Chương 7: Học lớp 5 thì không xem hoạt hình nữa!
"Kia không phải đứa bé ở lầu bốn sao? Mẹ nó là Omega tái hôn với một người đàn ông là Beta. Người cha dượng đó không thích nó."
"Thảo nào, lần trước tôi thấy trán nó còn bị sưng..."
"Thằng nhỏ này chắc ngộp đến hoảng, cha dượng gọi phụ nữ khác đến nhà như thế mà còn thờ ơ được sao?"
"Ai, cũng không phải cha ruột của nó."
......
Kim Thái Hanh vừa tan học, không nói một lời đi vào tiểu khu, mọi người đều vội vàng ngậm miệng.
"Đứa nhỏ đến rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa!"
Hàng xóm của cậu mỗi ngày đều bị làm cho phiền lòng, không khỏi âm dương quái khí nói một câu: "Mùa đông còn cho nó ăn mặc như vậy, cha dượng không quản cũng không nói, còn mẹ của nó đây là đức hạnh kiểu gì đấy."
Bước chân của Kim Thái Hanh dừng lại, cậu chậm rãi đưa mắt nhìn về phía người nói, sắc mặt vẫn bình tĩnh như một vũng nước đọng, "Đừng nói mẹ cháu như thế." Giọng cậu khàn khàn, rõ ràng đã một ngày không nói chuyện.
Dường như rất hiếm khi mọi người nghe thấy Kim Thái Hanh nói chuyện, những người đang tán gẫu dưới lầu cũng tản đi.
Kim Thái Hanh nhìn người hàng xóm đi vào tòa chung cư cũ, trong miệng còn lẩm bẩm điều gì đó không nghe rõ.
Nhưng Kim Thái Hanh không quan tâm, dù sao đó cũng không phải lời hay ý đẹp gì. Cậu nhìn xuống chiếc áo khoác cũ của mình, vuốt vuốt nó hai lần, như thể cậu muốn làm phẳng những chỗ bị nhăn để nó trông gọn gàng và sạch sẽ một chút. Nhưng dù sao thì cậu cũng không thể chỉnh tốt lại được.
Gió lạnh từ xa thổi tới, một bóng người chậm rãi đi tới trước mặt cậu, "Thái Hanh?"
Kim Thái Hanh ngẩng đầu, hai mắt khô khốc. Cậu nhìn thấy bà Trương đang xách một túi cà chua nhỏ, quan tâm đứng trước mặt cậu, "Sao cháu đứng đây mà không về nhà, còn mẹ cháu đâu?"
"Ca đêm."
Bà Trương nghe vậy, trong lòng minh bạch: "Vậy thì đến nhà bà ăn cơm, hôm nay có mì thịt bò, rất thơm. Chốc nữa còn có một bạn nhỏ cũng đến."
Kim Thái Hanh suy đoán không biết đứa trẻ mà bà Trương đang nói đến có phải là Điền Chính Quốc hay không, nhưng khi thực sự nhìn thấy Điền Chính Quốc, cậu cảm thấy có chút băn khoăn.
Điền Chính Quốc hoàn toàn chính là một cái máy lắm lời, còn khiến Kim Thái Hanh đau đầu đến mức không thể tập trung làm bài tập về nhà.
"Anh ơi, sao anh lại ở nhà bà Trương?"
"Anh ơi, em đặc biệt tới đây để ăn mì thịt bò! Ba và bố của em đều phải tăng ca!"
"Anh ơi, anh học lớp năm à? Em mới học lớp một thôi mà đã làm được mấy đề lớp ba rồi~"
"Anh ơi..."
"Anh ơi..."
Kim Thái Hanh cầm cặp sách chuẩn bị rời đi.
Điền Chính Quốc cộc cộc cộc theo sau, "Anh ơi, anh phải về nhà sao?"
Bà Trương vội vàng lấy ra hai chai sữa dâu, lần lượt nhét vào tay bọn trẻ, cố ý nói với Kim Thái Hanh: "Bà đi nấu mì bây giờ. Con trông Tiểu Noãn giúp bà. Thằng bé gầy quá."
Kim Thái Hanh cầm lấy sữa dâu, ngây người nhìn ra cửa, do dự.
Dù sao thì, bà Trương luôn cho cậu ăn khi cậu đói, là một người tốt, và Kim Thái Hanh không thể từ chối bà.
Không những thế, nếu bây giờ cậu bỏ đi, cậu sẽ đói thêm một đêm nữa, cha dượng không cho cậu đụng vào đồ ăn trong nhà.
Đối mặt với cái đói, nhiều thứ chẳng là gì.
Để no bụng, Kim Thái Hanh rất dễ thỏa hiệp, giống như bản năng sinh tồn, cậu dừng động tác trong tay, đem cặp sách đặt ở trong góc.
Bà Trương thả lỏng, "Xem phim hoạt hình một lát đi, bà đi nấu mì rất nhanh sẽ xong."
"Bà Trương, con muốn ăn cà chua đường." Điền Chính Quốc làm nũng nói.
"Được, được~"
Kim Thái Hanh ngồi lại trên ghế sô pha, trong khi Điền Chính Quốc đang tìm điều khiển từ xa, cậu đã bí mật cho chai sữa dâu vào cặp làm thức ăn dự trữ.
Điền Chính Quốc ngây thơ tưởng là Kim Thái Hanh uống nhanh, liền nhiệt tình đặt sữa dâu của mình vào tay Kim Thái Hanh, còn chu đáo giúp cậu nhét ống hút.
Kim Thái Hanh ngẩn người.
"Anh ơi, chúng ta xem "Lâu đài Thỏ" nhé?"
Kim Thái Hanh không đáp lời, cậu chưa từng xem một bộ phim hoạt hình nào, chuyện ăn ngủ mỗi ngày cũng đủ làm cậu phí sức.
Nhìn thấy Điền Chính Quốc hoàn toàn khác với mình, Kim Thái Hanh đầu óc gần như trống rỗng, cậu không biết đối xử với trẻ con như thế nào, cho dù bây giờ cậu cũng chỉ là một đứa trẻ.
Thấy Kim Thái Hanh không lên tiếng, Điền Chính Quốc vỗ vỗ trán, nhóc chợt hiểu ra, "Học lớp năm thì không xem hoạt hình nữa."
"..."
"Tuy mới học lớp 1 nhưng em đã có thể làm toán của lớp ba."
Kim Thái Hanh cúi đầu uống một ngụm sữa, nghĩ thầm nhóc đã nói chuyện này rồi.
Điền Chính Quốc chủ động nói: "Em có thể xem qua các câu hỏi của lớp năm được không?"
Tuy nhiên, tính cách nhàm chán của Kim Thái Hanh lại phản ứng rất chậm, điều này khiến Điền Chính Quốc có chút không ổn, nhóc cho rằng Kim Thái Hanh không thích chơi với mình.
Đang thất lạc, nhóc thấy Kim Thái Hanh thật sự lấy ra một cuốn sách toán lớp năm từ trong cặp ra, giọng nói của cậu rất nhẹ, như gió thoảng qua, cũng giống như bạc hà mùa hè.
"Xem không hiểu...cậu có thể hỏi tôi."
Điền Chính Quốc nhiệt tình, "Được ạ!"
Khi món mì thịt bò của bà Trương được đặt lên bàn, Điền Chính Quốc đã ngủ gục trên vai Kim Thái Hanh vì những bài toán lớp năm quá nhàm chán.
Kim Thái Hanh không dám nhúc nhích, xấu hổ nhìn bà Trương.
"Ôi, thiếu gia Tiểu Quốc của chúng ta..." Bà dở khóc dở cười đánh thức Điền Chính Quốc.
Kim Thái Hanh bị mùi hương của mì thịt bò làm choáng ngợp, vừa cầm đũa lên đã ngấu nghiến vài miếng thịt bò trong tô mì.
Dáng dấp kia, trông cậu cực kì giống một người tị nạn chưa bao giờ ăn thịt.
Bà Trương đau lòng một trận: "Ăn từ từ thôi." Nói xong, bà đứng dậy đi vào bếp, mang ra một ít thịt bò đã được cắt sẵn.
Điền Chính Quốc chớp mắt: "Anh rất thích ăn thịt bò sao?"
Kim Thái Hanh biết nếu không trả lời, nhóc sẽ tiếp tục đặt câu hỏi, cho nên chỉ đơn giản gật đầu.
Điền Chính Quốc rất vui khi nhận được câu trả lời, nhóc gắp thịt bò trong bát của mình và muốn cho vào bát của Kim Thái Hanh.
Nhưng cánh tay nhóc không đủ dài, nên đành phải xuống ghế chạy tới, bỏ mấy lát thịt bò vào bát của Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh dừng lại đôi đũa trong tay, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn." Cậu rút khăn giấy lau đi nước súp Điền Chính Quốc làm rơi trên sàn nhà.
Thời gian cho bữa ăn trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến bảy giờ tối.
Kim Thái Hanh đứng ở phòng khách, áo khoác để ở một bên.
Cậu vô tình nắm lấy một góc áo len mới trên người, tựa hồ là xấu hổ, rụt vai đứng trước mặt bà Trương, nói: "Cám ơn cái áo len của bà."
"Vừa người là tốt rồi, lâu rồi bà không đan len, nên cũng không thuận tay lắm." Bà Trương nhét rất nhiều bánh mì vào cặp của Kim Thái Hanh, nhịn không được nói, "...Nếu có người bắt nạt con, thì con đến tìm bà."
Nghe được những lời này, Kim Thái Hanh mím chặt môi, rời đi không nói lời nào.
Điền Chính Quốc theo sau mông của cậu, hô lên tạm biệt, Kim Thái Hanh chạy ra hành lang mà không quay đầu nhìn lại.
Cậu nhìn thấy cánh cửa tầng bốn đang hé mở, bên trong có giọng nữ quen thuộc, chính là mẹ cậu – Lý Lệ - hôm nay được về sớm.
Kim Thái Hanh vội vàng vào nhà, nhưng không nghĩ đến nửa phút sau đã có một cái thau nhôm leng keng bay đến trước mặt mình, sau đó lăn vài cái trên mặt đất.
Lý Lệ thô lỗ xông tới, kéo ra một kẽ hở trên cặp sách sau lưng Kim Thái Hanh, dùng sức tìm kiếm.
Khi nhìn thấy bánh mì bên trong, Lý Lệ kéo Kim Thái Hanh ra ngoài cửa, tức giận lớn tiếng mắng: "Mấy cái bánh mì này ở đâu ra?!"
Kim Thái Hanh dùng hai tay bảo vệ đầu, nhanh chóng cuộn tròn thành quả bóng quỳ trên mặt đất không nói lời nào.
"Mày bị câm sao?!"
So với tiếng thét giận dữ của Lý Lệ, Kim Thái Hanh thật giống một người câm, cậu thậm chí còn không muốn mở miệng.
Vì âm thanh tranh cãi quá mức ầm ĩ, nên khiến bà Trương và Điền Chính Quốc ở tầng dưới, cũng như những người hàng xóm mở cửa xem náo nhiệt.
Bà Trương nhìn thấy cảnh tượng này, run rẩy tiến lên, "Tôi đưa cho nó, là tôi cho!"
Lý Lệ mới ba mươi tuổi, còn rất trẻ, nhưng đã có một đứa con lớn như Kim Thái Hanh rồi.
Cuối cùng cô cũng buông tay đang cầm cặp sách của Kim Thái Hanh ra, cáu kỉnh chửi rủa, "Quản việc không đâu!"
Sau khi biết Kim Thái Hanh không ăn trộm bánh mì, cơn tức giận của cô hầu như biến mất, nặng nề đóng cửa lại.
Bên trong cửa, người đàn ông Beta thiếu kiên nhẫn oán giận nói: "Cô sinh ra cái đứa nhỏ quỷ quái gì thế!"
"Trước khi anh đánh nó cũng không hỏi một câu? Trong cặp của nó trừ sách ra chỉ có mấy cái bánh mì, làm gì có ví tiền của anh?!"
"Tôi đang giúp cô dạy dỗ nó!"
"Đừng tưởng tôi không biết, vết thương trên lưng nó là do anh đánh..."
Những cuộc cãi vã không dứt, thế giới ngoài cửa quạnh quẽ, lạnh lẽo đến mức khiến Điền Chính Quốc lựa chọn trở nên bị điếc.
Cuối cùng, tất cả phẫn nộ gay gắt đều kết thúc ở câu nói của người phụ nữ: "Anh cho rằng tôi muốn sinh ra nó? Có người nào còn muốn sinh con cho kẻ đã cưỡng hiếp mình không hả? Tôi cũng không phải tự nguyện!" Nói xong, không biết cô nhớ đến chuyện gì thương tâm, lớn tiếng khóc lên.
Kim Thái Hanh bị đuổi ra ngoài, cậu quỳ trên mặt đất, vươn tay nhặt bánh mì.
Bà Trương lo lắng nói: "Nếu không đêm nay con đến nhà bà ngủ? Mẹ con..."
"Một lát nữa sẽ không sao đâu." Kim Thái Hanh từ chối bà, suy nghĩ một hồi mới giải thích, "Cái thau kia không phải do mẹ cháu chọi đến."
"Thái Hanh..."
"Cảm ơn bà." Kim Thái Hanh biết rất rõ sự chăm sóc của bà Trương chỉ là tạm thời.
Cậu là một người sống sờ sờ, cũng là phiền phức lớn, cha mẹ cậu ở đó, cô nhi viện sẽ không nhận cậu, những người khác cũng không thể nào chính thức nhận nuôi cậu.
Nếu mẹ cậu không muốn chăm sóc cậu, cậu phải trở về với người mà cậu gọi là "bố", so với người đó, Kim Thái Hanh càng muốn ở với mẹ của mình.
Ít nhất ở đây, cậu vẫn có thể đi học, và vẫn còn một chút hy vọng.
Cậu muốn nắm lấy bất kỳ hy vọng nào, cậu muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại của mình.
Chỉ là khi Kim Thái Hanh ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Điền Chính Quốc đang đứng trên bậc cầu thang.
Một đứa nhỏ, hoảng sợ nhìn cậu.
Kim Thái Hanh cất bánh mì vào cặp sách, đứng dậy đi xuống lầu.
Khi Kim Thái Hanh đi ngang qua Điền Chính Quốc, ngay cả dư quang cũng dừng lại trên người Điền Chính Quốc.
Bọn họ là người của hai thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro