Chương 24. Cãi nhau và bỏ nhà ra đi lần thứ 103
Jeon Jungkook vẫn là gia sư của Kim Taehyung, cậu đến nhà họ Kim vào hai ngày nghỉ cuối tuần. Có thể là do sự tạ lỗi của Kim Taehyung phát huy tác dụng, cũng có thể là do que kem khiến Jeon Jungkook cảm động mà hai người lấy lại được cảm giác thoải mái ban đầu.
Đương nhiên, "cảm giác thoải mái" này chỉ có trong lòng Jeon Jungkook mà thôi. Đối với Kim Taehyung, những ngày ôn tập là những ngày khốn khổ không thể diễn tả hết bằng lời, vì thế khi có cơ hội, hắn vẫn rất lười... Ví dụ như bây giờ, nhân cơ hội Jeon Jungkook đang bận rộn cho kỳ thi hằng tháng vào tuần sau, hắn vừa tra tài liệu vừa mở máy tính, sau đó lén lên QQ nói chuyện...
Vừa đăng nhập, avatar có hình con thiên nga đã nháy sáng liên tục, Kim Taehyung mở ra, một cửa số hội thoại hiện lên.
Pháo bông : Anh Taehyung, hôm nay anh có ra ngoài được không?
Kim Taehyung quay đầu lại nhìn Jeon Jungkook, thấy cậu đang ngồi trên chiếc sofa không xa chỗ hắn, chăm chỉ ôn bài, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng gõ bàn phím, trả lời.
Vang danh thiên hạ : Hôm nay anh phải ôn bài, chắc là không ra ngoài được.
Pháo bông : Lần nào anh cũng nói thế, rõ ràng là anh ghét em rồi nên cố ý nghĩ ra lý do để không gặp em, đúng không? Em giận rồi! Không thèm quan tâm đến anh nữa!
Vang danh thiên hạ : Hannie, đừng giận, anh không lừa em, anh đang phải ôn bài thật mà. Người bạn gia sư của anh rất nghiêm khắc, cậu ấy không cho anh ra ngoài. Hay là thế này, lần sau ra ngoài, anh sẽ mời em ăn kem được không?
Rõ ràng là người kia không vui, một hồi lâu không thấy trả lời, khoảng mười phút sau, một dòng chữ hiện lên ở cửa sổ hội thoại.
Pháo bông : Nhưng cuộc thi nhiếp ảnh sắp bắt đầu rồi, anh vẫn chưa chuẩn bị xong tác phẩm tham gia dự thi, nếu không chuẩn bị thì sẽ không kịp! Anh nói chuyện với gia sư của anh xem thế nào. Nếu không được, anh cứ làm như lần trước, trốn đi là được... Sau khi xong việc, anh mời anh ấy đi ăn kem, anh ấy sẽ tha lỗi cho anh...
Nhìn vào dòng chữ đó, Kim Taehyung chau mày lại, bỗng nhiên thấy nóng ruột.
Cuộc thi nhiếp ảnh lần này sắp tới rồi. Hắn rất lo việc chuẩn bị tham gia cuộc thi. Bất đắc dĩ, gần đây việc học ôn chiếm hầu hết thời gian của hắn. Bây giờ Hannie nhắc đến chuyện này làm hắn không thoải mái.
Tuy nhiên, hắn không thích câu nói cuối cùng và thái độ của Hannie, ngữ điệu có vẻ như đang ám chỉ đối với hắn, Jeon Jungkook chỉ là một... một...
Chưa đủ thời gian cho hắn nghĩ ra một từ để miêu tả thì bỗng một tiếng quát vang lên.
"Tiểu tử thối, bảo cậu ôn bài, cậu lại lên mạng chat à?"
Giọng nói quen thuộc khiến cho tay Kim Taehyung hơi run, hắn vội vàng tắt cửa sổ hội thoại, ngẩng đầu nhìn cậu với vẻ rất lo lắng. Lần đầu tiên hắn không phản bác lại, ngoan ngoãn cầm quyển sách trên bàn, nói với giọng cầu hòa: "Tôi sẽ ôn ngay đây...".
"Hừ!" Jeon Jungkook trừng mắt, giậm chân bước về chỗ của mình.
Hắn vuốt mũi, giở từng trang sách mà không hề để tâm vào đó, một lát lại nhìn trộm cậu. Không biết vừa rồi khi đứng cạnh hắn, cậu có nhìn thấy đoạn hội thoại đó không, câu nói của Hannie hơi quá đáng, nếu cậu biết thì nhất định sẽ không vui. Nhưng...
Ánh mắt của Kim Taehyung rời khỏi trang sách, nhìn trộm Jeon Jungkook. Cậu ấy vẫn ngồi chăm chỉ ôn bài, đang ghi chép gì đó, không có vẻ gì là không vui.
Vì thế, có thể thấy là cậu ấy không biết. Kim Taehyung không dám chắc chắn nên cảm thấy bất an. Cuối cùng hắn không kiềm chế được liền hỏi: "Jeon Jungkook... thế... vừa rồi cậu có nhìn thấy gì không?".
Jeon Jungkook dừng bút, sau vài giây mới ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn nói: "Tôi chỉ thấy một tên lười thôi!".
Nói như thế có nghĩa là cậu ấy không nhìn thấy đoạn nói chuyện rồi. Kết luận này khiến cho Kim Taehyung thở phào nhẹ nhõm. Hắn rất vui nên không để ý thấy cậu đang thẫn thờ suy nghĩ.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng học, cánh cửa mở ra. Bà Kim bưng một khay nhỏ, tươi cười bước vào. "Ôn bài lâu thế cũng mệt rồi, mẹ làm bánh kem vị trà xanh, các con lại ăn đi."
"Tuyệt! Vị trà xanh? Rất ngon!" Kim Taehyung vứt sách, nhảy lại lấy bánh nhưng bị bà Kim ngăn lại.
"Con vội cái gì? Jungkook vẫn chưa ăn mà!" Bà Kim lườm hắn trách móc, sau đó tươi cười gọi Jeon Jungkook nói: "Jungkook, mau lại thử tay nghề của cô đi".
Một giây... Hai giây... Ba giây...
Người ngồi trên sofa có vẻ như không nghe thấy gì, ngồi bất động trong tư thế cầm bút, mắt nhìn xuống vở, không phản ứng gì.
"Jungkookie?" Bà Kim gọi một lần nữa, vẫn không phản ứng gì.
Bà Kim lo lắng chau mày, đem khay đồ ăn để lên bàn, nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu, gọi khẽ: "Jungkook?".
Jeon Jungkook giật mình, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của bà Kim, vội vàng nói: "Cô Kim?".
"Ôi, tôi cứ nghĩ là cậu chăm chỉ học tập lắm, hóa ra là đang nghĩ đâu đâu!" Kim Taehyung nói, khoanh tay trước ngực nhìn cậu.
Bà Kim trừng mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trước trán của Jeon Jungkook, quan tâm dặn dò: "Jungkook, nếu mệt thì nghỉ một lát. Tuần sau thi rồi, cháu đừng để mình mệt mỏi".
Jeon Jungkook ngoan ngoãn gật đầu, bà Kim vỗ vai cậu khích lệ, sau đó dặn dò Kim Taehyung phải ngoan ngoãn nghe lời Jeon Jungkook rồi mới yên tâm bước ra khỏi phòng.
"Tuần sau tôi cũng phải thi, sao không thấy mẹ tôi quan tâm đến tôi nhỉ? Kể từ khi cậu đến nhà tôi, mẹ tôi càng ngày càng thiên vị, thật không hiểu nổi ai mới là con ruột của bà nữa!" Kim Taehyung nhìn về phía cửa phòng, xót xa trách móc, trong lòng bực tức, nhìn Jeon Jungkook, muốn giễu cọt cậu vài câu nhưng bỗng nhiên thấy cậu ngồi yên lặng.
Rốt cuộc là thằng nhóc này bị làm sao thế? Không phải là lúc nãy vẫn ổn sao? Sao tự nhiên lại có vẻ ngốc nghếch như vậy? Kim Taehyung chau mày, bước tới, đá vào chiếc bàn trước mặt cậu.
Tiếng động khiến cậu trở về với thực tại, cậu vội vàng chớp mắt, chăm chú nhìn Kim Taehyung tỏ vẻ khó hiểu. "Cậu sao thế?"
Kim Taehyung lườm cậu, tỏ vẻ không vui. "Tôi hỏi cậu mới đúng chứ! Từ nãy đến giờ sao cậu cứ ngồi ngẩn ra thế?"
Jeon Jungkook không ngờ hắn lại hỏi như vậy, lặng người trong giây lát. Cậu ấy biết rồi sao? Cậu thể hiện thái độ của mình lộ liễu thế sao?
Tỏ vẻ hiểu rõ suy nghĩ của cậu, Kim Taehyung xua tay nói: "Hết cách, cậu có vẻ rất ngẩn ngơ, mất tập trung".
Tên tiểu từ này... Jeon Jungkook bặm môi nhìn hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận mắng: "Tôi ngẩn ngơ thì có liên quan gì đến cậu?".
"Rõ ràng là không liên quan đến tôi, tôi không thèm quan tâm nữa, tôi ăn bánh đây!" Kim Taehyung nhún vai, với tay cầm một miếng bánh đưa lên miệng.
"Đợi đã!"
"Sao thế?" Hắn nhướn mày, thẳng thừng nói. "Lẽ nào tôi ăn một miếng bánh cũng cần phải có sự đồng ý của cậu?"
"Đương nhiên cậu ăn bánh thì không cần sự đồng ý của tôi, nhưng nếu cậu định ăn miếng bánh mà tôi muốn ăn thì lại là chuyện khác!" Nói rồi, cậu cướp miếng bánh trên tay hắn!
"..."
Thằng nhóc này thật là kỳ lạ. Buổi sáng còn bình thường, bây giờ lại trái tính trái nết, liệu có phải là đang bước vào giai đoạn dậy thì không? Kim Taehyung cong môi, quyết định không tính toán với cậu nữa. "Được rồi! Cậu ăn đi, cẩn thận không nghẹn, tôi đi vệ sinh!"
Jeon Jungkook vội vàng nuốt miếng bánh, ngăn hắn lại. "Không được đi!"
"Sao thế?" Kim Taehyung nhìn cậu, giễu cợt. "Lẽ nào cậu cũng muốn cái nhà vệ sinh và ăn nó sao?"
"..."
Kim Taehyung bất bình "hừ" một tiếng, không thèm để ý đến cậu, quay người bước đi.
Nhìn thấy hắn bước vào nhà vệ sinh với dáng vẻ đầy trách móc rồi đóng mạnh cửa lại, vẻ đắc ý của Jeon Jungkook biến mất, tay phải ôm lấy ngực.
Sự thực cậu không có ý như thế... Vừa rồi cậu chỉ muốn nói, nếu cậu có việc thì cứ đi đi!
Nhưng, mỗi lần cậu định nói với hắn, đoạn nói chuyện trên cửa sổ hội thoại QQ lại hiện lên trong đầu cô. Cô bé tên là Hannie đó thật quá đáng, gì mà anh cứ làm như lần trước, trốn đi là được... Sau khi xong việc, anh mời anh ấy đi ăn kem, anh ấy sẽ tha lỗi cho anh...
Sau khi xong việc, anh mời anh ấy ăn kem, ảnh sẽ tha lỗi cho anh... Kim Taehyung có nghĩ như vậy không? Đối với hắn, cậu chỉ là một gia sư, có cũng được không có cũng không sao, chỉ cần dùng một cái kem rẻ tiền là khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời?
Mỗi lần nghĩ đến đó, lòng cậu rối bời, những lời cậu thốt ra là những lời vô nghĩa khiến cho người ta phát phiền.
Cậu biết là mình không nên nghĩ như thế, cũng không nên mất lập trường nhưng cậu không thể điều khiển được bản thân... Jeon Jungkook đau khổ ôm lấy mặt, gục đầu xuống đầu gối.
Nếu có thể, cậu muốn mình biến thành một con chim đà điểu, giấu đầu vào trong cát, tất cả mọi ưu phiền sẽ biến mất...
Sau khi ăn cơm trưa, bà Kim có việc phải ra ngoài, Jeon Jungkook và Kim Taehyung đang ngồi ôn bài trong phòng, bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên. Kim Taehyung cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình rồi do dự nhìn Jeon Jungkook đang ngồi bên cạnh...
Phát hiện ra ánh mắt của hắn, Jeon Jungkook đặt quyển sách văn đã đọc được một nửa xuống, nhìn hắn với vẻ kỳ lạ nói: "Nghe điện thoại đi, nhìn tôi làm gì?".
"Ơ... Được..." Kim Taehyung đáp, cầm điện thoại bước đên chỗ tủ sách cách chỗ Jeon Jungkook hơi xa một chút, cố gắng nói nhỏ: "Hannie?".
Hannie? Jeon Jungkook nghe thấy cái tên đó, cố gắng dỏng tai lên nghe.
"Năm ngày nữa em phải đi học xa hai tuần? Thế cuộc thi nhiếp anh thì sao? Chỉ còn hạn hai tuần nữa là phải nộp tác phẩm mà chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong!"
"Ra ngoài? Hôm nay?" Nói đến đây, bất giác Kim Taehyung quay lại nhìn Jeon Jungkook.
Jeon Jungkook cúi đầu, lật nhanh trang sách, giả vờ như không để ý nhưng vẫn cố lắng nghe. Kim Taehyung sốt ruột không để ý đến động tác đó của cậu, nhíu mày rồi nói với người ở đầu dây bên kia: "Nhất định phải là hôm nay sao?".
"Được rồi! Một lát nữa gặp nhau!"
Kim Taehyung tắt điện thoại, lo lắng vò đầu, ngồi xuống bàn.
Hắn không nói gì, Jeon Jungkook cũng giả vờ như không biết gì, tiếp tục đọc sách.
Kim Taehyung nhìn cậu, do dự một lát rồi bắt đầu thương lượng: "Này... Jeon Jungkook, tôi có chút việc muốn ra ngoài..."
"Ồ." Jeon Jungkook giả vờ thản nhiên hỏi: "Đi với bạn à?".
Kim Taehyung do dự một lát mới gật đầu. "Ừ, tôi có chút việc phải đi. Này, có thể tôi sẽ về hơi muộn, hay là cậu về nhà trước nhé!"
Jeon Jungkook gập sách lại, đang định đồng ý, không ngờ Kim Taehyung nói thêm một câu: "Này, lần sau tôi sẽ mời cậu ăn kem...".
Mời cậu ăn kem?
Hắn không nhắc đến kem còn được, hắn nói thế khiến cho sắc mặt Jeon Jungkook thay đổi. Cậu bực bội nói: "Ai thèm ăn kem của cậu, tôi ghét kem! Cậu muốn đi thì đi, không cần hỏi tôi, cũng không cần lấy kem ra dỗ tôi! Tôi không quan tâm đến việc của cậu!".
Jeon Jungkook vô cùng tức giận, lời nói ra đương nhiên cũng khá khó nghe nhưng Kim Taehyung đang sốt ruột nên không để ý. Hắn chỉ cảm thấy lời cậu nói hơichướng tai, giọng hắn trở nên nặng nề: "Jeon Jungkook, cậu nói thế là có ý gì? Tôi có lòng tốt nên mời cậu ăn kem. Cậu không thích thì thôi, lại còn mắng tôi sao?".
Jeon Jungkook đang tức giận, những lời nói của Kim Taehyung vô tình như đổ thêm dầu vào lửa, cậu lại càng bực hơn.
"Lòng tốt? Hừ! Cậu có lòng tốt thật thì đã không dùng cái kem rẻ tiền đó để bịt miệng tôi, để tôi không đi tố cáo với mẹ cậu!" Cậu lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi nói giọng châm chọc: "Cậu nghĩ là tôi không biết gì à? Không phải là cậu muốn hẹn hò với bạn gái sao? Lại còn nói là có việc gấp, tôi khinh! Loại người như cậu, suốt ngày chi biết chơi, tôi thấy cả đời này cậu sẽ không ngóc đầu lên được!".
Câu nói của Jeon Jungkook động chạm đến lòng tự ái của Kim Taehyung. Hắn nghiêm mặt, nắm chặt tay lại, tuôn một tràng: "Jeon Jungkook! Cậu quá lời rồi đấy. Tôi muốn đi hay không là việc của tôi, sau này có ngóc đầu lên được hay không không liên quan đến cậu. Cậu căn cứ vào đâu mà nói tôi thế? Cậu chẳng qua cũng chỉ là một gia sư tôi nhất thời hứng thú tìm đến mà thôi!".
"Kim Taehyung, cậu nghĩ tôi muốn quan tâm đến cậu à? Cậu không nghĩ xem, lúc đầu ai quấy rối ai sao? Hôm nay tôi đứng ở đây là phúc cho cậu rồi! Nếu cậu..."
... Em không buồn, anh đừng coi thường em, có điều gì buồn bã, hãy hát mộtbài, mặc dù lời ca bi thương run rẩy, cũng tốt hơn anh, em vẫn rất vui vẻ, em không buồn, anh đừng coi thường em... (nhạc chuông nha:>)
Lúc hai người đang tranh cãi kịch liệt, chuông điện thoại của Kim Taehyung lại vang lên. Hắn đang định nghe máy thì đột nhiên, Jeon Jungkook cướp điện thoại trong tay hắn. Hành động của cậu khiến cho hắn tức giận, trừng mắt hét lên: "Cậu làm gì thế?".
Jeon Jungkook không thèm để tâm đến vẻ tức giận của hắn, nhấn mạnh: "Bây giờ là giờ ôn bài, không được nghe điện thoại, không được ra ngoài! Cậu phải tuân thủ!". Cậu ta muốn ra ngoài? Cậu không cho!
"Jeon Jungkook! Cậu đừng quá đáng! Cậu can thiệp tới quyền tự do của tôi thì tôi sẽ bỏ nhà đi, xem cậu giải thích với mẹ tôi như thế nào!"
''Ha! Bỏ nhà đi?" Jeon Jungkook cười lạnh lùng, nói với giọng khiêu khích. "Nghe nói cậu đã bỏ nhà đi 102 lần, lần nào cũng không quá một ngày? Kim Taehyung, cậu đúng là thiên tài!"
"Cậu!" Kim Taehyung tức giận, trừng mắt nhìn cậu, khuôn mặt đẹp u ám, cười khẩy. "Được! Rất được! Jeon Jungkook, cậu ở lại đây một mình mà hưởng thụ sống! Tôi đi đây! Từ sau chúng ta không gặp nhau nữa! Hừ!"
Nói xong, hắn giật lấy điện thoại từ trong tay cậu, tức giận bỏ đi. Tiếng cửa đập mạnh tưởng như làm vỡ cả kính. Jeon Jungkook chợt ý thức được chuyện gì đang xảy ra sau khi nguôi cơn giận.
Nhìn cánh cửa đang run lên, cậu ngạc nhiên tự hỏi chính mình: Jeon Jungkook, Kim Taehyung đi gặp Kang Haneul thì có liên quan gì đến mày? Vì sao mày phải tức giận? Rốt cuộc mày sao thế?
Kim Taehyung bỏ nhà đi thật.
---Còn tiếp---
Rà lỗi chính tả cho tui nhen mấy ghệ<3
08/05/2023 - RaineeCloudyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro