42. Ánh mắt
Còn đúng một ngày nữa là đến sinh nhật tròn hai tuổi của Taejoon, cả nhà đều háo hức ngóng chờ, còn hồi hộp hơn cả chính chủ của bữa tiệc nữa. Năm ngoái, cả nhà tổ chức cho con tại gia và làm một cái lễ "thôi nôi" nho nhỏ. Nhưng sang năm nay, vì theo như kế hoạch thì Jungkook và Junho sẽ tổ chức đám cưới sau hai tháng nữa nên bữa tiệc ngày mai cũng coi như là tiệc "mở đường". Vì là sự kiện quan trọng nên Junho quyết định đưa cả nhà đi ăn ở nhà hàng cao cấp bậc nhất Seoul.
Đêm nay, cả nhà lại quây quần bên nhau trong phòng khách sau bữa tối như thường lệ.
"Ngày mai là Joonie hai tuổi rồi! Nhanh thế chứ!" Bà Son tặc lưỡi. "Được cái là thông minh, cái gì cũng biết. Nhưng nghịch quá, bà chạy theo mày một ngày phải bằng đi làm thuê cả tuần á!"
Jungkook cười khì khi nghe bà than vãn. Đúng là con trai cậu rất nghịch, không biết gen ở đâu mà thừa năng lượng như vậy. Nó chạy nhảy, leo trèo, chọc ngoáy khắp nơi. Thằng bé rất thích tìm tòi những cái mới, đồ chơi mua về chỉ vài ngày là chán, vậy nên cả nhà quyết định không mua đồ chơi nữa mà để nó nghịch đồ dùng trong nhà. Nhưng cũng vì thế mà luôn phải có người đi theo để ngăn nó đụng trúng vật nguy hiểm. Taejoon nói sành lắm, về khoản mồm mép lanh lợi này chắc là giống bố nó. Nhà Han luôn ví nó là cái máy nói vì số lượng lời lảm nhảm trong một ngày luôn quá sức tưởng tượng.
Nhưng lạ thay, dù có dạy thế nào thì nó cũng không thể gọi "bố", thằng bé chỉ gọi Junho là "Junho" hoặc cùng lắm là "bác". Điều này như là "điều bí mật" mà cả nhà đều không biết vậy. Thực sự trẻ con gọi "bố" khó vậy sao?
Junho không bỏ cuộc, anh rất khao khát được nghe con gọi "bố" dù chỉ một lần thôi cũng được. Anh ôm Taejoon vào lòng rồi làm động tác chọc lét cu cậu. Thằng bé thích lắm, cười nắc nẻ luôn. Junho dừng lại giữa chừng, anh không chiều lòng con trai nữa. Và đúng như dự đoán, nó bắt đầu khó chịu và đòi được tiếp tục, đôi bàn tay múp thịt bé xíu của con khó khăn nâng bàn tay thô ráp của anh lên, tự đặt lên bụng mong được tiếp tục cù lét. Junho được nước, anh vui vẻ nói với con:
"Joonie gọi "bố" đi con, rồi bố chọt lét tiếp nè!"
Cả nhà theo đó mà nhao nhao lên, động viên con nói ra một tiếng "bố". Nhưng vẫn là Taejoon phũ phàng, nó phủi mông đứng lên như bất cần đời. Thằng bé cắp tay sau đít rồi cắm đầu chạy đi.
Haeun và bà Son như phản xạ mà đuổi theo không cần suy nghĩ. Phòng khách trống vắng chỉ còn mỗi Jungkook và Junho. Anh chợt thở dài một hơi đầy thất vọng. Cậu đưa tay đặt lên mu bàn tay của anh rồi miết nhẹ. Junho cười hiền, anh vừa vỗ vỗ vào bàn tay cậu, vừa bình tâm ngước mặt lên xem TV tiếp.
Bầu trời Seoul về khuya cũng bớt náo nhiệt. Khung cảnh đôi tình nhân uyên ương trong phòng riêng thật khiến người ta ghen tị. Jungkook và Junho chính là vừa mới hôn môi chúc ngủ ngon. Tuy là nụ hôn nhanh chóng và nhẹ nhàng nhưng lại đong đầy tình cảm. Dù sao thì cũng đúng thôi, bọn họ sắp cưới rồi mà!
Chui vào chiếc chăn mỏng dành cho tiết thu đầu mùa, Jungkook thở ra một hơi đầy thoải mái. Junho quay người ôm lấy cậu từ đằng sau. Jungkook mặc kệ, tiếp tục chuyên tâm chìm vào giấc ngủ. Nhưng người đàn ông lớn hơn có vẻ hôm nay rất cao hứng, anh vô sỉ luồn bàn tay vào vùng bụng phẳng lì, ấm nóng của cậu. Jungkook đưa tay xuống nắm chặt lấy bàn tay hư hỏng của anh, không cho anh làm quá! Junho tỏ vẻ thích thú, anh càng lúc càng di những ngón tay tỏa nhiệt lên cao. Cậu bắt đầu thấy ngượng, liền kéo tay anh ra khỏi áo ngủ.
Khi vừa kéo được tay anh ra khỏi thì Jungkook bị một phen hú vía vì Junho. Anh không chỉ lân la nữa mà là đè người ta ra luôn rồi. Junho ghim chặt hai tay của cậu sang hai bên, bắt đầu hôn xuống. Những lời nói kháng cự của cậu bị nụ hôn nóng bỏng cuốn đi. Jungkook chỉ còn biết ú ớ mấy tiếng không rõ nghĩa.
Anh chuyển mục tiêu xuống vùng cổ thơm lựng, giúc đầu vào hõm cổ cậu mà hôn mút. Jungkook bắt đầu hoảng, cậu vừa đạp anh ra, vừa nói lớn:
"Junho... anh... mau xuống... không được. Làm... ơn... không được đâu! Đừng mà... đừng..."
Junho giả vờ như không nghe thấy gì, mệnh căn của anh đã trướng lớn lắm rồi, không thể giải quyết có thể vỡ tung ra mất. Bỗng... vết sẹo nơi đùi trong của Jungkook nhói đau. Cậu thét lên một tiếng thống khổ, nẫu hết ruột gan. Junho như bừng tỉnh, anh cuống cuồng ôm cậu vào lòng, vừa chấn an, vừa xin lỗi.
Jungkook đã rơm rớm nước mắt vì đau. Vết sẹo "KIM TAEHYUNG" sâu hoắm vẫn rõ mồn một dù đã vài năm trôi qua. Lâu lắm rồi không có cảm giác gì nhưng tự nhiên hôm nay lại nhói đến bủn rủn xương tủy. Jungkook vừa mếu vừa rên:
"Đùi em đau quá! Là vết sẹo... đau quá!"
Junho chợt thở phào trong lòng. Nãy giờ anh cứ tưởng cậu sợ đến phát khóc, hóa ra là đau. Junho từ từ tách người cậu ra rồi nhẹ ngả người Jungkook xuống giường. Junho vén cao ống quần ngủ của Jungkook lên xem xét.
Khi thấy vết sẹo trắng lõm sâu vào đùi trong của cậu, trong lòng anh dâng trào một cỗ chua xót. Chua vì ghen còn xót vì thương.
"Không sao! Có anh rồi, tên đó sẽ không thể xuất hiện một lần nào nữa đâu. Ngoan, ngủ đi để mai cả nhà chúng ta còn đi chơi"
Jungkook nằm im nhưng không buồn ngủ như khi nãy. Trong đầu cậu toàn là những suy nghĩ miên man.
"Sao lại kháng cự quá đáng vậy? Mày điên rồi, anh ấy là ân nhân, dù sao cũng... sắp cưới rồi, đừng quá quy tắc vậy chứ!
Khi xưa... mày thoải mái với Kim Taehyung lắm mà... sao giờ lại?...
Mà... KIM TAEHYUNG, sao nhắc đến lại rạo rực vậy nhỉ? Taehyung... lâu như vậy... chắc cũng lập gia đình rồi...
Mà mày nghĩ lung tung cái gì vậy? Không phải mày đang có anh Junho sao? Đừng có...Kim Taehyung... Kim Taehyung nữa mà..."
~~~
Mới đó lại hết một ngày, nhà Han hiện tại đã cửa chốt then cài, cùng nhau đi ăn tiệc.
Kim Taehyung kết thúc công việc sớm hơn thường ngày. Hôm nay chính là ngày sinh nhật con trai hắn, Taehyung cũng hồi hộp từ sáng đến giờ. Hắn muốn đến ngã tư đường sớm một chút để có thể chứng kiến toàn bộ buổi tiệc sinh nhật của con trai. Dù chỉ được đứng ngoài nhìn nhưng đối với hắn đã là hạnh phúc lắm rồi!
Taehyung đỗ xe ngay ngắn bên vỉa hè, hắn bước xuống rồi nháy khóa xe. Ánh mắt hướng đến một căn nhà phía xa xa, tâm can trực chờ một niềm vui nho nhỏ. Nhưng nụ cười hào hứng của hắn bỗng tắt ngúm khi thấy khung cảnh tối om của ngôi nhà thân quen. Hắn lặng người, trong lòng dâng lên một cỗ buồn tủi. Taehyung ngồi một lúc như vậy đến khi hắn tự cười khinh với lòng rằng: "mày thật ngốc, người ta có ở đó đâu mà ngóng mãi", hắn mới tuyệt vọng mà rời đi.
Kim Taehyung quyết định tấp vào một nhà hàng ven đường để kiếm cái lót dạ. Hắn gạt nỗi sầu sang một bên rồi thanh thản bước vào. Đối với hắn thì những nỗi sầu này đã trở thành bạn trí cốt rồi, nên cố gắng bỏ qua đi để tiếp diễn sự sống.
Hắn chọn cho mình một bàn ăn trên tầng thượng cao nhất rồi ngồi tịnh tâm ngắm cảnh. Kim Taehyung phóng tầm mắt ra khắp mọi nơi để những khung cảnh thú vị sớm đẩy nỗi buồn ra khỏi tâm trí hắn.
~~~
"Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday dear Taejoon
Happy birthday to you!"
Tiếng hát vui vẻ vang vọng khắp căn phòng "Vip1 tầng thượng" của nhà hàng. Một nhà năm người ai ai cũng tươi cười thích thú. Bữa tiệc diễn ra hết sức tốt đẹp. Taejoon chính thức tròn hai tuổi, tự nhiên nhìn con lúc này cũng thấy lớn hơn một chút.
"Baba, Joon... đái." Đang nghịch bóng bay với chị Haeun thì bỗng thằng bé kéo tay áo của Jungkook, nói nhỏ.
"Để anh đưa đi cho, em cứ ngồi đấy đi!" Junho nhanh mồm tranh đi trước.
"Thôi! Để em dẫn, em cũng đang buồn đi vệ sinh."
"Ừm! Vậy em đi đi!" Junho cười tươi đáp lại rồi tiếp tục cắn hạt bầu.
Jungkook dắt tay con trai đến nhà vệ sinh. Sau khi hai ba con giải quyết xong, cậu rửa tay cho Taejoon rồi quay sang nói với thằng bé:
"Joonie đứng im đề ba rửa tay rồi mình cùng vào nha!"
Nhưng nó đâu có dễ bảo như vậy. Khi Jungkook vừa bơm xà phòng vào tay thì thằng bé cũng buông gấu quần cậu ra và cong đít chạy. Jungkook luống cuống dội trôi chỗ xà phòng trên tay rồi kéo quần chạy theo.
Không hiểu sao mà một đứa trẻ mới hai tuổi lại có thể chạy nhanh như vậy. Thoắt cái đã tốc biến ra sân thượng bên ngoài rồi!
~~~
"Bố... bố ơi bế... bế Joon!" Taejoon vừa ôm chặt lấy chân người đàn ông lạ mặt, vừa mếu.
Người đàn ông đang dựa mình vào lan can ngắm cảnh liền cúi xuống nhìn vật vướng víu dưới chân. Hóa ra là một cục bông nhỏ xíu đi lạc và nhận nhầm bố.
Hắn không ngại bế đứa trẻ lên, trong tâm chỉ nghĩ là xốc nó cao như vậy thì bố mẹ nó dễ thấy.
Jungkook chạy đến trước mặt người lạ, vừa thở hổn hển vừa ríu rít xin lỗi người ta:
"Thực sự xin lỗi anh. Là con trai tôi nghịch ngợm. Nó nhận nhầm, mong anh..." Vừa nói, Jungkook vừa ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang bế con trai mình. Mắt chạm mắt, và ngay khoảng khắc ấy, cậu đã chết lặng.
~còn tiếp~
26/04/2021
Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ mình!
___
Mọi người có đoán ra người đàn ông đó là ai hông???
《Chap này chưa có H.
Mình định là chap này làm tới luôn nhưng mà dài quá rồi, phải cut đi thôi!
Cùng chờ đón ở chap sau nhé!》
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro