Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

40. Gặp nhưng không thể ở lại

Tem: camlehuong
___

Kim Taehyung bước ven ven theo lan can của hồ nước. Đêm nay thật xôm, người dân đang đổ xô xuống đường để dạo phố, góp vui vào không gian nhộn nhịp của mùa lễ hội.

Hắn bước đi, những kí ức về cậu như chiếm đoạt cả tâm tư. Khi đã đói mòn và mệt lả người, hắn mới ghé qua một quán trà đá ven đường để kiếm cái duy trì sự sống. Kim Taehyung chọn cho mình một chiếc bánh mì không nhân và một li trà đá không đường. Hắn nhận lấy gói hàng rồi lững thững đi ra.

Kim Taehyung cũng không biết là hắn đã lang thang như vậy bao lâu. Chỉ biết là có rất nhiều dòng người đã lướt qua và đi khuất. Hắn chán nản ngồi xuống chiếc ghế đá ở một góc tối thưa người. Chỗ này có thể coi là vắng nhất trong khuôn viên bờ hồ.

Kim Taehyung cắn một miếng bánh mì. Nhạt thếch! Hắn chuyển qua hút một ngụm trà. Đắng ngắt!
Đúng là đồ ăn có thể thay đổi tâm trạng mà tâm trạng cũng có thể thay đổi mùi vị của đồ ăn.

Hắn chống hai khuỷu tay lên hai bên đầu gối. Đầu hơi cúi xuống, cảm giác rất mệt mỏi. Khi đang buồn rầu vì nỗi sầu muôn thuở, hắn lại phải nghe những câu tỏ tình sến súa của đôi tình nhân nào đó ở quanh đây.

"Em... anh đã cảm mến em lâu lắm rồi! ... làm người yêu anh...". Hắn chỉ nghe loáng thoáng như vậy thôi mà đã tức giận, một mực muốn đứng lên và rời đi.

Nhưng... hắn vô tình lướt mắt qua gương mặt của cậu trai đang đối diện với hắn. Ngay đối diện, chỉ cách chừng mười mét và ở giữa hai người là một gốc cây anh đào rất to.

Những hình ảnh về khuôn mặt của thiếu niên nhỏ chợt ùa về, bao trọn cả đại não hắn, ép hắn phải dừng lại để nhìn thêm chút nữa.

Kim Taehyung ngã khụy xuống ngay tại chỗ. Hai đầu gối hắn đập "cốp" một tiếng rất kêu xuống nền đất cứng ngắc. Cốc nước trên tay và ổ bánh mì cắn dở rơi tự do xuống sàn. Hắn chết lặng... đây chính là Jungkookie mà hắn kiếm tìm suốt một năm qua. Nhưng rồi khóe môi mỉm cười chợt méo sệch, đôi mắt đỏ lên, rưng rưng. Cái "rưng rưng" ấy chính là sự vỡ òa trong cảm xúc lâu ngày được gặp lại. Và cũng là nỗi đau thấu tim can khi thấy người yêu ở cùng người khác. Không thể ngờ là điều tồi tệ nhất mà hắn khẩn thiết van xin đừng xảy ra lại có thể xảy ra...

Kim Taehyung mếu, cặp lông mi run run của hắn đau đáu nhìn cậu. Đôi mắt hắn hoa dần, tưởng chừng tất cả đều mờ mịt, chỉ duy nhất một mình Jungkook là sáng rõ.

"Có lẽ em đang vui... vui vì được người ta tỏ tình, vui vì tìm được hạnh phúc mới, vui vì tìm được bến đỗ mới, vui vì tìm được gia đình mới.

Nhìn người đàn ông đang khụy gối trước mặt em kia... thật trưởng thành và già dặn. Có lẽ... là một người tốt. Anh ta tốt đến nỗi có thể phá được tảng băng vô cảm trong tâm em.

Con của chúng ta... Taejoonie ngoan của bố đang an ngủ trên vai của một bà già chừng sáu mươi. Chắc là con đã quen hơi bà nên nét mặt khi ngủ của con thật thoải mái. Con trai của bố lớn như vậy rồi sao? Con trai biết đi rồi? Con bước tới baba, vậy đã bước tới anh ta chưa? Con trai biết nói rồi? Con gọi ba, vậy con đã gọi anh ta là bố chưa? Joonie, bố muốn ôm con quá. Nhưng khoảng cách của chúng ta là cả hai thế giới...

Bà lão ấy... đang cười. Có lẽ bà rất vui vì con trai mình tìm được hạnh phúc mới.

Con gái nhỏ với hai bím tóc xinh xinh. Rất thích thú! Có lẽ con cũng vui vì họ thành đôi..."

Hắn chăm chăm nhìn vào một màn thả thính sướt mướt của chàng trai. Hắn không rõ là anh ta nói gì, vì tâm hắn đã chết rồi, chết trong sự ngọt ngào của bọn họ. Chàng trai đưa tay nắm lấy đôi tay non mềm của thiếu niên nhỏ, đặt lên một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt qua. Mặt cậu trai đỏ gay như đang đứng dưới cái nắng bốn mươi độ mặc dù đêm đông Seoul có thể đóng băng một trái tim.

Hắn đờ người, tay chân cứng ngắc, không thể làm gì cho nổi. Có lẽ... trời đã bắt hắn phải hóa tượng, đau lòng chứng kiến cặp đôi tình tình tứ tứ.

Khi chàng trai đứng dậy, anh ta liền ôm người của hắn vào lòng, rồi lựa lựa đặt lên trán cậu một nụ hôn. Lại là hôn! Không thể dừng lại, anh ta tiếp tục áp sát cậu, cuốn thiếu niên non nớt vào tâm thế ướt át. Anh ta chính là đang gạ hôn môi.

Hắn nhắm tịt mắt để không chứng kiến cảnh thực đau lòng này! Tuy là hắn rất muốn gặp cậu nhưng thà rằng không thấy còn hơn là thấy em đang vui vẻ bên người khác.

Kim Taehyung dồn hết sức để đứng lên, nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Hắn bước đi trên đôi chân bủn rủn rồi thoắt biến nhanh chóng. Nhưng tiếc rằng, khi hắn vừa bước đi thì cậu cũng ngại ngùng từ chối nụ hôn ngọt ngào ấy...

Kim Taehyung bước từng bước liêu xiêu men theo vỉa hè tăm tối dẫn lối về nhà. Tâm hắn mang nặng những nỗi ưu sầu về khung cảnh ban nãy.

Kim Taehyung mở cửa nhà rồi ngồi phịch xuống phòng khách đen tối. Khung cảnh đơn côi, giá rét, tối tăm làm không gian xung quanh hắn tăng thêm triệu phần tiêu điều, ảm đạm. Taehyung dựa lưng vào tường, hắn khó khăn thở hắt ra một hơi. Taehyung ôm chặt trái tim đang đau thắt như bị ai bóp nghẹn. Hắn ngửa đầu, nhăn nhó nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt. Được một lúc, hắn vô hồn bò bằng bốn chi đến bên tủ rượu. Cả quãng đường vì va phải chân bàn, cạnh ghế, mép tủ nên cả người trở nên bầm tím. Đau lắm, nhưng hắn không cảm nhận nổi. Người ta nói: nỗi đau ở đó sẽ biến mất khi có một nỗi đau ở nơi khác đau hơn. Đúng rồi, giờ đây sẽ chẳng có nỗi đau thể xác nào có thể sánh nổi với nỗi đau nơi con tim vỡ vụn. Kim Taehyung một đường thẳng lao băng băng đến kệ rượu. "Phải nhanh chóng quên đi thôi! Phải say, cố gắng say khướt để ta quên đi. Rượu... uống rượu."

Có lẽ hôm nay là ngày thảm nhất của hắn, một ngụm rượu Stroh Rum cào nát dạ dày rỗng là nỗi đau cuối cùng mà hắn phải nếm trải trong ngày. Kim Taehyung ôm chặt vùng bụng đau quặn, cầu cứu trong vô vọng. "0 giờ rồi! Ai mà cứu chứ!"

Khi hắn bất lực đến tột cùng, chỉ còn trực chờ khép đôi mi và chấm hết thì lại có một phép màu...

"Kim Taehyung... Taehyungie... mày sao vậy? Nào... uống chút nước. Tao biết ngay mà!"

Đúng rồi, bụt sống duy nhất của hắn ngoài Min Yoongi ra thì còn ai. Anh bàng hoàng chạy đi rót cho hắn một cốc nước rồi đỡ đầu cho hắn uống hết. Bón được khoảng ba cốc thì hắn bắt đầu hồi sinh. Kim Taehyung chớp chớp đôi mắt ngờ dại, khó khăn nhìn người trước mặt.

Khi nhìn thấy chai Stroh Rum đổ loang ra sàn, anh đã nắm được đa phần sự việc. Rốt cuộc thì Min Yoongi vẫn là người sáng suốt nhất. Anh lau dọn chai rượu bị đổ, thay cho hắn cái áo ướt, đỡ hắn lên sofa rồi dở hộp cơm nóng hổi ra, đút cho hắn từng thìa. Vẫn là Yoongi tận tâm vì hắn nhất.

Taehyung mơ màng một lúc. Anh nghĩ là hắn đã ngủ nên tranh thủ nấu cho hắn ít đồ ăn. Không ngờ khi nấu xong, anh dọn dẹp bàn bếp rồi ra ngoài thì thấy Kim Taehyung đang ngồi chồm hỗm trên Sofa.

"Không ngủ à?"

Hắn ngước mắt lên nhìn anh rồi chợt rưng rưng vì được người lớn hơn hỏi han. Min Yoongi nhìn cặp mắt phượng xám hằng ngày nay đỏ au lên mà trong lòng dâng trào một cỗ thương xót. Anh tiến lại gần, ngồi xuống kế bên hắn. Yoongi ôm lấy đôi bờ vai gầy rạc mà vỗ về an ủi.

"Lại nhớ Jungkook nữa hả?"

Lần này thì hắn suýt khóc, Taehyung đưa tay lên nhấn mạnh vào hai hốc mắt cay xè để ngăn dòng nước chảy ra. Hắn quyết tâm không khóc, cố gắng đem giọt nước nao lòng nuốt ngược vào trong. Được một lúc, khi đã bình tĩnh hơn, hắn mới chua xót nói ra:

"Em gặp Jungkookie lúc tối. Em ấy..." vì cơn ứ nghẹn lại kéo lên đặc cứng vòm cổ nên Kim Taehyung ngưng lại, không thể tiếp tục.

"Gặp lại Jungkook sao? Vậy là vui quá nên uống rượu mừng à?"

"Không... Jungkookie đi với người khác rồi! Bọn họ trông hạnh phúc lắm!"

Min Yoongi định nói với hắn vài câu chúc phúc nhưng sau khi nghe câu chốt hạ, anh cũng nghẹn ngào theo thằng em. Bầu không khí chợt lắng xuống, ngột ngạt vô cùng, chỉ còn nghe từng đợt thở dài thườn thượt của hai người đàn ông bên trong. Rốt cuộc thì Yoongi cũng phải lên tiếng an ủi hắn trước.

"Không sao! Nếu cố gắng mà không thể thì mình nên chúc họ hạnh phúc.
Và... nếu Jungkook hạnh phúc thì mày cũng nên tìm người yêu mới đi! Cũng gần ba mươi rồi, ngày xưa bằng mày anh đẻ hai đứa rồi. Lấy vợ đẻ con nhanh đi để nghỉ sớm, già cả rồi!"

Hắn cười trừ một tiếng rồi nhanh chóng hoàn lại trạng thái cũ. Kim Taehyung đan hai tay vào nhau đặt lên trán, cả người hạ hẳn xuống. Hắn thờ dài một hơi rồi nói:

"Em cũng muốn lắm nhưng em lỡ yêu Jungkookie quá rồi! Yêu như anh yêu chị dâu ấy, đâu phải cứ nói bỏ là bỏ được..."

Min Yoongi tạm thời cứng họng, anh thấy đúng quá đi ấy chứ. Nhận thấy Taehyung đã đỡ tâm trạng hơn lúc trước nên anh cũng vỗ vai hắn một cái rồi nói:

"Dù sao cũng vẫn phải sống cho mình, vẫn phải bình tâm để tiếp diễn cuộc sống.
Chưa thử nên không thể biết được mình yêu ai và ai yêu mình.

Thôi muộn lắm rồi! Đi nghỉ đi, mai anh cũng phải đi làm nữa."

Hắn ôm chăn lên phòng ngủ để Yoongi an tâm về nhà. Hắn thương người anh này lắm. Tuy là anh không nói nhưng hắn đoán chắc là anh nhớ hôm nay là ngày cậu bỏ đi. Sợ hắn buồn nên loanh quanh ở đây cả tối. Và khi thấy hắn về thì vội vã đi mua đồ ăn rồi quay lại. Đúng là người anh này tuy luôn chửi hắn nhưng trong tâm thì thương hắn nhất!

Kim Taehyung đắp kín chăn rồi dần chìm vào giấc ngủ sau một ngày dài đầy giông tố. Hắn mỉm cười khi sâu trong tâm khảm, hắn vẫn nghĩ đến một điều tích cực.

"Chưa thử nên không thể biết được mình yêu ai và ai yêu mình. Đúng rồi! Chưa thử thì làm sao biết em ấy có còn yêu mình không?
Gặp được em rồi, như vậy chắc chắn chúng ta vẫn còn duyên..."

~còn tiếp~
23/05/2021
Cảm ơn các bạn độc giả đã ủng hộ mình!
___

"Butter" đỉnh quá mọi người ạ! Vì high cùng em nó nên cả tuần qua mình không thể viết nổi. "Butter" thì giật tưng tưng, quẩy banh nóc còn chap này thì nó buồn. ¡_¡

Mọi người tích cực stream "Butter" để thiết lập thêm nhiều thành tích nữa nhé!

Yêu Army và tự hào về Fandom mình quá!








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro