Chương 2
"Tôi, tôi không phải cố ý, là ổng đẩy tôi á." Điền Chính Quốc lắp bắp nói, rõ ràng là cậu có lý do chính đáng, nhưng Kim Thái Hanh vẫn mặc kệ, hùng hổ mà nắm lấy cổ áo cậu, lập tức đem người ấn lên tủ áo phía sau.
Phía sau lưng Điền Chính Quốc liền va chạm vào tủ áo phát ra một tiếng vang vọng, sau lưng lập tức liền tê rần, dù tính tình của cậu có tốt đi chăng nữa, cũng sẽ có chút tức giận, duỗi tay ra bắt lấy cổ tay của Kim Thái Hanh, dùng sức cạy mở.
"Cậu buông ra." Điền Chính Quốc nói.
Gần kề như vậy, Điền Chính Quốc còn phát hiện lông mi của Kim Thái Hanh thật dài, thậm chí là có phần hơi hơi cong lên, trên khuôn mặt anh tuấn tức giận đến đỏ bừng, từ bên tai kéo dài xuống tận cổ, đôi mắt cũng có chút đỏ bừng.
Điền Chính Quốc vốn trong bụng còn đang nghẹn lại cục tức, nhất thời biến thành áy náy. Cậu quyết định sẽ không cùng Kim Thái Hanh so đo nữa, mặc cho ai tỉnh dậy lại phát hiện mình bị một nam sinh khác môi kề môi, đều sẽ không thể chấp nhận được. Kim Thái Hanh còn chưa có ra tay đánh cậu một trận, đã là nhân từ lắm rồi.
Nhưng Điền Chính Quốc sai rồi, Kim đại thiếu gia làm sao có thể là loại người bấm bụng nhẫn nhục được, giây tiếp theo liền giơ một quyền lên đánh tới.
Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, xoay người tránh được. Cậu theo trưởng thôn học nhiều năm Tea Kwon Do như vậy, ngay cả đám thổ phỉ ở thôn bên cạnh, mười thằng cậu còn chấp được, chứ nói chi là Kim Thái Hanh cái hàng này chỉ biết khoa tay múa chân.
"Kim thiếu!" Mắt thấy hai người chuẩn bị sáp lá cà đến nơi, Vương Thuỵ vội vàng chạy tới cản Kim Thái Hanh lại, ánh mắt nháy nháy về phía Điền Chính Quốc, ý bảo cậu mau chóng chuồn đi, Kim Thái Hanh lúc điên lên ra tay rất ngoan độc, ai cũng mặc kệ.
Điền Chính Quốc nếu còn ở nơi này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, Kim Thái Hanh tám phần là muốn cùng cậu chơi tới bến.
Điền Chính Quốc không muốn tự rước phiền phức vào người, hơn nữa cũng không muốn đụng chạm vào mấy tên phú nhị đại ngang ngược này, vì thế liền quơ lấy tủi vải của mình, bỏ chạy lấy người. Vừa vặn cậu cũng muốn đi làm thủ tục này nọ, thuân tiện đóng luôn học phí.
Chờ Điền Chính Quốc đi rồi, Kim Thái Hanh mới giãy ra khỏi tay Vương Thuỵ, đặt mông ngồi xuống ghế, há mồm hung hăng trút cạn một hơi nước lạnh, nhưng vẫn không thể làm tiêu tán lửa giận ở trong người. Y vuốt mặt một cái, lạnh lùng trừng Vương Thuỵ: "Chuyện này là sao? Ông lại giở trò quỷ gì vậy hả?"
Y biết Vương Thuỵ giở trò quỷ, cho nên vừa rồi cũng chẳng muốn làm căng với tên ngốc kia, nếu không thằng ranh đó sớm đã xong đời rồi.
"Cậu trước bình tĩnh nghe tôi nói hết đã." Vương Thuỵ nói: "Vừa rồi đích thật là tôi đẩy cậu ta về phía cậu, nhưng cậu cũng phát hiện ra mà đúng không, lúc cậu ta đụng vào người cậu, hàn độc đang quấn quanh trên người cậu tựa như cỏ khô gặp lửa, lập tức bị đốt sạch đi hết? Cậu không phải không muốn chết sao? Hiện tại chúng ta đã có biện pháp rồi đó."
Kim Thái Hanh nghi hoặc nhìn hắn: "Biện pháp gì?"
Trên thực tế, y cũng cảm nhận được. Vừa rồi khi y hôn mê, tri giác biến mất, giống như bị ngâm dưới tầng tầng đáy băng, hoàn toàn không có cách nào thở được. Nhưng nửa đường từ đâu lại xuất hiện thêm một bàn tay đặt lên trán y, nhiệt độ tựa như từ nói đó truyền tới, một tầng lại một tầng băng bị phá vỡ, đem y kéo lên.
Đợi cho hai mảnh mềm mại kia dán lên môi y, đem y ép tới gần như muốn hỏng mất, thì hầu như hàn độc muốn cướp lấy tính mạng kia giống như là gặp phải thiên địch, đột nhiên từ trong cơ thể y cúp đuôi chạy mất không dám ló mặt ra, trốn mất tăm hơi.
"Tôi đã nói với cậu là có cỏ linh chi rồi mà, cậu lại chẳng tin, cho nên cũng chẳng chịu lên núi xuống biển mà tìm, lại không nghĩ tới hôm nay tại nơi này lại đụng phải một cái, còn là đụng trúng một cái hình người cỏ linh chi tác dụng so với cỏ linh chi còn hơn gấp trăm lần." Vương Thuỵ lặng lẽ ở trong lòng bổ sung thêm, coi như Kim Thái Hanh cũng chưa phải tới số, nếu không phát hiện ra Điền Chính Quốc, hắn thật sự không biết Kim Thái Hanh còn có thể sống thêm mấy năm nữa.
Chẳng qua lời này hắn không dám ở trước mặt cha của Kim Thái Hanh nói ra mà thôi.
Nghe xong lời này, Kim Thái Hanh sắc mặt rất khó xem: "Ý của ông là, tôi về sau không được rời khỏi cậu ta?"
Vương Thuỵ hơi hơi nghẹn lời, nói: "Cũng có thể nói là như vậy. Trước mắt tôi vẫn còn chưa tìm được biện pháp giải quyết khác, hiện tại cậu tốt nhất là đem quan hệ của hai người xử lí lại cho tốt đi, nếu không..."
Hắn suy nghĩ hoàn toàn là vì thân thể của Kim Thái Hanh, nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt càng ngày càng thối của Kim Thái Hanh.
"Nếu tôi không làm thì sao?" Kim Thái Hanh trầm giọng nói.
"Kim thiếu, tôi không phải là đang nói giỡn với cậu! Nếu cậu muốn chết, cậu có thể đi nhảy lầu, như vậy tôi cũng khoẻ, khỏi cần phải xen vào chuyện của cậu làm gì!" Vương Thuỵ nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, thấy sắc mặt Kim Thái Hanh càng lạnh, hắn hoà hoãn khẩu khí lại, thay đổi cách nói chuyện khác: "Cậu nghĩ về mặt tích cực đi, nói không chừng một thời gian sau, tôi và ba cậu còn có thể tìm được cách khác. Hiện tại chẳng qua chỉ là đi theo cậu ta hút chút khí cỏ linh chi, là cậu có thể bảo toàn được mạng sống rồi..."
Kim Thái Hanh đánh gãy lời hắn: "Cậu ta có biết bệnh của tôi không?"
Vương Thuỵ khựng lại, không nghĩ tới đề tài bị đá sang vấn đề khác nhanh như vậy. Nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Kim Thái Hanh, liền biết trong lòng đứa nhỏ này đang băn khoăn cái gì.
Từ nhỏ tời giờ, bên người Kim Thái Hanh dù cho có hai ba người bạn đi nữa, chỉ cần nghe tới bệnh của Kim Thái Hanh, đều sẽ lập tức tránh như tránh rết. Mà ngay cả đám phú nhị đại kiến thức sâu rộng trong W thị, cũng chẳng dám tới gần Kim Thái Hanh. Nói giỡn à, ai dám tới gần một người mang hàn độc trong cơ thể bất cứ lúc nào cũng có thể chết chứ, đây không phải là chê bản thân quá sống lâu sao?
Vì thế, Kim Thái Hanh gần như không có người bạn nào, hoặc nên nói, những người bạn bên cạnh y, không ai biết y bị mắc căn bệnh này cả.
Đó là một bí mật được chôn vùi thật sâu, mà chỉ có người nhà họ Kim mới biết.
Nếu y biết, Điền Chính Quốc đã biết y mắc phải căn bệnh này, y tuyệt đối sẽ đem Điền Chính Quốc đùa chết. Chứ đừng nói là tới gần Điền Chính Quốc, dựa vào cậu ta để duy trì sinh mệnh.
Vương Thuỵ chẳng những vì cái mạng nhỏ của Điền Chính Quốc, còn vì tính mạng của Kim Thái Hanh suy xét, lúc này không thể mở mồm ra nói hai chữ "đã biết" được.
Hắn liếc mắt sang quản gia, quản gia cũng ung dung thản nhiên nhìn hắn.
Hai người ăn ý vô cùng, quyết định lừa gạt Kim Thái Hanh, nói: "Làm sao có thể biết chớ? Cậu ta chỉ nghĩ rằng cậu bị say nắng thôi, đứa nhỏ này còn rất có tâm nha, vừa thấy cậu bị say nắng, liền vội vội vàng vàng chạy tới giúp đỡ một phen, cậu cũng đừng có bắt nạt người ta quá đó."
Kim Thái Hanh sắc mặt lúc này mới thoáng dịu đi một chút.
————
Điền Chính Quốc trên lưng xách thêm một cái túi đi vào chỗ bóng râm mát mẻ tránh nắng, trước đó cậu đã làm xong thủ tục đâu đó, cũng đã nộp học phí xong xuôi, hiện tại mới đi tìm căn tin, mua hai cái bánh bao tới một góc ngồi ăn.
Cậu lo lắng vô cùng, nhìn bát cháo lỏng mất hai mao tiền còn đang phản chiếu ảnh ngược của mình bên trong.
Căn tin của trường giá cả so với cậu nghĩ còn muốn mắc hơn, mặc dù ăn đều là bánh bao trắng cùng cháo, một suất cháo đã tốn mất hai ba đồng tiền rồi. Xem ra cậu không thể không đi làm thuê kiếm thêm một chút tiền phí sinh hoạt. Nhưng cậu chỉ vừa mới tới thành phố này, đường xá còn không biết nó méo tròn ra sao, muốn tìm một công việc cũng chẳng biết đi đâu mà tìm.
Còn có, trong phòng ngủ còn có một nhân vật có tính cách hỏng bét như vậy, sau này còn không biết bị chèn ép như thế nào nữa đây.
Tại thời điểm cậu còn chưa có ăn xong, đối diện bỗng nhiên có một người ngồi xuống.
"Cậu tên gì?" Vương Thuỵ đánh giá cậu.
Điền Chính Quốc nhớ tới vừa rồi chính người này đã đem cậu đẩy về phía Kim Thái Hanh, liền đối với hắn không có hảo cảm gì, theo bản năng mà nhíu mày một cái, bất quá vẫn mở miệng trả lời: "Điền Chính Quốc."
"Điền Chính , tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu nghe cho kỹ nha." Vương Thuỵ từ trong ví tiền lấy ra một cái thẻ, cùng một phần tài liệu hợp đồng gì đó, để ở trước mặt Điền Chính Quốc: "Trong cái thẻ này có hai mươi vạn tiền sinh hoạt phí, cậu có thể kiểm tra. Cậu chỉ cần giúp tôi một chuyện, thứ này liền thuộc về cậu."
Điền Chính Quốc không dám tin cái loại tình tiết cẩu huyết chỉ xuất hiện ở trên phim truyền hình vào mỗi buổi tối tám giờ trong màn chiếu bóng của thôn lại có thể phát sinh trên người cậu. Người thành phố đều như vậy hết sao? Đụng một chút là lôi tiền ra? Cậu còn tưởng nội dung trong phim ảnh đều là vô căn cứ, quả nhiên nghệ thuật là nơi bắt nguồn từ cuộc sống mà.
Vương Thuỵ thấy cậu im lặng cắn một ngụm bánh bao cuối cùng, dáng vẻ hình như muốn bỏ chạy, lại vội vàng nói: "Trừ cái này ra, cậu không muốn xây dựng một con đường quốc lộ cho người trong thôn sao?"
Điền Chính Quốc động tác liền khựng lại, nhìn Vương Thuỵ một cái, cúi đầu mở ra phần văn kiện trước mặt.
Giấy trắng mực đen, bên A là Kim thị, bên B là trạm xây dựng đường sắt ở Chu thôn.
"Nếu cậu đáp ứng lời của tôi, bên tôi có thể cấp cho người trong thôn các cậu tu sửa một con đường quốc lộ, cứ như vậy, những đứa nhỏ trong thôn của cậu cũng sẽ không cần phải lặn lội trèo mấy ngọn núi để lên trấn học, bà nội cậu cũng sẽ không cần phải đi sớm về khuya mấy chục cây số để bán trứng nữa." Vương Thuỵ ngả người về sau ghế, ôm cánh tay, khoé môi nhếch lên tươi cười, hiển nhiên đã chắc chắn Điền Chính Quốc sẽ ăn miếng bánh này.
Mới vừa rồi hắn đã bỏ ra hơn hai ba tiếng đồng hồ, đem tất cả thông tin tài liệu của Điền Chính Quốc cùng bối cảnh xuất thân điều tra tất tần tật.
Hắn đoán không sai, Điền Chính Quốc do dự. Cho người tu sửa một con đường trong thôn, có thể mang đến rất nhiều thuận tiện cùng lợi ích, cậu đã từng đọc qua sách vở, không phải là không biết.
Dựa vào con đường này, nói không chừng sau này cái thôn lạc hậu bần cùng của cậu còn có thể phát triển đi lên nữa.
Mà một phần nguyên nhân khiến cậu sửng sốt, đó là cậu không nghĩ tới Kim Thái Hanh trong nhà lại có nhiều tiền như vậy, nói xây liền xây. Phải biết rằng, vô luận là đục núi, hay là làm một con đường quốc lộ vòng quanh chân núi, cũng phải mất tới mấy triệu, thật sự là không có khả năng với tới.
"Ông muốn tôi làm gì?" Điền Chính Quốc cũng không xấu hổ, cậu cầm lấy văn kiện, ngồi xuống lại.
Vương Thuỵ nói: "Thứ nhất, ở trước mặt Kim Thái Hanh, cậu phải làm bộ như hoàn toàn không biết y có bệnh, lại càng không thể nhắc tới trái tim có vấn đề gì, hay là hàn độc linh tinh."
Điền Chính Quốc gật đầu: "Cái này không khó."
Cậu vốn không phải người nói nhiều, miệng kín, huống chi ấn tượng của cậu về Kim Thái Hanh cũng chẳng tốt đẹp gì, sau này cũng sẽ không cần qua lại trao đổi gì với đối phương. Cơ hội hai người ở chung khẳng định rất ít, cứ như vậy, giấu giếm chuyện này quả thật rất dễ dàng.
"Thứ hai, cậu phải hỗ trợ giúp y xua tan độc tố, đương nhiên, chuyện này đối với thân thể cậu cũng chẳng có tổn thương gì, cái này tôi cam đoan với cậu." Vương Thuỵ nói.
Điền Chính Quốc đối với chuyện này cũng không có vấn đề gì, thân thể có chút tổn thương cũng không sao, cậu tuổi trẻ khí thịnh, còn có thể sống thêm mấy chục năm.
Cậu hỏi: "Vậy tôi phải làm thế nào?"
Vương Thuỵ nói: "Một ngày hai mươi tư giờ cái này cậu cũng rõ rồi đi, hàn độc trong cơ thể y là tuần hoàn theo máu hai vòng, nhất là buổi tối, chính là thời điểm trái tim y yếu ớt nhất. Cho nên cậu cần phải vào ban ngày lẫn buổi tối, cung cấp cho y một ít linh khí từ cỏ linh chi, mỗi lần cung cấp tốt nhất là trên mười giây, nếu không linh khí từ cỏ linh chi chỉ có thể dừng lại ở bên ngoài bề mặt da, không vào được trái tim."
"Hơn nữa nhất định phải nhớ kỹ, nếu một ngày không cung cấp, y sẽ lại xuất hiện tình trạng như ngày hôm nay, làm không tốt sẽ chết người như chơi."
"Vậy ngộ nhỡ có một ngày làm không kịp thì sao? Này rất nguy hiểm." Điền Chính Quốc lập tức nhíu mày.
Vương Thuỵ giải thích nói: "Vậy một khi y xuất hiện tình huống như hôm nay, cậu liền cường hôn y, phải nhớ là miệng đối miệng đem linh khí từ cỏ linh chi truyền qua mới được, thì mới có thể cấp cứu kịp thời, nếu không người chết thật, cậu tự gánh lấy trách nhiệm đó."
"Nếu không bị ép tới đường cùng, cũng đừng để y xuất hiện lại tình huống ngất đi như vậy, đối với trái tim của y thương tổn rất lớn."
Điền Chính Quốc do dự, cậu không quá nguyện ý gánh trên lưng một con ma ốm như vậy, nhưng nghĩ tới hợp đồng xây dựng ở trước mặt, lại không có biện pháp đi cự tuyệt.
Cậu nghĩ nghĩ, vì không muốn cùng Kim Thái Hanh hôn môi, mỗi ngày sờ sờ đối phương một cái, cậu vẫn là tình nguyện hơn.
Đàn ông con trai kề vai sát cánh không phải có cả một khối người sao, vậy cũng chẳng có gì khó khăn cả.
Cậu nhìn một lượt hợp đồng làm đường, lo lắng mà dặn dò Vương Thuỵ: "Đường phải xây cho thật tốt, tốt nhất là phải khoan sáu mét, xây kiểu này đường nhựa sẽ không dễ dàng bị rạn nứt, xây sao cho bằng phẳng nha, người trong thôn chúng tôi có rất nhiều người lái xe máy, lỡ không may lại gặp sự cố nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro