Chương 5: Nhìn gần quả nhiên vẫn rất đẹp trai.
Với sự giúp đỡ của dì Từ, Điền Chính Quốc đã đổi một đĩa trái cây nhỏ hơn và chỉ cắt hai quả đào nhỏ.
Không thể không nói, động tác cầm dao như gà mổ thóc của cậu cư nhiên lại thực sự cắt được miếng đào rất ngay ngắn, đạt trình độ mỹ quan một trăm điểm.
Cậu vui vẻ mang theo đĩa trái cây bước đến phòng khách thì nhìn thấy bố mình - Điền Viễn Sâm - đang đi giày ở huyền quan.
Điền Chính Quốc quan tâm hỏi: "Bố, bố phải ra ngoài sao? Sắp đến giờ ăn tối rồi."
"Trong công ty đột nhiên có chuyện, bố phải đi xử lý." Điền Viễn Sâm là một Alpha rất đẹp trai, cho dù đã hơn bốn mươi, hắn cũng không thể che đậy được khí chất của mình.
Hắn quay sang bạn đời Quý Mạc của mình và nói, "Rất nhanh sẽ xử lý xong."
Quý Mạc cũng đang bận công việc, rất hiểu Điền Viễn Sâm.
"Vậy lát nữa muộn chút chúng ta hẵng ăn cơm, đợi anh về."
Nói xong, Quý Mạc nhìn thấy Kim Thái Hanh từ lầu hai đi xuống, ánh mắt của y liền dời đi, ôn thanh hỏi: "Thu dọn hành lý xong chưa?"
"Dạ rồi, chú Quý." Kim Thái Hanh hơi cúi đầu, thái độ đối với Quý Mạc rất lễ phép, nhưng cũng rất thân thiết. Anh chủ động đi tới cửa, trước khi lên tiếng đã thấy Điền Viễn Sâm thở một hơi dài mệt mỏi.
Kim Thái Hanh từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, anh lập tức nói: "Chú Điền, cháu lái xe chở chú đến công ty."
"Không cần, cháu vừa về đến nhà, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Kim Thái Hanh nói: "Cháu không mệt."
Một mặt, anh quan tâm đến Điền Viễn Sâm, mặt khác, anh có chuyện muốn nói với riêng hắn.
Sau khi gặp lại Điền Chính Quốc, ngoài mặt anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm dời sông lấp biển, một khắc cũng không chờ được.
Anh lại nói thêm, "Trông chú rất uể oải, tự lái xe sẽ không an toàn."
Điền Viễn Sâm thấy anh kiên trì, cho là hài tử muốn quan tâm chính mình, hắn tự nhiên cũng không cự tuyệt "Cũng tốt."
Hắn cũng thuận thế nói: "Chú muốn cùng cháu nói về công việc tương lai của cháu."
Chỉ thương cho Điền Chính Quốc vừa mới cắt đào, cậu đứng đó do dự, nghĩ rằng những quả đào này chỉ có Tiểu Mạnh và dì Từ mới có thể giải quyết được.
"Bố, vậy hai người phải về sớm một chút." Điền Chính Quốc từ xa nói.
Điền Viễn Sâm ra hiệu với Điền Chính Quốc, "Tiểu Quốc, lại đây." Giọng hắn ôn hòa, thái độ của Điền Viễn Sâm đối với người ngoài và đứa con trai yêu quý của mình luôn có thể thay đổi 180°.
Điền Chính Quốc bước tới, chỉ thấy Điền Viễn Sâm cầm một miếng đào từ đĩa hoa quả bỏ vào miệng, "Cực khổ cho Tiểu Quốc của chúng ta đã cắt đào."
Như mọi khi, hắn vội vàng quay lưng bước ra khỏi cửa. Kim Thái Hanh theo sau thay giày, ngay trước khi bước ra khỏi cửa, anh xin lỗi Điền Chính Quốc và nói: "Giúp anh cất vào tủ lạnh khi nào về anh sẽ ăn."
Điền Chính Quốc bưng cái đĩa tiến về phía trước, cầm một miếng rồi đưa đến miệng Kim Thái Hanh.
"Lát nữa sẽ không còn tươi nữa, đợi anh về em lại cắt cái khác."
Kim Thái Hanh bị cậu nhét một miếng đào lớn vào miệng: "..."
"Có ngọt không?"
Kim Thái Hanh gật đầu, hai má căng ra, chọc cho Điền Chính Quốc bật cười haha.
"Anh, sao anh không thay đổi chút nào vậy, giống hệt như trước đây." Cậu thành thạo vươn tay lau khóe miệng Kim Thái Hanh, "Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh cũng không muốn ăn kẹo dâu mà em cho."
Nụ cười của Điền Chính Quốc rất đẹp và ngọt ngào. Ngay cả khi không có tin tức tố, cậu vẫn là một Omega khiến cho người ta động lòng.
Kim Thái Hanh dời tầm mắt, nhất thời không biết nên tiếp tục cuộc đối thoại như thế nào.
Anh nói: "Anh đi đây."
Cửa vừa đóng lại, Điền Chính Quốc khẽ cau mày bưng đĩa hoa quả vào trong, "Nhìn gần quả nhiên vẫn rất đẹp trai, khí hậu ở nước ngoài có thể nuôi người được như vậy sao?"
Vừa quay đầu lại, Điền Chính Quốc không khỏi kinh ngạc khi thấy ánh mắt của Quý Mạc đang nhìn mình: "Ba, sao ba lại nhìn con như đang nhìn một fan cuồng thế?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Vậy thì ba nhìn lầm rồi, con và fan cuồng về bản chất là khác nhau."
"Có gì khác nhau?"
Điền Chính Quốc tự tin: "Ba đã bao giờ thấy fan cuồng nào sống chung một mái nhà với thần tượng của mình chưa?"
Sắp đến năm giờ.
Kim Thái Hanh ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc của Điền Viễn Sâm, kiên nhẫn chờ Điền Viễn Sâm và thư ký đi vào phòng họp.
Kim Thái Hanh không phải là nhân viên của công ty, anh vẫn chưa quyết định sẽ đến đây làm việc cho nên Điền Viễn Sâm sẽ không để Kim Thái Hanh tham gia cuộc họp này.
Thư ký ở ngoài phòng làm việc của Điền Viễn Sâm là một Beta nam trẻ tuổi, anh ta từng nhìn thấy một tấm ảnh gia đình của Điền gia trên bàn làm việc của Điền Viễn Sâm, đối với tướng mạo tuấn dật của Kim Thái Hanh vô cùng ấn tượng.
Và anh ta cũng nghe nói Điền tổng đã dự định cho con trai nuôi của mình đến công ty thực tập. Có thể vài ngày nữa, Kim Thái Hanh sẽ trở thành nhân viên ở đây,
Thư ký pha một tách trà cho Kim Thái Hanh, bất động thanh sắc quan sát Kim Thái Hanh vài giây: "Mời cậu uống trà."
"Cảm ơn." Kim Thái Hanh lễ phép nói.
Thư ký đặt trà lên bàn thủy tinh trước sô pha, cười nói: "Cậu cần gì thì cứ gọi tôi, tôi ở khu văn phòng ngoài cửa."
Kim Thái Hanh không nói nhiều, lặp lại: "Được rồi, cảm ơn."
Ánh mắt của thư ký vô tình rơi trên tai trái của Kim Thái Hanh, nơi có một vết sẹo rất rõ ràng, nhìn từ chính diện rất khó phát hiện, nhưng từ khi nhìn từ một bên liền thấy rất rõ.
Đây là một vết sẹo xấu xí, khó lành, sau khi vảy bong ra trông giống như một lớp thịt se lại quá đột ngột. Thứ này lưu lại trên người Kim Thái Hanh cực kỳ bất lợi cho dung mạo của anh.
Kim Thái Hanh chú ý tới ánh mắt của anh ta, nhưng hoàn toàn không quan tâm đến. Anh ngẩng đầu, thái độ lạnh nhạt: "Xin hỏi còn có chuyện gì không?"
"Không, tôi xin lỗi." Thư ký định thần lại, vội vàng rời khỏi văn phòng.
Khoảnh khắc cửa kính đóng lại, Kim Thái Hanh cúi đầu, vô thức đưa ngón giữa và ngón áp út lên, cuộn tròn xoa xoa thái dương.
Thời gian trôi qua, công việc của Điền Viễn Sâm vẫn chưa kết thúc, hiển nhiên là có chuyện vướng tay vướng chân.
Kim Thái Hanh yên lặng ngồi trên sô pha một lúc, đứng dậy đi đến cửa sổ kính sát đất của văn phòng.
Mưa đã tạm ngừng, thế giới đã được gột rửa, sạch sẽ và thoải mái. Từ đây nhìn ra, có thể thấy ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn đang nhẹ nhàng quấn lấy trái đất cho đến khi màn đêm buông xuống.
Anh nhớ khi còn nhỏ, Điền Chính Quốc rất thích chụp ảnh bầu trời bằng điện thoại di động của Quý Mạc.
Kim Thái Hanh lấy điện thoại ra chụp cảnh hoàng hôn sau cơn mưa, gửi đến cho Điền Chính Quốc.
Bình thường Điền Chính Quốc sẽ trả lời tin nhắn của anh sau vài giây, không biết hôm nay cậu bận chuyện gì mà không trả lời anh ngay lập tức.
Kim Thái Hanh cất điện thoại, quay lại thì thấy trên bàn của Điền Viễn Sâm có hai khung ảnh.
Là hai tấm ảnh gia đình ở hai thời điểm khác nhau.
Một tấm là bốn năm trước, được chụp khi Kim Thái Hanh chuẩn bị xuất ngoại.
Còn tấm kia...Kim Thái Hanh không tự chủ được tới gần, vươn tay cầm lấy khung ảnh.
Đã hơn mười năm trôi qua, bức ảnh này vẫn được bảo quản rất tốt.
Qua khung kính, Kim Thái Hanh nhìn thấy chính mình khi còn nhỏ.
Trong ảnh, anh mặc đồng phục học sinh, gương mặt căng thẳng, tâm trạng cũng căng thẳng.
Điền Chính Quốc bảy tuổi, mặc đồng phục học sinh giống anh, nắm chặt tay anh, mỉm cười như một mặt trời nhỏ.
Còn Quý Mạc và Điền Viễn Sâm ngồi ở hai bên trái phải, che chắn cho hai người ở giữa, như thể họ là một gia đình bốn người.
Kim Thái Hanh nhớ bức ảnh này được chụp khi anh đến nhà Điền Chính Quốc được vài ngày.
Lúc đó, Điền Chính Quốc đã đề nghị: "Nếu bây giờ chúng ta là một gia đình, vậy hãy cùng nhau chụp ảnh đi ạ!".
Câu nói này rất ấm áp, xua tan trời đông lạnh giá khi đó.
Sau bao nhiêu năm, Kim Thái Hanh vẫn có thể nhớ rõ sự ấm áp này. Anh nhìn bức ảnh, ngón tay của anh xoa lên gương mặt của Điền Chính Quốc trong đó. Ngay cả anh cũng không hề hay biết, chính anh đã nở một nụ cười cực kỳ tự nhiên.
Trong nháy mắt, Kim Thái Hanh đã thu lại nụ cười này.
Kim Thái Hanh nhớ tới những lời Điền Chính Quốc nói hôm nay, cậu nói anh không thay đổi dù chỉ một chút.
Nhưng trên thực tế, anh đã thay đổi rất nhiều, kể từ khi anh đến Điền gia năm mười một tuổi, anh đã thay đổi.
Cùng với thời gian và tuổi tác, anh trở nên tham lam vô độ, không biết điều, thay đổi đến nỗi làm người sợ hãi.
Chỉ là Điền Chính Quốc sẽ không bao giờ biết được tâm địa bẩn thỉu và vô liêm sỉ này của anh.
Kim Thái Hanh nghĩ, anh sẽ giấu chuyện này thật kỹ. Anh chỉ có thể giấu nó thật kỹ. Giống như mùa đông khi còn nhỏ, giấu hết cảm xúc, thu mình trong vỏ bọc lạnh lẽo, mặc cho gió lạnh xé nát thân thể.
________
Tác giả có điều muốn nói
Chương tiếp theo là câu chuyện về cuộc gặp gỡ của nhân vật chính khi còn nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro