Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Hạ Dương (chân thật dài)

Khi Điền Chính Quốc ra khỏi phòng tắm, Tô Mỹ Nhàn đã ăn gần hết một nửa phần cơm.

"Anh Kim, phòng tắm bây giờ rất ấm, anh vào là vừa phải..." Điền Chính Quốc đi về phía trước vài bước, mang dép lê, sau đó mới nhìn thấy Thượng Quảng và Tô Mỹ Nhàn.

Cậu đột ngột đứng hình.

Thượng Quảng đang lúng túng không biết làm sao, thấy trên đầu cậu vẫn còn nước nhỏ giọt, vội vàng đứng dậy xoa xoa tay: "Máy sấy tóc đâu? Tôi sấy cho cậu nhé?"

Điền Chính Quốc nắm lấy khăn tiếp tục xoa tóc: "Không cần đâu."

Tô Mỹ Nhàn nhét hết nửa phần cơm còn lại trong một nốt nhạc.

Nửa giờ sau, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng nhau ngồi trên sô pha.

Tay áo của Kim Thái Hanh đã được xắn đến khuỷu tay, chúng vừa được cuộn lại khi anh hâm nóng thức ăn cho Tô Mỹ Nhàn. Dù vậy, điều đó không hề làm tổn hại đến khí chất ưu nhã và xuất chúng của anh.

Ngược lại là Điền Chính Quốc, cậu vừa về nhà đã thay đồ ngủ, chiếc áo ngủ rộng thùng thình lập tức khiến cậu dường như nhỏ đi rất nhiều. Cậu ngoan ngoãn ngồi đó, trên dép lê còn in hình hai chú chim cánh cụt đang vỗ cánh.

Điền Chính Quốc có chút chột dạ.

Cậu gục đầu xuống như thể đã làm sai điều gì đó.

Cậu có thể biểu diễn đến xuất thần nhập hoá ở bên ngoài, nhưng khi về đến nhà, cậu thật sự cái gì cũng diễn không ra.

Cậu sợ chỉ cần cậu mở miệng thôi cũng đủ để lòi hết đuôi ra rồi.

Thượng Quảng hít một hơi, lòng nói, cảnh tượng này thật sự quá nghẹt thở đó.

Gặp phụ huynh chưa bao giờ là chuyện dễ dàng mà.

Ngay cả khi chỉ là giả.

Thượng Quảng nhanh chóng quay đầu lại nói: "Cô đừng động vào, để cháu giúp cô rửa chén, để cháu để cháu làm. Cô đừng đi vội, cô chưa cùng Chính Quốc nói chuyện câu nào hết đấy."

Tô Mỹ Nhàn nhìn hắn không nói nên lời.

Thật là ân cần.

Thôi được rồi.

Tô Mỹ Nhàn cởi găng tay, chậm rãi đi đến phòng khách.

Bà nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, ngay khi Điền Chính Quốc càng lúc càng căng thẳng, Tô Mỹ Nhàn cũng không nhịn được bật cười.

Hay lắm con trai cưng.

Vậy mới có chút giống bộ dáng lần đầu tiên dẫn bạn trai về ra mắt chứ.

"Được rồi, tóc con đã khô chưa?" Tô Mỹ Nhàn hỏi.

Điền Chính Quốc lí nhí trong cổ họng nói: "Dạ, đã khô."

"Ừ, mẹ thay ga trải giường cho con. Muộn lắm rồi, có chuyện gì thì chờ ba con về rồi nói tiếp, sáng mai mẹ phải đến công ty sớm..." Tô Mỹ Nhàn ngáp một cái, quay đầu vào phòng ngủ.

Điền Chính Quốc:??

Hết rồi á?

Kim Thái Hanh cũng sững sờ một lúc, anh không nghĩ mẹ của Điền Chính Quốc không hề tức giận la hét hay một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Có lẽ do tôi đã sớm come-out với gia đình nhỉ..."

Kim Thái Hanh vẫn như cũ tùy tiện hỏi một câu: "Bởi vì Tưởng Phương Thành sao?"

Điền Chính Quốc: "Đúng vậy. Tôi muốn nói với ba mẹ về sau chỉ phát triển quan hệ với con trai, không phải thuộc thể loại con trai không được rồi quay lại yêu con gái."

Kim Thái Hanh thấp giọng đáp lại: "Ừm."

"Xong rồi, giường có thể hơi nhỏ..." Tô Mỹ Nhàn bước ra khỏi phòng ngủ.

Điền Chính Quốc ôm lấy cổ Kim Thái Hanh, rủ rỉ vào tai anh: "Òm... chắc hẳn ba mẹ tôi không thể chấp nhận bất kỳ cuộc hôn nhân thỏa thuận nào. Vì vậy, vất vả cho thầy Kim rồi."

Kim Thái Hanh giọng điệu trầm thấp hỏi lại: "Ý em là tiếp tục diễn, phải không?"

Điền Chính Quốc: "Đúng vậy đúng vậy."

Kim Thái Hanh nói: "Không thành vấn đề."

Kim chủ ba ba thật dễ nói chuyện mà.

Ý tưởng này vừa lóe lên trong đầu Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh ôm cậu lên.

Điền Chính Quốc ngạc nhiên.

Tô Mỹ Nhàn cũng bị sốc một chút.

"Hôm nay em ấy quá mệt." Kim Thái Hanh giải thích.

Tô Mỹ Nhàn: "À, có phải đang ghi chương trình mới nào không?"

Kim Thái Hanh: "Vâng."

Tô Mỹ Nhàn bước tới, xoa xoa đầu Điền Chính Quốc một cách trìu mến: "Được rồi, hai con nghỉ ngơi sớm đi."

Những chuyện đối đáp qua lại như vậy, anh vẫn có thể xử lý thoả đáng.

Kim Thái Hanh vừa ôm Điền Chính Quốc vào phòng, cửa ở phía sau liền đóng lại, rồi bị chặn.

Điền Chính Quốc ngẩn ra: "Còn, còn phải làm ra hành động gì đó để giống thật hơn hở?"

Bây giờ trong đầu cậu đều là cái gì mà "đặt em trên ván cửa rồi làm đến nỗi vang lên tiếng ken két" kỳ kỳ quái quái.

Kim Thái Hanh cúi đầu nhìn cậu, vô thức giơ tay lên, học theo động tác của Tô Mỹ Nhàn, vuốt ve trên đầu Điền Chính Quốc. Sau đó anh ôm người lên đặt trên giường: "Không cần làm gì cả."

"Ưm, vậy được rồi, anh đi tắm đi, đừng lo lắng cho tôi." Điền Chính Quốc lăn một vòng, cuộn mình vào trong chăn, lẩm bẩm nói nhỏ: "Thật đúng là hương vị quen thuộc mà." Sau đó liền chui cả đầu vào trong chăn, ấp trong đó đến thiếp đi.

Kim Thái Hanh đợi cho đến khi Tô Mỹ Nhàn tắm rửa xong nghỉ ngơi, sau đó đợi đến khi Thượng Quảng rời đi, mới một mình đi tắm.

Rồi anh chợt nhớ ra...

Anh đã quên dặn Thượng Quảng mang một bộ quần áo mới lại đây.

Kim Thái Hanh chỉ có thể trước tiên dùng khăn tắm của Điền Chính Quốc để choàng lấy, sau đó quay trở lại phòng ngủ.

"Chính Quốc ." Anh thấp giọng gọi.

Trên giường không có động tĩnh gì, hiển nhiên là đang ngủ.

"...Quốc Quốc." Kim Thái Hanh thử gọi xưng hô này.

Người trên giường dường như đặc biệt mẫn cảm với cách gọi này, nên mơ mơ màng màng trả lời: "Ưm?"

Kim Thái Hanh: "Quốc Quốc à, tôi không mang quần áo để thay."

Điền Chính Quốc: "Trong tủ quần áo... cái nào cũng được..."

Sau đó, không còn âm thanh nào nữa.

Kim Thái Hanh đứng dậy đi đến tủ, mở nó ra.

Có áo sơ mi, áo phông bên trong, đều có dấu vết từng mặc qua.

Kim Thái Hanh lấy ngẫu nhiên một cái, trên đó in thương hiệu của một hãng thời trang lớn.

Anh mặc thử.

... Mặc không vừa.

Kim Thái Hanh đã phải thử liên tiếp vài cái, mỗi một áo như vậy đều có logo của các nhãn thời trang nổi tiếng khác nhau.

...Nhưng, đều mặc không vừa.

Kim Thái Hanh đem quần áo đặt trở về, ánh mắt khẽ lay động.

Trước đây khi nghe Điền Chính Quốc kể về chuyện từng học qua rất nhiều thứ, anh đã có suy đoán.

Suy đoán lúc đó cùng tủ quần áo chứa đầy các logo thời trang xa xỉ trùng khớp với nhau.

Điền Chính Quốc từng có gia cảnh rất tốt, chẳng qua chỉ gặp một số chuyện ngoài ý muốn dẫn đến tình huống như hiện nay.

Đã từng trải qua khoảng thời gian như vậy, nhưng tâm tính vẫn không thay đổi, xán lạn và lạc quan. Rất hiếm có.

Nhưng câu hỏi bây giờ là... anh mặc cái gì đây?

Đã quá muộn, cũng không thích hợp báo trợ lý mang đồ đến đây.

Kim Thái Hanh xoa xoa mi tâm.

Anh không thể cứ thế nằm bên cạnh Điền Chính Quốc, anh không sợ Điền Chính Quốc có chuyện gì, chỉ sợ người có chuyện mới là anh.

Thôi quên đi...

-

Điền Chính Quốc ngủ ở nhà rất thoải mái, khi mặt trời chiếu vào, theo bản năng cậu liền nheo mắt, sau đó xoay người giãn chân một cái... Cái gì bên cạnh thế? Có lông xù xù!

Điền Chính Quốc nhanh chóng mở mắt ra.

Người đàn ông bên cạnh, mặc bộ đồ ngủ khủng long mà cậu cất trong tủ.

Điền Chính Quốc: "Ha ha ha ha ha!"

Weibo của Điền Chính Quốc đã lâu không thay đổi trạng thái, cuối cùng cũng được cập nhật mới.

【 Nuôi một anh khủng long trong nhà [ ảnh ]】

Rất có hơi thở cuộc sống.

Khi cậu nhìn lại tấm ảnh này, đều cảm thấy mọi thứ đặc biệt chân thật.

Điền Chính Quốc nhìn nó thêm một chút.

Sau đó, cậu ném điện thoại sang một bên, từ bên cạnh mà bước qua người của Kim Thái Hanh, đi rửa mặt đánh răng.

Di động liên tục vang lên tiếng tít tít tít, cậu cũng không quan tâm.

Kim Thái Hanh thật sự là một người đàn ông rất xuất chúng, cho dù anh mặc bộ quần áo nào, rơi vào hoàn cảnh nào, anh chỉ cần ngồi đó, khí chất của anh vẫn không thay đổi.

Cho đến ngày hôm nay.

Anh đứng ở trong cửa, giơ tay gõ nhẹ: "Chính Quốc, dì đi rồi sao?"

Gánh nặng của thần tượng bỗng nặng hơn ba mươi cân.

Điền Chính Quốc kéo dài giọng điệu: "Đi rồi nha..."

Sau đó Kim Thái Hanh mới bước ra khỏi cửa.

Anh nhìn thoáng qua tờ tiền một trăm tệ được chặn dưới ly nước trên bàn.

Điền Chính Quốc sờ sờ tờ tiền giấy, bỏ vào trong túi, nói: "Đây là mẹ cho tôi, à không, cho chúng ta tiền ăn sáng."

Kim Thái Hanh ngẩn ra.

Điền Chính Quốc quay đầu nhìn anh, rồi nói: "Khi được nghỉ hè tôi ở nhà lười như heo ý, không chịu tự nấu ăn, mẹ sẽ để lại tiền cho tôi. Nhưng lần này đặc biệt nhiều hơn mọi khi! Đi thôi... Đưa anh đi ăn bữa sáng sang chảnh nha!"

Loại cảnh tượng sinh hoạt như thế này, Kim Thái Hanh đã từng diễn qua rất nhiều.

Nhưng suy cho cùng, tất cả vẫn chỉ là diễn.

Kim Thái Hanh đáp: "Được."

Lúc này chuông cửa vang lên.

Điền Chính Quốc: "Ai thế nhỉ? Để tôi đi xem."

Cậu bước nhanh đến, mở cửa.

Đứng bên ngoài cửa là trợ lý A Đạt của Kim Thái Hanh, A Đạt đang cầm đồ trên tay: "Anh Kim, em mang quần áo đến cho anh..." A Đạt vừa nhìn vào bên trong: "Ặc."

Kim Thái Hanh, người vẫn đang mặc đồ ngủ khủng long: "..."

A Đạt nhanh chóng giữ nguyên vẻ mặt, thận trọng bước vào cửa, đưa quần áo cho Kim Thái Hanh trước.

Chờ Kim Thái Hanh thay xong bước ra ngoài.

A Đạt đưa tay kia qua: "Bữa sáng ở nhà hàng Mỹ Hoa, của anh, em cũng chuẩn bị một phần cho Điền tiên sinh."

Kim Thái Hanh không nhận lấy, anh chỉ nói: "Không cần, cậu ăn đi."

A Đạt: "Vâng?"

Kim Thái Hanh quay sang nhìn Điền Chính Quốc: "Chúng ta đi ăn bữa sáng sang chảnh, đúng không em?"

Điền Chính Quốc vui vẻ mà nói: "Chính xác."

Cậu vỗ vỗ túi tiền của mình: "Bên trong có rất nhiều tiền nha ~"

A Đạt nghĩ lại, thấy cũng đúng.

Đối với anh Kim, nhà hàng Mỹ Hoa tên tuổi khá nhỏ, không ăn cũng không vấn đề gì. Nhưng hắn thì số lần ăn qua chỉ đếm trên đầu ngón tay. A Đạt liếm liếm môi, rất mãn nguyện mà xách túi đồ ăn.

Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đi xuống lầu ăn sáng.

A Đạt cũng đi theo, thầm nghĩ, có thể một lát nữa hai người bọn họ sẽ cần đến hắn.

Sau đó hắn nhìn thấy Điền Chính Quốc đi vào một cửa hàng nhỏ bên đường, hô một câu: "Hai cái bánh rán giò cháo quẩy, loại có trứng ạ!"

A Đạt: "......?"

Đây là phần ăn sáng sang chảnh?

A Đạt do dự, hay là vẫn đưa bữa ăn sáng Mỹ Hoa trong tay cho anh Kim nhỉ.

Kết quả anh Kim đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Cuối cùng vẫn là A Đạt mắt rưng rưng, ăn hết hai phần.

Ăn sáng xong, Kim Thái Hanh muốn đi tham gia ghi hình chương trình.

Điền Chính Quốc: "Vậy anh đi đi, em ở nhà chơi game."

Kim Thái Hanh không nhúc nhích.

Điền Chính Quốc ngước mắt lên nhìn anh, sao á? À, hình như mình nói như vậy không được đúng lắm. Giống như thầy Kim ở bên ngoài thì làm lụng vất vả kiếm tiền cực khổ, mà mình thì ở nhà ăn không ngồi rồi sung sướng phá của nhể?

Điền Chính Quốc sửa miệng: "Anh đi đi, em ở nhà chờ anh về."

Kim Thái Hanh: "Chúng ta cùng nhau đi đi."

A Đạt nhìn trái nhìn phải rồi nói: "À vâng, phải rồi, Điền tiên sinh, cậu cùng đi đi. Anh Kim nói rằng sang năm lịch trình tương đối dày, nên anh ấy đã đẩy show lên trước, tạm thời đổi thành chương trình này, nhưng cái này đặc biệt nhàm chán. Chính là phải xem một loạt các diễn viên nhỏ kỹ năng không tốt trình diễn trên sân khấu... Nếu cậu đi, không phải sẽ thú vị hơn sao?"

Nghe một hồi, Điền Chính Quốc cũng cảm thấy thú vị.

"Có phải những diễn viên đó sẽ thay thế những người nổi tiếng mà sắm vai nhân vật đặc biệt đúng không?*... Chương trình này hình như gọi là《 Vua Diễn Xuất 》? "

*Đại loại giống như show "Diễn viên mời vào chỗ" của bên Trung, nghệ sĩ A nổi tiếng với vai diễn A1, những diễn viên này sẽ thay thế nghệ sĩ A mà sắm vai A1 để biểu diễn.

A Đạt: "Đúng, đúng, đúng!"

Điền Chính Quốc uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng: "Vậy chúng ta đi nhanh lên!"

Kim Thái Hanh khoé miệng cong cong, lấy ra hai tờ giấy, đi tới, đem giấy ăn để trên miệng Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc rất tự nhiên mà tiếp nhận, lau lau miệng.

Bên này cả hai người hướng đến trường quay, lên xe rời đi.

Mà ở nửa bên kia bầu trời, cư dân mạng vẫn còn nhiệt liệt tưng bừng mà thảo luận về chuyện đính hôn gia đình họ Tưởng.

【 Thầy Kim cũng có quan hệ với Tưởng thị hả? Thầy Kim là phú nhị đại á? 】

【 nghe nói giống như không chỉ là phú nhị đại, rất phức tạp luôn 】

【 có ai xem màn kính trà chưa? Link nè, mau qua xem nhanh đi! 】

【 mị mới xem xong rồi quay về nè, ** mé, sao mị có cảm giác lúc anh Kim đứng trên sân khấu đặc biệt có lực công kích cực mạnh zạ? Em trai ảnh, đúng không? Sắc mặt bao khó coi luôn 】

【 đừng nhìn cái này, tui mới là tứk cái kia kìa! Fans của Hạ Dương sao tự dưng hôm nay rảnh rỗi sinh nông nỗi zạ? Lấy mặt của thầy Kim đi photoshop là xao? 】

【 chỗ nào đâu? Chế nhìn với 】

【? Giống như không phải photoshop đâu nha??? 】

@ Chân dài của Hạ Dương là của tui: Nuôi một anh khủng long trong nhà [ ảnh ]

Chỉ thấy dưới Weibo này xuất hiện rất nhiều bình luận, càng ngày càng tăng dần.

【 thím ơi đăng nhầm roài kìa? 】

【 cậu lấy nhầm acc clone nào đó đăng nhầm cái gì đó rồi kìa, không tốt lắm đâu? 】

【 tấm ảnh này đâu ra? Rất có hơi thở sinh hoạt... Nhưng đuma rất giống ngủ chung với Kim Thái Hanh, rồi sáng dậy thấy được, liền bụp bụp chụp một tấm rồi up lên á? 】

【 không có khả năng là Kim Thái Hanh đâu! Kim Thái Hanh làm sao sẽ mặc áo ngủ khủng long! 】

Quay lại nửa bầu trời bên kia, Kim Thái Hanh dẫn theo Điền Chính Quốc xuống xe.

Những người trong nhóm chương trình háo hức bước ra chào đón, khi nhìn thấy Điền Chính Quốc, họ không khỏi âm thầm nói, thật sự là tình cảm thật sao? Không phải tất cả các chương trình cặp đôi đều có kịch bản hả?

"Xin chào, đây là Điền tiên sinh đúng không?" Tổ tiết mục tươi cười chào hỏi.

Sau đó cung kính dẫn hai người tiến vào hậu trường.

Trong hậu trường lúc này có rất nhiều người.

Những diễn viên, thần tượng, lưu lượng tiểu sinh, diễn viên gạo cội gắn bó nhiều năm trên màn ảnh đều tụ họp tại đây. Khi nghe nói Kim Thái Hanh sẽ đến, tất cả mọi người đều đứng dậy.

"Xin chào thầy Kim!"

"A a a a anh Kim! Thật sự không ngờ có thể gặp anh ở đây!"

Đội ngũ chương trình đang thấp giọng nói chuyện với Kim Thái Hanh: "Có một số thí sinh được phía trên chỉ đích danh phải chiếu cố. Chờ lát nữa cần chấm điểm và nhận xét, nhờ thầy Kim giơ cao đánh khẽ một chút được không? Hoặc là, thầy cứ trực tiếp giao hẳn cho khách mời khác nhận xét cũng được. Cũng không nhiều thí sinh lắm đâu, khoảng, khoảng, bốn người... Thầy Kim xem thử người bên kia, chân đặc biệt dài đấy, tên Hạ Dương. Người này được tổng sản xuất chương trình dặn dò..."

Kim Thái Hanh không đồng ý cũng không từ chối, anh chỉ nhìn về phía những người đó, khẽ gật đầu, sau đó giơ tay nhẹ nhàng đặt trên vai Điền Chính Quốc, anh nói: "Đây là Chính Quốc."

Tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Chào Điền tiên sinh!"

Có vài người thông minh hơn, liền hô to: "Chào chị dâu!"

Điền Chính Quốc khẽ cười, nhưng ánh nhìn lại dần dần dời đi.

Trong góc, một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo len đeo tai nghe trên cổ, một chân co lại, một chân tùy ý đưa về phía trước. Khi những người khác mở miệng háo hức chào hắn, trên mặt hắn đều không có biểu tình gì cả, đôi lông mày thậm chí hơi hơi nhăn lại.

Đó là Hạ Dương.

Là idol mà cậu đang đu đó!

Hắn có khuôn mặt điển trai, nhưng vì chưa tốt nghiệp cấp 3 nên luôn bị những người khác mắng là idol nửa mùa.

Điền Chính Quốc quay mặt lại, nở nụ cười ngọt xớt: "Anh Kim đi trang điểm và ghi hình chương trình nha, em ở đây đợi anh."

Mọi người nhìn nụ cười này, cả đám đều nhịn không được nghĩ, đệt, thật sự là ngọt đến muốn chết. Ngọt hơn cả trong《 Cặp Đôi Hoàn Mỹ 》nữa!

Kim Thái Hanh trầm giọng trả lời một câu, đưa tay lên xoa xoa đầu Điền Chính Quốc, đầu ngón tay còn lơ đãng mà lướt qua gáy cậu, sau đó mới quay người cùng nhân viên công tác rời đi.

"Em chơi một mình nhé, có việc gì cứ gọi điện thoại cho tôi."

Tâm trạng của những người xung quanh rất phức tạp.

Thầy Kim giống như đoá hoa cao lãnh không vướng bụi trần, mặc dù ôn nhu lại ưu nhã, nhưng đó không phải là điều mà bất kỳ ai có thể mơ ước.

Nhưng vào lúc này, đoá hoa cao lãnh ấy lại khom lưng trước một người.

Mọi người miễn cưỡng thu lại ánh mắt khỏi Kim Thái Hanh, sau đó quay lại nhìn người vợ nhỏ của thầy Kim. Oái? Người đâu rồi?

Điền Chính Quốc đến gần Hạ Dương.

Hạ Dương rất nhạy cảm, lập tức ngẩng đầu.

Điền Chính Quốc chưa từng tiếp xúc khoảng cách gần với idol, há mồm nên nói cái gì giờ ta? Cậu chắc chắn không thể nói rằng, tôi thích anh. Hiện tại cậu phải làm tốt vai trò là duy nhất của thầy Kim cơ.

Điền Chính Quốc rặn tới rặn lui nửa ngày, nói một câu: "Anh muốn học bổ túc không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: