Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Xe cấp cứu đã nhanh chóng đến đưa hai người vào bệnh viện , cảnh sát điều tra ở hiện trường báo rằng chiếc xe này vốn dĩ đã bị ăn trộm lấy mất cách đây 3 ngày trước không hiểu tại sao hôm nay lại xuất hiện ở đây mà gây ra tai nạn thế này , phía trong xe hoàn toàn không có người nên cũng chẳng dò hỏi được gì .

Biện Viện Min gia

" Mau mau chuyền thêm túi máu , cậu ấy mất máu nhiều quá "

"..."

Bên trong phòng cấp cứu đang xôn xao về vụ tai nạn sáng nay , bác sĩ cho biết cậu chỉ bị chấn thương ngoài da , vì trong lúc chiếc xe lao đến Tae hyung đã kịp đẩy cậu sang một bên , chỉ có mình hắn bị chiếc xe tông trúng bây giờ vẫn còn đang trong phòng chưa biết sống chết ra sao

Một lúc lâu , chiếc băng ca đầu tiên được y tá đẩy ra , đó chính là cậu , do hoảng sợ quá mức nên đã bất tỉnh .

" Ho Seok , em ấy sao rồi " Nam Joon gấp gáp hỏi

" Em ấy chỉ va đập nhẹ , chấn thương ngoài da nên cũng chẳng có gì đáng ngại , chỉ có Tae hyung , cậu ta..."

" Tae hyung nó làm sao ? " Jin nắm lấy cổ tay Ho Seok , giọng run rẩy

" Nó do phần đầu đập xuống đường khá mạnh , xương chân bị nức , tạm thời chưa tỉnh được nhưng cũng đã qua cơn nguy hiểm "

" Vậy thì tốt...tốt rồi "

Jin thở phào nhẹ nhõm , còn Jimin từ nãy đến giờ chẳng nói lấy 1 câu , cậu cầm điện thoại liên tục gọi cho ai đó , gương mặt lạnh như băng .

Jung kook và Tae hyung được đưa đến phòng hồi sức đặc biệt , vốn dĩ rằng cậu được cho hẳn phòng riêng vì Nam Joon đã đề nghị , nhưng cậu lại bảo không muốn , cậu muốn ở gần với hắn , không muốn hắn gặp chuyện gì bất trắc .

Thời gian cứ thế trôi qua , 3 tuần sau

Jung kook lúc này đang ở nhà chuẩn bị cháo đem vào viện cho hắn , hầu như ngày nào cũng vậy kể từ khi hắn bất tỉnh , cậu thức rất sớm , tìm hiểu về các món ăn giúp phục hồi thể trạng mà làm cho hắn , bây giờ hắn chẳng ăn được gì ngoài cháo trắng , đưa thức ăn vào miệng hắn toàn bị đổ ra ngoài , nhưng cũng không vì thế mà cậu từ bỏ không làm nữa , dù sao mạng này cũng là do hắn cứu .

Tae hyung hắn yêu cậu như vậy , vì cậu mà thành ra thế này , cậu vô cùng hối hận vì lần trước không chịu đứng lại nghe hắn nói . Ngày nào cậu cũng ngồi bên giường hắn nói chuyện , vừa nói vừa khóc , từng câu từng chữ đau như xé gan xé ruột người nghe nhưng hắn lại chẳng " thương tình " mà động đậy lấy 1 chút

Hôm nay vẫn vậy , cậu mệt mỏi tới bệnh viện Jimin thấy cậu như thế cũng chẳng đành lòng , khuyên nhủ cậu đủ kiểu nhưng cậu vẫn vậy , thân thể cậu bây giờ cũng đã dần yếu đi

" Chú ơi , em đến rồi..."

Jung kook mở cửa bước vào liền thấy người nằm trên giường mê mang gần 4 tuần liền đang ngồi đấy , lưng tựa vào thành giường chẳng nói lấy 1 câu , hắn đã tỉnh rồi , Tae hyung hắn đã tỉnh lại rồi sao , cậu bất ngờ mà làm rơi hết đồ ăn cầm trên tay , nhào đến ôm lấy hắn

" Chú ơi , chú tỉnh lại rồi , chú đã tỉnh lại với em rồi , em vui quá "

Cậu ôm lấy hắn thật chặt , khóc như 1 đứa trẻ , tình yêu của cậu rốt cuộc đã trở về với cậu rồi , hắn mà có chuyện gì chắc cậu không sống nổi , Yoon Gi đã từng nói hắn có thể sẽ sống như người thực vật suốt quảng đời còn lại, nhưng may mắn thay , hắn đã tỉnh lại sớm hơn dự kiến của bác sĩ .

" Chú ơi , chú còn đau ở đâu không ạ , chú có đói không để em...."

" Cậu là ai ? "

" Em..."

Có chuyện gì xảy ra thế này , tại sao hắn lại nhìn cậu như vậy , một ánh mắt xa lạ như chưa từng quen biết , cử chỉ giọng nói lại lạnh nhạt như tuyết trời mùa đông , cậu thật sự không quen với cách hành xử này của hắn , có phải do tỉnh dậy quá sớm mà hắn chưa kịp nhớ cậu là ai không , lấy hết bình tĩnh , cậu nắm lấy tay hắn , khẽ nói

" Em là Jeon Jung Kook đây , chú không nhớ em sao ạ , em...em là ...."

" Là người hầu "

Giọng nói phát ra phía nhà vệ sinh , rất quen thuộc , đó chính là Sara , cô ta làm gì ở đây ?

"Cậu ta chỉ là người ở thôi Tae hyungie"

Tae hyungie ? , tại sao ả lại kêu tên hắn như vậy , cậu lúc này như chết trân tại chỗ , cố gắng thốt lên những từ như em là tình yêu của chú đây nhưng mãi chẳng nói nên lời , cứ ú ớ không thôi

" À , người ở nhà mình sao , sao này dạy lại cậu ta cách cư xử cho đúng "

" Vâng , em biết rồi ạ , anh đói chưa để em mua gì cho anh ăn nha "

" Được , em đi cẩn thận " Hắn hôn lên má ả , cười dịu dàng từ biệt

Cậu như không tin những gì xảy ra trước mắt , người này sao lại dịu dàng với ả ta như thế , đã vậy còn hôn ả ta như vậy , cậu nắm lấy tay hắn

" Chú...chú không nhớ em ạ , chú từng nói muốn em ở mãi với chú mà , chú yêu em , tại sao bây giờ chú lại hôn cô ta chứ ? "

" Cậu sao nói nhiều vậy , tôi đã có người yêu rồi , tại sao lại nói thích cậu được , huống hồ 1 đứa nhóc như cậu có gì để tôi yêu chứ ? "

" Chú nhớ lại đi ạ , ở bãi biển chú đã.."

* Bốp *

" Tôi đã bảo là không nhớ rồi , sao cậu cứ nói quài thế , mau cút ra ngoài cho tôi "

Hắn đấm mạnh vào mặt cậu khiến cậu ngã nhào xuống đất , bỗng tim hắn nhói lên , tại sao vậy , tại sao đánh cậu ta mà mình đau ?

Jimin và Yoon Gi lúc này cũng vào vừa kịp lúc thấy hắn đánh cậu , Jimin hốt hoảng nhào đến đỡ lấy

" Jung kook em có sao không....Tae hyung , mày đang làm cái quái gì vậy hã , tại sao lại đánh em ấy "

" Tao....tao..."

Hắn nhìn xuống tay mình , bất giác như nhớ đến gì đó , hắn ôm lấy đầu bật ngửa xuống giường rên la đau đớn

" Chú , chú ơi...."

Cậu bật dậy muốn tiến lại chỗ hắn liền bị Yoon Gi ngăn cản

" Em và Jimin ra ngoài đi , mọi việc ở đây để anh lo "

" Chúng ta ra ngoài thôi Jung kook "

" Nhưng Tae hyung chú ấy...."

" Em cứ tin tưởng anh Yoon Gi đi mà , cậu ta sẽ không sao đâu "

Nói rồi Jimin nhẹ nhàng đưa cậu rời khỏi , ra tới phía cửa cậu ngồi khuỵu xuống nền , không nói 1 lời , ánh mắt cứ vậy mà nhìn xuống đất

" Jung kook , em sao vậy , có chuyện gì sao , tại sao cậu ta lại đánh em "

" Chú..."

" Nói hyung nghe , có chuyện gì ? "

" Chú không nhớ ra em là ai nữa "

" Chuyện... "

* Cạch *

Cửa phòng lúc này cũng đã mở ra , gương mặt Yoon Gi có chút gì đó kì lạ , Jung kook đứng lên nắm lấy áo anh , giọng run rẩy

" Nói em biết , có chuyện gì xảy ra vậy , tại sao chú ấy không nhớ ra em "

" Chuyện này.... "

" Yoon Gi , anh mau nói cho Jung kook biết đi "

" Trước tiên Jung kook hãy bình tĩnh trước đã , anh sẽ nói cho em biết..."

Cậu hít một hơi thật sâu , khẽ nhìn anh

" Anh nói em nghe , có chuyện gì xảy ra vậy...."

" Đầu cậu ấy va đập khá mạnh làm tổn thương đến não bộ , phần kí ức từ trước đến nay điều bị xóa đi , bây giờ chỉ nhớ được khoảng thời gian khi Tae hyung còn ở cạnh Sara và lúc cậu ta đi Mỹ mà thôi "

" Vậy là...chú ấy không nhớ gì về em sao ạ..."

Giọng nói cậu lúc này chứa đầy sự thất vọng và bi thương , hắn vậy mà đã quên sạch những gì trải qua với cậu sao , những lời tỏ tình , những cử chỉ yêu thương dành cho cậu hắn đã quên hết rồi sao . Jung kook cuối mặt xuống , đôi tay nắm chặt , thân thể run rẩy kiềm cho nước mắt không được rơi , bởi vì cậu biết hắn chắc chắn không muốn thấy cậu khóc đâu

" Jung kook , bây giờ em tính thế nào " Yoon Gi khẽ nhìn cậu , anh biết con thỏ nhỏ này đau khổ lắm rồi , anh cũng biết nếu Tae Hyung vẫn còn như lúc trước chắc chắn không muốn nhìn thấy bộ dạng này của cậu đâu

" Hay là em tới ở với Jimin nhé , nhà em ấy..."

" Em sẽ ở lại với chú "

" Nhưng Tae hyung nó thậm chí còn không biết em là ai "

" Chỉ cần được ở bên cạnh chú , em với thân phận nào cũng được "

Jung kook ngước mắt nhìn về phía hai người nở một nụ cười gượng gạo , xong cậu quay đi chẳng nói lấy 1 lời nào nữa

" Chú yên tâm , cho dù bây giờ chú không nhớ em là ai đi chăng nữa , chỉ cần có thể được ở lại và chăm sóc cho chú , cả đời này với em là hạnh phúc lớn nhất "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taekook