Chương 22: Không phải là... cậu... đã thích Kim Taehyung rồi đấy chứ?
Lại? Vì sao cậu ta lại dùng chữ "lại" này? Jeon Jungkook nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Chúng ta gặp nhau rồi sao?". Không thể như thế. Nếu đã gặp một người khôi ngô như thế này thì chắc chắn cậu phải có ấn tượng gì chứ.
"Ừ, hôm qua, cậu quên rồi à?" Cậu thiếu niên cười vui vẻ nhìn cậu, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời. "Tôi không thể quên được nụ cười vui vẻ của cậu trên cầu trượt, bóng dáng cậu trượt xuống bể bơi, ngây thơ, vụng về giống như chú thỏ in trên áo vậy, rất đáng yêu."
Cầu trượt? Bể bơi? Ngay lập tức Jeon Jungkook nhớ lại tòa biệt thự to đẹp, có một công viên nước lớn. Cậu đoán ra được điều gì đó, cảnh giác nhìn anh.
"Hôm qua cậu cũng ở trong biệt thự à? Rốt cuộc cậu là ai?"
"Tôi?" Cậu thiếu niên nghiêng đầu nghĩ một lát, thành thật nói: "Ừ, trên danh nghĩa thì tôi là em họ của Kim Taehyung!".
Em họ của Kim Taehyung? Là cậu em họ mỗi lần thấy Kim Taehyung thì thả chó Tibetan Mastiff ra sao?
Jeon Jungkook rùng mình, căng thẳng cầm gấu áo, sợ hãi nhìn anh lắp bắp: "Cậu... Cậu tìm tôi có việc gì?". Không phải là cậu ta đến tính sổ với mình chứ? Mình chân yếu tay mềm, không thể chịu được Tibetan Mastiff cắn đâu... Hay cậu ta dẫn chó Tibetan Mastiff của cậu ta đi Kim Taehyung thì đúng hơn...
"Cậu lo lắng gì thế? Yên tâm, tôi không thể thả chó cắn cậu được." Cậu thiếu niên đọc được cả suy nghĩ của cậu, cười sảng khoái. "Chẳng qua tôi nhìn thấy có người tự sát, nên chạy lại xem mà thôi! Nói đi nói lại, không phải là hôm qua cậu và Kim Taehyung đã chơi rất vui vẻ ở bể bơi nhà tôi sao? Vì sao hôm nay lại nghĩ không thông như thế?"
"Ai bảo là tôi tự sát? Đó là tôi trốn ra ngoài, có hiểu không?" Jeon Jungkook bực bội lườm anh, quay người bỏ đi. Sách vở để ở nhà Kim Taehyung, buổi tối cậu sẽ nhờ mẹ đến lấy, dù sao mẹ cậu đi du lịch về từ hôm qua cũng không có việc gì làm.
Cậu thiếu niên vội vàng bước theo cậu, vừa đi vừa nói: "Vì sao phải chạy đi như thế? Lẽ nào thấy Kim Taehyung đối xử tốt với cô bé đó nên cậu đố kỵ, không vui à?".
"Cắt! Vì sao tôi phải đố kỵ? Vì sao tôi phải không vui? Có thể thoát khỏi tên ngốc đó, tôi rất vui mừng! Về nhà tôi phải mua pháo để tự chúc mừng!" Jeon Jungkook bực bội nói xong, không nén được tò mò hỏi: " Điều đó... Vì sao cậu biết Kim Taehyung đi với bạn thanh mai trúc mã của cậu ta?".
"Tên tôi không phải là "Điều đó", tôi họ Lim, tên là Min-hyuk. Cậu có thể gọi tôi là Min-hyuk. Tất nhiên, nếu thích thì cậu có thể gọi tôi là Hyukie, tôi cũng không để tâm." Lim Min-hyuk cười nháy mắt với cậu, khoe khoang: "Về cô bé mà cậu nói, trên đời này không có việc gì tôi không biết, trừ phi là tôi không muốn biết!". Sự thật là anh nhìn thấy hai người đó đi cùng nhau trên đường...
Đương nhiên, Jeon Jungkook không biết chuyện giữa Kim Taehyung và cô bé đó. Trên đời này có rất nhiều người không biết giữ thể diện là gì, cậu cũng biết thế, chỉ là cậu không ngờ ở một khu cao cấp như thế này mà cũng có những người không biết giữ thể diện. Lại còn Hyukie nữa! Đúng là đáng ghét!
Jeon Jungkook bĩu môi rồi tiếp tục bước đi, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Do dự vài giây, cậu lại hỏi: "Thế... cậu có biết quan hệ giữa cô bé đó và Kim Taehyung là thế nào không?".
"Ha! Tôi đã bảo là cậu đố kỵ mà!" Lim Min-hyuk nhìn vẻ bối rối của cậu, cười vẻ thú vị trước phản ứng của cậu. "Rõ ràng là cậu thích Kim Taehyung rồi đúng không?"
Câu nói của Lim Min-hyuk như một quả bom dội xuống lòng cậu. Cậu dừng lại, giống như một con mèo bị vuốt lông, tức giận trừng mắt nhìn người đi theo sau, giương vuốt lên.
"Tôi không thích cậu ta! Tôi làm sao mà thích tên Kim Taehyung đáng ghét đó được! Lại còn cậu nữa, sao lại cứ đi theo tôi, bình luận những câu hỏi của tôi! Tôi cảnh cáo cậu, không được đi theo tôi, biết chưa? Nếu không tôi sẽ hét lên là "Vô lễ độ"! Hừ!"
Lim Min-hyuk nghe lời dừng bước, đôi mắt to tròn, trong sáng nhìn cậu.
Hừ! Con người này đúng là không ra gì! Jeon Jungkook bực bội nhìn anh rồi quay đầu bước đi, ánh nắng buổi chiều rực rỡ chiếu lên người cậu.
Lim Min-hyuk đứng đó, nhìn thấy bóng dáng cậu đang dần biến mất, khóe môi cong lên, cười rất tự tin.
Cà rốt nhỏ yêu quý, chúng ta sẽ còn gặp lại.
Thời gian vẫn trôi, sau khi kết thúc kỳ nghỉ Quốc khánh, Jeon Jungkook trở lại trường học.
Cuộc sống của cậu bận rộn hơn, học suốt ngày và sẵn sàng cho các bài kiểm tra, kỳ thi để giữ được vị trí đầu bảng của mình. Trong con mắt của người khác, Jeon Jungkook vẫn chăm chỉ học tập, không có gì thay đổi. Chỉ có một mình Jeon Jungkook biết rằng tình cảm của cậu không còn như trước. Cậu đã biết thế nào là ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
Có lúc đang ngồi trong lớp nghe giảng, tự nhiên cậu lại mất tập trung, trong đầu chỉ hiện lên cảnh cậu kèm người đó học; rồi lúc trong phòng ăn, đang ăn cơm, bất giác cậu ngừng ăn, cười một cách ngốc nghếch, nhớ đến lúc ai đó ăn cơm rang cậu nấu nghiến ngấu như bị bỏ đói; lúc trong nhà vệ sinh, bất giác cậu lại hụt hẫng, trong đầu hiện lên cảnh người đó nhẫn tâm bỏ rơi cậu chỉ vì một cú điện thoại...
Ngày đầu tiên trở lại trường, bạn học có nói hắn đến tìm cậu, nhưng cậu không gặp, đột nhiên cậu phát hiện ra rằng cậu sợ gặp lại hắn. Cậu không biết mình sợ điều gì, chỉ là cậu muốn trốn chạy.
Cậu cố gắng nghĩ rằng mình đã trở lại bình thường, tất cả đều yên bình như những ngày trước kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Không ngờ từng ngày trôi qua, bệnh ngồi nghĩ vẩn vơ của cậu không hề biến mất mà ngày càng trầm trọng. Cho đến một ngày, ngay cả người vô tâm như Jimin cũng phát hiện ra sự buồn bã của cậu.
"Jungkook, Jungkook, Jeon Jungkook!" Park Jimin gọi liên tục mấy câu cậu mới biết, chớp chớp mắt ngạc nhiên hỏi lại: "Jiminie, sao thế?".
"Mình mới phải hỏi cậu mà! Mấy ngày nay cậu làm sao thế? Mình thấy cậu toàn để hồn đi đâu ấy.
Hay là bị ốm rồi?" Park Jimin chau mày, đưa tay sờ trán cậu, rồi lại sờ trán mình, có vẻ nghi hoặc. "Không sốt! Thế thì là chuyện gì? Hay là mình đưa cậu đi khám nhé?"
"Không cần, không cần đi khám đâu, mình chỉ..." Jeon Jungkook do dự một lát rồi thận trọng hỏi: "Jimin này, nếu một người mà rất nhớ một người thì là sao?".
Park Jimin nghĩ ngợi, sau đó tỏ ra rất chuyên nghiệp nói: "Điều này còn phải xem tình hình cụ thể. Nếu người này nợ người kia tiền, người kia rất nhớ người đó thì có nghĩa là muốn đòi tiền".
"..."
Thằng này lại nghĩ đến chuyện đòi nợ... Jeon Jungkook chán nản, rút ví từ trong ngăn bàn ra, đưa cho cậu hai tờ mười tệ.
"Gửi cậu, lần trước vay cậu mua sách. Còn thừa một ít tiền lẻ, cậu không cần trả lại nữa."
Park Jimin hài lòng cầm lấy tiền rồi nói tiếp: "Nếu người này là kẻ thù của người kia thì người kia nhớ người này là vì muốn báo thù".
"Nếu không phải là hai trường hợp trên thì sao?"
"Thế thì chỉ còn có một khả năng thôi." Park Jimin nghiêm sắc mặt, nói một cách nghiêm túc. "Nếu người này không phải là nợ tiền người kia, cũng không phải là kẻ thù của người kia, người này nhớ tới người đó hằng ngày thì có nghĩa là người này..."
"Đợi đã!" Jeon Jungkook vội vàng ngắt lời. "Mình... Mình không muốn biết nữa..."
"Vừa rồi còn vội vàng hỏi, bây giờ lại nói là không muốn biết. Jungkook, thời gian này trông cậu hơi buồn!" Park Jimin xoa cằm, nhìn Jeon Jungkook với vẻ dò hỏi đến nỗi khiến cho người khác thấy ngại ngùng. Đột nhiên cậu nói to: "Nói! jeon Jungkook, có phải cậu giấu mình chuyện gì, đúng không? Nói thẳng thắn xem nào, không được chống đối!".
"Mình..." Jeon Jungkook bị Park Jimin nói thế, do dự một lát rồi mới khổ sở kể cho người bạn thân nghe: "Chuyện là thế này...".
Park Jimin càng nghe thì mắt càng mở to, đến khi Jeon Jungkook kể xong, mắt cậu đã mở to hết cỡ. "Jungkook, không phải là cậu... cậu đã thích Kim Taehyung rồi chứ?"
"Mình, mình cũng không biết." Jeon Jungkook đau khổ cúi đầu, sau đó nghĩ ra điều gì đó, lại ngẩng đầu lo lắng nhìn bạn. "Jiminie, Kim Taehyung là thần tượng của cậu, mình lại có cảm tình với cậu ấy, cậu sẽ không tức giận chứ?"
"Đương nhiên là không, thần tượng là để sùng bái, không phải là để thích, nhưng..." Park Jimin do dự vài giây rồi nói tiếp: "Jungkook, mình cảm thấy Kim Taehyung không thích hợp với cậu...".
Jeon Jungkook nhìn thái độ của cậu, băn khoăn hỏi: "Sao cậu lại nói thế?".
Im lặng vài giây, Park Jimin không trả lời mà hỏi ngược lại: "Jungkook, cậu đã xem những tác phẩm nhiếp ảnh của Kim Taehyung chưa?".
"Chưa, tác phẩm của cậu ấy có liên quan đến mình sao?"
Park Jimin bặm môi, đấu tranh tư tưởng một hồi rồi do dự rút ra từ ngăn kéo một album ảnh đưa cho cậu.
"Đây là gì?" Jeon Jungkook cầm lấy, mở ra xem, phát hiện ra đây là một cuốn album tự làm rất đẹp.
Trang đầu tiên là một bức ảnh màu cỡ tám inch, trong ảnh là một cô bé xinh xắn, lông mày lá liễu, mái tóc đen dài như suối, vầng trán cao và trong sáng, mặc một chiếc váy trắng, cánh tay cong lại cầm một đóa mai đỏ giữa cảnh tuyết trắng và một cây mai bị gãy cành nhưng vẫn cố gắng vươn thẳng trong tuyết mênh mông.
Dưới bức ảnh là một dòng chữ màu đen rất đẹp được viết bằng bút chì.
"Mai", Kim Taehyung, chụp ngày 16 tháng 7 năm 2009.
Lật từng trang một, tất cả đều là ảnh của cô bé có mái tóc dài. Cô bé trong ảnh hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc vui hoặc buồn, thái độ trong từng bức ảnh đều khác nhau nhưng đẹp đến kinh ngạc, ẩn giấu nhiều tâm trạng khiến người xem phải trầm trồ khen ngợi.
"Cô bé này tên là Kang Haneul. Nghe nói trước đây cô ấy và Kim Taehyung là hàng xóm. Hai người chơi với nhau từ nhỏ, tình cảm rất tốt, có thể coi là bạn thanh mai trúc mã. Sau đó, nhà họ Kim chuyển đến khu Cảnh Lam Viên, hai người này vẫn giữ liên lạc. Cậu đang cầm trên tay tác phẩm của Kim Taehyung. Cậu cũng thấy đấy, sau ống kính đều là hình ảnh của Kang Haneul. Mọi người đều đoán Kim Taehyung đã thích cô bé này, nếu không sao người mẫu sau ống kính của cậu ấy chỉ có cô bé đó?" Nói đến đây, Park Jimin ngừng một lát, không đành lòng vỗ vai cậu. "Vì thế, Jungkookie, cậu đừng thích cậu ấy. Thích người đã trao trái tim cho người khác thì chắc chắn sẽ bị tổn thương, mình không muốn cậu bị tổn thương."
Kang Haneul trong ảnh có lẽ là người mà cậu ấy gọi là Hannie. Hôm đó, vì Hannie mà hắn có thể lừa nhốt cậu vào nhà vệ sinh, điều đó cho thấy vị trí của Kang Haneul trong lòng hắn cao hơn cậu rất nhiều. Như vậy, cậu thích hắn hay không thì có ý nghĩa gì đâu. Sao cậu vẫn còn lưu luyến?
Jimin nói đúng, thích người đã trao trái tim cho người khác thì chắc chắn sẽ bị tổn thương. Cậu không muốn bị tổn thương, vì vậy cậu phải cố gắng quên hắn!
Jeon Jungkook kìm nén những cảm xúc đau xót xuống tận đáy lòng, thầm đưa ra quyết định ấy. Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu đã có cơ hội để xem xét tình cảm của mình.
---Còn tiếp---
Chao xìn các ghệ của chế, chế đã quay trở lại sau một thời gian dài vì ôn thi TT , hôm nay chế ngoi lên để trả cho các ghệ 1 chap truyện đâyyy
Nếu mấy ghệ thấy có lỗi chính tả hay gì gì đó ở đâu đó thì nhớ nhắc chês để chế sửa nhé, xin cảm mơnnnn><
07/08/2023 - RaineeCloudyy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro