đăng nhập vô acc clone của mình.

Hì hì, nếu muốn nói đến acc clone thì cậu đây có bao la.

Ban đầu, chính một tay Điền Chính Quốc giúp em gái của Mục Đông theo đuổi thần tượng, một hơi đăng ký bảy cái acc clone cho cô bé.

Sau đó, Điền Chính Quốc nhìn một hồi cũng cảm thấy thú vị, chơi cũng vui nên cũng bắt chước mà theo đuổi thần tượng. Bảy cái acc clone, bảy cái tên khác nhau.

Hiện tại acc clone mà Điền Chính Quốc đang dùng chính là "Chu Khải Viên ma mi yêu con". Hì hì, dạo này fan boy như cậu càng ngày càng nhiều.

Điền Chính Quốc chỉ nhẹ nhàng mà gõ một câu: Mấy người đừng nói bậy bạ, Chu Khải Viên là cùng tui kết hôn nha!

Sau đó mới log out tài khoản.

Chơi qua chơi lại, thời gian cũng không còn sớm.

Tiểu Lâm tò mò hỏi: "Điền thiếu gia đang làm gì ạ?"

Thượng Quảng gọi cậu là Điền tiên sinh, nhưng Tiểu Lâm cảm thấy gương mặt của cậu còn quá trẻ, nên quyết định gọi cậu là Điền thiếu gia.

"Đăng Weibo á."

Tiểu Lâm nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Hay là... chúng ta follow nhau đi?"

Điền Chính Quốc nghe vậy liền lấy tài khoản chính cùng hắn follow lẫn nhau.

Sau khi hoàn thành xong hết, Điền Chính Quốc lại tiếp tục đọc sách của mình.

Tiểu Lâm lặng lẽ nhìn cậu một cái, trong lòng nói, hình như còn là học bá nha?

-

Kim Thái Hanh bận rộn đến năm giờ chiều hôm đó mới đến đón cậu.

Vừa lúc Điền Chính Quốc cũng mới làm xong ba bộ đề, cũng không quá sốt ruột.

Điền Chính Quốc bước đến gara, vội vàng mở cửa xe ngồi vào, hỏi Kim Thái Hanh: "Ưm, hiện tại bộ dáng của tôi không vấn đề gì chứ? Có cần phải thay quần áo không á?"

Kim Thái Hanh: "Không cần. Đây cũng không phải là một bữa cơm quan trọng."

Kim Thái Hanh dừng lại, nói: "Nhưng bây giờ có chút chuyện ngoài ý muốn."

Điền Chính Quốc: "Sao ấy?"

Kim Thái Hanh: "Tưởng Phương Thành và vị hôn thê của hắn cũng ở đó, cậu có phiền không? Nếu cậu không thích, chúng ta có thể huỷ bữa tối này."

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Không có việc gì hết."

Nếu gặp nhau, cậu có thể ngầm nhắc nhở cô ấy, Tưởng Phương Thành có thể là tuýp người song tính hoặc cũng có thể đây là lừa hôn.

Kim Thái Hanh gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm.

Tài xế giẫm chân ga phóng đi.

Lúc này, Weibo của Điền Chính Quốc cuối cùng đã được xoát độ tồn tại.

Weibo của Điền Chính Quốc không có gì bất thường, ảnh đại diện là một tấm ảnh chụp hình mặt trời, có mấy trăm bài đăng trên Weibo, dạo gần đây thì tần suất đăng nhiều hơn.

Bài đăng mới nhất của cậu chính là ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn.

【 Đậu moá! Mấy đứa có để ý đến tài khoản này hông? Người này cùng Tiểu Lâm follow lẫn nhau nè! 】

【 Ủa, Tiểu Lâm là ai? 】

【 Chời **, đó là trợ lý mới trong phòng làm việc của thầy Kim đó... 】

Fans thấy bên này rầm rộ quá, cũng kéo cả bầy lại đây.

【 Vừa mới lướt xong Weibo của cậu ấy, đúng là có liên quan đến thầy Kim, chắc là fan của thầy. Cũng không có gì lạ khi người trong phòng làm việc tương tác với fans ~ Mị cũng cùng A Đạt follow lẫn nhau nà 】

Nhưng càng ngày càng có nhiều người trong topic khám phá ra được rất nhiều thứ.

【 Mặc dù chủ tài khoản này không ghi rõ cậu ấy ở đâu hay học trường nào. Nhưng nếu mấy chế xem qua các tin share của cậu sẽ thấy có 10 tin thì trong đó 1-2 tin có liên quan đến Bắc Kinh, mà 7-8 tin kia lại liên quan đến Đại học Bắc Kinh. 】

【 So what, thí chủ? 】

【 Thế mấy thím đã quên ngày xưa thầy Kim học trường nào rồi à? 】

【 Đại học Bắc Kinh... Đệt! 】

Fans của Kim Thái Hanh hoàn toàn chết lặng, không một ai nghĩ đến dưa lớn năm nay lại rơi xuống trên đầu anh Kim nhà bọn họ.

-

Gia đình họ Tưởng cũng ở trong những con đường mang tiếng giàu có nhất thành phố.

Sau khi xuống xe, Kim Thái Hanh cũng chưa đưa Điền Chính Quốc vào ngay, nhỏ giọng nói: "Sở dĩ ngày hôm qua tôi muốn cùng cậu đi đăng ký kết hôn là vì Hàn Ti, ừm, là vị hôn thê của Tưởng Phương Thành, bà của cô thân thể không tốt, bọn họ cũng tính dời ngày tổ chức đính hôn lên. Tôi nghĩ, cậu kết hôn sớm hơn so với hắn, như vậy sẽ tốt hơn."

Tốt hơn?

Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, đúng là trong lòng sướng hơn thật.

Lúc này, cửa biệt thự trước mặt mở ra, một người đàn ông ăn mặc như quản gia của gia đình quý tộc Anh ngày xưa đi đến, cúi đầu nói: "Đại thiếu gia."

Sau đó quản gia nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, ánh mắt không chút nào lịch sự, thậm chí còn hơi thô lỗ mà đánh giá cậu.

Điền Chính Quốc cũng thản nhiên nhìn ông, nhân tiện ngáp một cái, sau đó dựa vào người Kim Thái Hanh mà cứ đi vào như thế này.

Người quản gia nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc như nhìn hồ ly tinh vô cùng dữ tợn, sau đó cùng bọn họ vào cửa.

Có ai đó đang nói chuyện trong phòng khách của biệt thự.

Đầu tiên là giọng nói của cô gái vang lên, cô phàn nàn nói: "Hai ngày nay không biết Tưởng Phương Thành bận rộn chuyện gì mà lúc nào cũng tìm không thấy."

Sau đó có một giọng nói hơi già nua lên tiếng, hình như mỉm cười nói: "Để bác nói với nó, một lát nữa nó cũng đến đấy."

Giọng nói hơi dừng lại, ông dường như nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, vì vậy vội vàng cười nói: "Không phải đã đến rồi sao?"

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh bước vào cửa.

Chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc trang phục truyền thống Trung Quốc*, chống quải trượng ngồi trên ghế sô pha, nụ cười trên mặt ông ta lập tức biến mất khi ông nhìn đến Kim Thái Hanh.

Mà này còn chưa xi nhê, khi ông ta để ý đến người bên cạnh đi cùng Kim Thái Hanh, ông liền nhìn chằm chằm vào Điền Chính Quốc, so với người quản gia ban nãy còn muốn khoa trương hơn, đôi mắt của ông cũng muốn lồi tới nơi luôn rồi.

Ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên là một cô gái trẻ, khoảng 25 tuổi. Cô gái mặc bộ đồ hiệu Chanel*, ăn mặc sang trọng, tò mò mà nhìn ra ngoài cửa. Khi thấy Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh, trong mắt cô loé lên vẻ kinh ngạc.

Hàn Ti, cô ấy chính là vị hôn thê của Tưởng Phương Thành.

Còn rất xinh đẹp.

Điền Chính Quốc thầm nói.

Hàn Ti mở miệng, tựa hồ định nói gì đó.

Người đàn ông trung niên lại mở miệng trước, ông đứng thẳng dậy, che ngực, tức giận rít lên: "Đây là...đây là đối tượng kết hôn mà con nói? Cậu, cậu ta,... Cậu ta không phải là......"

Người đàn ông trung niên nói được nửa chừng, dường như ông ta nghĩ đến điều gì đó, nửa câu sau lại nghẹn trở về.

Điền Chính Quốc ngay lập tức hiểu rồi.

Thư ký của cha Tưởng đã tìm cậu, mặc dù cuối cùng vẫn không thể liên lạc với cậu được. Nhưng ít nhất điều này có thể nói lên cha Tưởng biết đến cậu thông qua Tưởng Phương Thành.

Vì vậy, bây giờ nhìn thấy cậu và Kim Thái Hanh ở bên nhau, ầy, chắc là ngạc nhiên lắm nhỉ.

Điền Chính Quốc chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ và vô tội hiện rõ trên khuôn mặt.

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, sắc mặt của cha Tưởng càng vặn vẹo vô cùng khó coi, cả gương mặt cũng hơi tái xanh, như thể lúc nào cũng có thể phát điên lên.

"Biến, biến đi..." Cha Tưởng nghiến răng nghiến lợi nói.

Kim Thái Hanh vẫn thản nhiên, anh nhìn cha ruột của mình, trên mặt không biểu hiện gì cả.

Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: "Bố nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi?"

Cha Tưởng ngược lại giống như trái bầu bị cưa miệng, không nói được nữa.

Hàn Ti cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô đỡ cha Tưởng rồi vuốt lưng ông một cái: "Bác sao vậy ạ? Anh Kim dẫn bạn trai về nhà, có vấn đề sao? Hiện tại hôn nhân đồng tính đã được thông qua hết rồi bác."

Cha Tưởng nghẹn một ngụm máu nơi cổ họng, nhưng ông không thể nói cho Hàn Ti biết.

Nực cười!

Cái này quá vớ vẩn rồi!

Đứa em thì học không giỏi, còn quen con trai. Cuối cùng xem như cũng đã đi đúng hướng, chuẩn bị kết hôn với một cô gái. Còn anh cả thì lại sắp kết hôn với bạn trai cũ của em trai mình!

Cha Tưởng đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng gọi quản gia: "Nhanh, nhanh chóng gọi điện thoại cho Nhị thiếu gia, nói..."

Nói hắn đừng có về nhà.

Không, không được, nói như vậy quá rõ ràng, Hàn Ti sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.

Nói gì bây giờ?

Cha Tưởng đã lâu lắm rồi không lâm vào tình trạng khó xử như hôm nay.

Ông nắm chặt quải trượng trong tay, mạnh đến nỗi có thể đem quải trượng đâm thẳng xuống đất.

Kim Thái Hanh dắt Điền Chính Quốc đến bộ sô pha khác: "Em ngồi xuống đi."

Điền Chính Quốc: "Vâng."

Diễn vai hồ ly tinh hả, không thành vấn đề nha!

Bởi vì phản ứng kỳ lạ của cha Tưởng, bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại, nhất thời không một ai lên tiếng.

Điền Chính Quốc xoa xoa tay, không phải đến lượt mình lên sàn rồi à?

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, hai mắt trông mong mà nói: "Em muốn ăn nho."

Người hầu gái ngay lập tức rửa nho rồi mang lên.

Điền Chính Quốc nói: "Em không ăn vỏ đâu."

Kim Thái Hanh cười khẽ một cái, ý cười vươn trên đáy mắt anh. Anh nhìn Điền Chính Quốc thật sâu, sau đó cất tiếng: "Được."

Kim Thái Hanh bóc vỏ mấy quả nho đưa cho Điền Chính Quốc.

Sau đó Điền Chính Quốc lại muốn ăn xoài.

Kim Thái Hanh cũng vì cậu mà gọt vỏ, ngón tay anh rất đẹp, khi anh cầm dao lên trông giống như một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt của Hàn Ti không tự chủ bị thu hút.

Cha Tưởng nhìn cảnh này muốn nhồi máu cơ tim.

Ông chưa từng thấy người nào kiêu ngạo như vậy đâu!

Cậu ta không sợ sao?

Điền Chính Quốc ăn một vòng trái cây, hầu hết cậu chỉ ăn hai miếng rồi không ăn nữa, thể hiện hoàn mỹ dáng vẻ kiêu ngạo cần có.

Sau đó quay đầu, lại muốn xem TV.

Cha Tưởng thật sự nhịn không nổi nữa, tức giận nói: "Con làm sao vậy? Con lại mang người này về nhà, con cố ý là chọc giận bố à?"

Người này chỉ được cái mã bên ngoài thôi!

Cha Tưởng nghiến răng nghiến lợi, mất hết phong độ: "Con cho rằng người này có gì tốt hả? Nó chỉ thích tiền của con, thân phận của con, địa vị của con..."

Đến rồi đến rồi!

Cảnh này, tôi diễn được nha!

Điền Chính Quốc đột nhiên đứng lên.

Cha Tưởng hỏi: "Cậu làm gì?"

Đừng nói người này dựa vào Kim Thái Hanh chống lưng mà sẽ đánh ông đấy?

Cha Tưởng thầm nói, có khi như vậy thật.

Rốt cuộc, Kim Thái Hanh từ lâu đã không xem ông như cha của mình. Người này bị ông nói đến chướng tai gai mắt, có lẽ Kim Thái Hanh cũng sẽ không đoái hoài đến ông.

Cha Tưởng chua xót nói: "Kim Thái Hanh! Con tỉnh táo lên một chút..."

Ông thật sự muốn nói với con trai lớn của mình, con nhìn lại chính mình đi, con chỉ là dùng dáng vẻ ôn hoà bên ngoài để che giấu tâm địa máu lạnh bên trong! Mẹ nó, ai sẽ thích con hả?

Con nghĩ rằng chỉ một chuyện như vậy mà có thể tức chết bố à?

Cha Tưởng trong lòng còn chưa nói xong.

Điền Chính Quốc đã đặt mông ngồi trên đùi Kim Thái Hanh, ngồi như vậy một lát liền cảm thấy có chút không ổn, Điền Chính Quốc xém xíu nữa là ngã xuống rồi.

Ánh mắt Kim Thái Hanh thâm thuý, anh cúi đầu, sau đó nâng tay đỡ lấy eo của Điền Chính Quốc, để Điền Chính Quốc ngồi vững.

Điền Chính Quốc lập tức lấy tay ôm cổ anh, cậu thân mật mà ngả đầu lên vai của Kim Thái Hanh, nhỏ giọng nói: "Anh ấy chỗ nào cũng tốt, anh ấy như thế nào cháu cũng thích. Chú khẳng định là không thể hiểu được đâu, rốt cuộc trên đời này có ai còn tốt hơn anh ấy nữa chứ... À, có lẽ bởi vì ở trước mặt cháu, anh ấy không giữ lại thứ gì cho mình cả. Sao vậy? Chú chưa thấy qua sao? Chú là cha của anh ấy sao?"

Đủ đĩ chưa.

Tôi tự cho mình một like!

Điền Chính Quốc từ tận đáy lòng mà vỗ tay khen ngợi mình diễn quá tốt!

Cha Tưởng ôm ngực: "......"

Hàn Ti: "......"

Cô nhịn không được mà liếc mắt nhìn Điền Chính Quốc một cái.

"Con dâu" lần đầu tiên về nhà ăn cơm, xem ra còn bung lụa hơn so với cô.

Kim Thái Hanh nhịn không được cười thành tiếng.

Anh đã nghe qua không ít lời khen ngợi.

Fans của anh rất nhiều, thả rắm cầu vồng* cũng không ít. Nhưng từ miệng Điền Chính Quốc nói ra, lại càng thú vị hơn.

Xem ra anh thật sự đào được bảo vật từ bên người của tên phế vật Tưởng Phương Thành.

Cha Tưởng càng tức giận hơn khi nghe thấy tiếng cười của Kim Thái Hanh.

Cừa phòng bếp ở đầu bên kia mở ra, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp chậm rãi bước đến, lúng túng nói: "Bữa cơm đã chuẩn bị xong... Dì biết Thái Hanh trở về nên đã tự tay xuống bếp nấu một ít món ăn."

Cha Tưởng kiềm nén cơn tức giận, không bùng phát nữa.

Kim Thái Hanh nhàn nhạt nói: "Gọi sai rồi."

Người phụ nữ xinh đẹp đứng ở đó, sắc mặt hơi đỏ lên, sửa miệng: "Vâng, biết đại thiếu gia trở về, cho nên..."

Cha Tưởng không kiên nhẫn mà ngắt lời: "Không sao, được rồi, đừng nói nữa. Đừng để Ti Ti chê cười, đi thôi, đến nhà ăn đi."

Điền Chính Quốc miễn cưỡng sắp xếp lại mối quan hệ một chút.

Người phụ nữ này có thể là một nhân vật giống như mẹ kế của Kim Thái Hanh....

Điền Chính Quốc còn đang miên man suy nghĩ, cậu cảm thấy mặt đất đột nhiên không thấy đâu, Kim Thái Hanh dùng một tay bế cậu lên.

Chời ơi, lực cánh tay!

Kim Thái Hanh chỉnh lại nếp gấp áo lộ ra ở eo cậu, rồi đặt cậu xuống.

Điền Chính Quốc vẫn còn hơi xấu hổ khi trực tiếp ngồi lên đùi anh, vì thế liền rúc đầu vào trong lồng ngực anh, còn lấy đầu củng củng hai cái nữa.

Giống như hành động làm nũng của mèo con.

Điền Chính Quốc còn lồng tiếng cho âm thanh củng củng đầu của mình. Xong xuôi, cậu mới đứng thẳng người.

Cha Tưởng: "......"

Nhìn không nổi!

Muốn đui hai con mắt luôn rồi!

Kim Thái Hanh xoa xoa đầu ngón tay, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Đầu của Điền Chính Quốc thật sự sờ lên rất dễ chịu...

-

Đoàn người duy trì vẻ mặt bình tĩnh đi đến nhà ăn ngồi xuống.

Người phụ nữ không dám gọi "Thái Hanh" nữa, trong bữa tối luôn gọi "Thiếu gia", bà đứng dậy như một người hầu, rót rượu cho Kim Thái Hanh, khi cô đi vòng lại cũng rót cho Điền Chính Quốc.

Cha Tưởng và Kim Thái Hanh đồng thời lên tiếng.

"Tại sao phải rót cho nó?!"

"Em ấy không uống rượu, em ấy chỉ uống sữa."

Người phụ nữ sững sờ đứng ở đó, còn chưa biết phải làm sao thì quản gia đi vào nói: "Nhị thiếu gia đã trở về."

Trên mặt người phụ nữ xuất hiện một tia vui mừng: "Ti Ti ra đón nhé."

Hàn Ti nhếch miệng cười một cái, đứng dậy, uể oải mà đi hai bước, cũng không thật sự muốn đi tiếp.

Tưởng Phương Thành sải bước nhanh chóng tiến vào nhà, ở ngoài cử giọng điệu ảm đạm vang lên: "Nghe nói anh hai mang bạn gái trở về."

Nói xong cũng bước vào nhà ăn.

Tưởng Phương Thành đứng yên ở đó.

Cha Tưởng giơ tay đỡ trán.

Nếu biết có tình huống như thế này, ông sẽ không gọi Hàn Ti đến...

Mong rằng Tưởng Phương Thành vẫn giữ được bình tĩnh...

Ông xây dựng bức tường tâm lý mới đến một nửa, đã thấy khuôn mặt của Tưởng Phương Thành âm u như một bóng ma.

Hắn bước tới, trực tiếp lật bàn.

"Ý của anh là sao hả?!"

Tưởng Phương Thành vô cùng tức giận.

Hàn Ti cũng kinh ngạc nhìn hắn, có lẽ là chưa từng thấy bộ dáng như thế của Tưởng Phương Thành.

Người phụ nữ bị doạ đến sợ hãi, sau đó liền nhanh chóng chảy ra hai hàng nước mắt.

Cô vươn tay định nắm lấy tay của Tưởng Phương Thành: "Thành Thành, có chuyện gì vậy con? Con đừng như thế, hôm nay anh con dẫn người về nhà, con phải vui vẻ mới đúng..."

Cô chỉ muốn ám chỉ để Tưởng Phương Thành phân biệt phải trái mà cư xử phù hợp, lại không nghĩ đến lời này như đổ dầu vào lửa.

Tưởng Phương Thành tiện tay lấy lên một thứ rồi đập vỡ.

Điền Chính Quốc thở dài một hơi.

... Cậu trước kia sao không biết Tưởng Phương Thành là có bệnh vậy? Hắn hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc của mình.

Cha Tưởng nghiến răng nói: "Hài lòng chưa? Đừng để cho người ta chê cười!"

Những lời này không chỉ dành cho Kim Thái Hanh mà còn dành cho Tưởng Phương Thành.

Kim Thái Hanh chậm rãi xoay dây đeo đồng hồ trên cổ tay, giọng điệu bình thản, cử chỉ tao nhã nhưng lại có nét lạnh lùng như thấm vào xương tuỷ.

Kim Thái Hanh: "Nhìn xem, đứa con thứ hai này của cô, không phải cũng bị bệnh à? Tôi đã nói từ lâu rồi. Đây đều là di truyền từ gen thấp kém của cô."

"Đừng nói nưã, đừng nói nữa." Người phụ nữ khóc lóc.

Kim Thái Hanh lúc này mới nhìn đến Tưởng Phương Thành, anh nói: "Sức lực cậu mạnh, có thể lật cả bàn. Nhưng hôm nay tôi về, không phải là để xem cậu lật bàn như thế nào."

Anh dừng lại, nhàn nhạt nói tiếp: "Người đã đến đông đủ rồi, tôi liền giới thiệu một chút."

Kim Thái Hanh đưa tay về phía Điền Chính Quốc, nói: "Đây là đối tượng kết hôn của tôi."

Đôi vai Tưởng Phương Thành run rẩy kịch liệt, như thể con mồi theo bản năng sợ hãi khi nhìn thấy thợ săn.

Hắn ngẩng đầu nhìn Kim Thái Hanh, lộ ra vẻ kinh hãi.

Trong phút chốc, Điền Chính Quốc dường như hiểu ra.

Bữa cơm hôm nay có thể có cũng có thể không.

Lý do khiến Kim Thái Hanh đưa cậu đến đây có lẽ là ngăn cản hoàn toàn việc Tưởng Phương Thành lại đến tìm cậu.

Đây xem như là đánh dấu chủ quyền.

____________

Chú thích:

- Bản gốc là 逸园 Yiyuan, mình không biết nó là gì nữa, search trên google vừa ra biệt thự vừa ra căn hộ chung cư. Nếu là biệt thự thì dạng cực lớn, có vườn rất rộng; nếu là căn hộ chung cư thì cực kỳ sang trọng. Theo bối cảnh truyện mình sẽ để là chung cư cao cấp nhé, mình search trên google có dự án Harmony (Hong Kong) là gắn liền với hai chữ逸园 này.

- Bản gốc là 席乘昀购买的是豫园的顶墅, nói chung mình cũng không biết dịch sao cho sát nghĩa. Theo mình hiểu, căn hộ sang trọng trên tầng cao nhất của một toà nhà được gọi là penthouse, cho dù là gồm nhiều tầng thì vẫn dùng chung cụm từ này (có thể thêm vào là penthouse hai tầng, ba tầng,...). Vì theo cách miêu tả của câu sau rất giống với miêu tả penthouse nên mình xin phép dùng từ này trong bản edit luôn ạ.

- Văn bản thanh minh trong giới giải trí có nghĩa là đăng văn bản chính thức từ Phòng làm việc của nghệ sĩ đó nhằm bác bỏ tin đồn, thường thường những văn bản này theo mình biết đều sẽ chèn thêm một câu "truy cứu tránh nhiệm nếu còn tung tin đồn thất thiệt".

- Show tuyển tú còn được gọi là show tuyển chọn ở Trung Quốc, một số show khá nổi tiếng như Sáng Tạo Doanh, Thanh Xuân Có Bạn, Thiếu Niên Chi Danh,...

- Chuyển hình: đại loại là thay đổi hướng đi/ hình tượng trong sự nghiệp. Thông thường mấy bộ giới giải trí và đu Cbiz hay gặp cụm từ này. Ví dụ, nghệ sĩ khi debut có thiết lập hình tượng là "ngọt ngào, đáng yêu", nhưng qua một thời gian đến 30 tuổi rồi thì không còn phù hợp nữa, muốn chuyển hình thành style "trưởng thành, nội liễm".

- Gốc là 唐装, có thể gọi là đường trang, nhưng mình để luôn là "áo truyền thống Trung Quốc" cho dễ hiểu ha.

- Chanel là tên thông dụng của một hãng thời trang Pháp, đóng tại thủ đô Paris được Coco Chanel sáng lập. Ở trong Cbiz, Chanel là một trong sáu thương hiệu đại lam huyết nha.

- Gốc là 彩虹屁: ngôn ngữ mạng, dịch ra là rắm cầu vồng, dụng ý chỉ fan khen idol, cho dù idol có thả rắm cũng giống như thả cầu vồng =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: