Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 7




"Các bạn, hôm nay tập đến đây thôi nhé!"

Thầy dạy nhảy vỗ vỗ tay, học viên liền một tiếng "cảm ơn" , hai tiếng "chào thầy" rồi lần lượt rảo chân ra về

Riêng một góc phòng, cậu bạn nào đó vẫn chăm chú nhìn mình trong gương, thực hiện lại vài động tác căn bản

Thầy dạy nhảy nhìn cậu bạn ấy, cười thật hiền, liền bước đến mà vỗ vai

"Jeon JungKook, có vẻ chăm chỉ quá nhỉ?"

JungKook nhìn thầy, cười xã giao một cái, rồi quẹt vội giọt mồ hôi đang lăn trên gò má

"Không có, chỉ là đang lúc hứng thú mà thôi"

"Quả thật, em dư khả năng để thi đấu, thậm chí là giật giải. Sao nào? Sao không thử cân nhắc xem thế nào!"

"Nhảy không phải là sở thích của em"

JungKook nhíu mày, bản thân chỉ là vâng lời mẹ mà tập thử, đơn giản như thế thì cần gì phải tốn công luyện tập để đi tranh giành với người khác?

"Vậy cái gì mới là sở thích của em?" vị thầy này khoanh tay nhìn JungKook đầy hứng thú

"Không có sở thích gì đặc biệt.."

Căn phòng trống giờ đột nhiên vang lên giọng nói trầm trầm

"Cậu ta thích nhất là ngủ, ăn xong nhất định sẽ nằm lăn ra như heo. Rảnh rỗi thì sẽ hát, hát trên trời dưới đất. Còn có, rất thích cười, có khi lại thích tự kỷ một mình!"

"A, mặt Gấu" JungKook tròn mắt nhìn chủ nhân của giọng nói kia

Cả thầy giáo cũng đổ dồn ánh mắt về phía người đó

...

TaeHyung bình thản tay đút túi quần, dựa vào tấm gương nhìn xuống JungKook đang ngồi xổm cột giầy

Liếc sang bên cạnh là người thầy kì lạ cũng hướng ánh mắt chẳng mấy thân thiện nhìn anh

Cũng nên chào hỏi chứ nhỉ?

"Chào thầy, tôi tên TaeHyung"

Anh giơ tay ra, người đối diện cũng theo đó mà nắm chặt tay anh

"Min Yoongi, rất vui được làm quen" mắt Yoongi lướt qua TaeHyung có chút kiêu ngạo, rồi lại bình thản hỏi

"Cậu là gì với em Jeon đây nhỉ? Bạn trai sao?"

"Tôi là.."

"Tên này là mặt Gấu, em trai cùng bố khác ông cố ngoại của em"

JungKook mau mắn đứng dậy, nhét vội balo của mình vào cánh tay đang nắm lấy tay Yoongi của TaeHyung, kéo cánh tay còn lại của anh đi ra khỏi lớp học

Cậu không có thích cái không khí toàn mùi thuốc súng này chút nào =.=

"Thưa thầy em về~" giọng JungKook vang từ hành lang của phòng học, truyền đến tai Yoongi

Người thầy dạy này, nhếch mép cười

"Nhìn không ra là anh em họ. Tên nhóc đó, giống như đoạn tụ(*)"

---------------

"Này, sao ông lại lên phòng tập?"

"Tôi đến sớm 15 phút, thấy học viên ra hết mà không thấy cậu. Định vào xem cậu có mặt mũi hôn sàn tập hay không thôi"

TaeHyung lững thững bước ngang JungKook, tay đút túi quần, mắt liếc xéo về phía cậu

"Chỉ không ngờ lại thấy được cậu hàn huyên tâm sự mỏng với người khác.."

"Đó là thầy dạy nhảy của tui, với cả tụi tui cũng không có tâm sự mỏng!" JungKook lườm nguýt TaeHyung

"Làm sao tôi biết được!" TaeHyung nhún vai "Mà cho dù cậu có tâm sự hay không cũng chả liên quan gì đến tôi"

"Đồ thần kinh.." JungKook lẩm bẩm

.

"Ối má ơi!" Cậu mắt nhắm mắt mở đi về phía trước, bỗng có một bóng trắng nghiêng về phía cậu

May mắn là TaeHyung nhanh tay kéo JungKook ngã về phía mình, khiến khuỷu tay cậu chà sát vào mặt đất, chảy máu đôi chút, nhưng vẫn còn đỡ hơn là bị cái bóng đó đè lên người

Đầu óc JungKook hơi choáng, đến lúc nhìn kỹ lại mới phát hiện, cái bóng trắng đó hoá ra là một bạn nữ đi xe đạp

Bạn nữ đó đang ngã khuỵu xuống đất, nhưng JungKook thầm đánh giá, tướng ngã thôi cũng rất đoan trang đi~

A, mà hình như quen quen nhỉ?

Ờ.. là bạn học cùng lớp với cậu. Tên là cái gì ấy.. Min Min gì đó..

JungKook nhíu mày, đứng dậy kéo chiếc xe đạp đang ngã quay kia dựng thẳng, mắt liếc TaeHyung

TaeHyung thở dài, một tay đút túi, tay kia chìa ra cho bạn nữ nắm, dùng lực không mạnh không nhẹ kéo người lên

JungKook hừ mũi, chuyện này cũng phải tốn công cậu nhắc nhở sao cái đồ mặt mâm này?

Liếc xéo TaeHyung một lúc, cậu lại tươi cười quay sang phía bạn nữ kia, nhẹ giọng hỏi:

"Bạn có sao không?"

Bạn nữ sinh nọ, ánh mắt thẹn thùng như có lửa nhìn TaeHyung, giật mình ấp a ấp úng trả lời JungKook

"A, không.. không sao!! Cảm.. cảm ơn bạn nhé, JungKook. Và.. bạn nam này nữa"

Nói hết một câu không đầu không đuôi, bạn nữ ấy lại đỏ lựng hết hai bên tai, cực xấu hổ mà cúi đầu

"Tên này là Kim TaeHyung.. Nhưng mà, hề.. mình xin lỗi, nhưng bạn tên gì thế?" JungKook quơ tay múa chân chỉ chỏ

"Mình.. MinHee"

"Oa, MinHee. Làm bạn nhe~"

...

TaeHyung hừ mũi, "Mình đi thôi, Kook" rồi thản nhiên đi qua bạn nữ kia

JungKook ngơ ngác một tý, cũng kịp cà nhắc đuổi theo, không quên quay đầu nói với lại

"MinHee.. Hình như bạn học thầy Yoongi phải không? Tuần sau gặp lại nha~ Àn-nhong. Ế, mặt Gấu, đợi tui"

MinHee nhìn về hướng mà hai người vừa đi qua, mắt tròn tiếp thu hết tất cả hình ảnh vừa xảy ra vào mắt

TaeHyung đứng lại, đỡ lấy JungKook đi thụt lùi phía sau, ánh mắt tuy khó chịu nhưng lại không hề lạnh lẽo như khi nãy

Ánh mắt có chút tà ác lướt qua JungKook rồi chuyển đến TaeHyung

Hừm.. Thú vị rồi!

---------------

JungKook vặn vặn nửa thân trên, tập nhảy thật sự quá sức nhàm chán..

Thản nhiên ngáp dài một hơi, cậu lại vươn vai thở dài một tiếng, vừa đúng lúc đến giờ ra về

JungKook cầm lấy balo, nhét nào là chai nước, khăn mặt, còn có cái bánh sandwich mà mặt Gấu mua cho cậu khi sáng vẫn chưa kịp ăn, chạy vội ra khỏi cửa lớp

Đúng lúc đó, thầy giáo Yoongi của cậu kéo ngược phần cổ áo của cậu về phía sau, làm JungKook suýt nghẹt thở..

"Này, làm gì mà đi như ma đuổi thế này?" Yoongi nửa cười nửa không nhìn JungKook

"Đến giờ ra về thì về thôi.."

"Ồ, sandwich ngon thế? Tôi có thể ăn không?" Yoongi thờ ơ nhìn cặp bánh trên tay JungKook, thản nhiên xin xỏ như ra lệnh

Rồi chưa kịp để JungKook phản ứng, liền giật ngay cặp bánh ấy

JungKook mắt tròn mắt dẹt nhìn người thầy kỳ lạ đang thong dong nhai đồ ăn sáng của mình, ú ớ không nên lời

Vừa hay cảm nhận được cái gì đó kì lạ phía sau gáy, liền quay lại thì bắt gặp ánh mắt.. muốn giết người của TaeHyung

Hay rồi =.=

...

JungKook ngớ ra một chút, mắt có chút e dè nhìn TaeHyung..

Nhìn cái gì mà nhìn ghê quá vậy??!!!

"Thầy Yoongi, em.. em phải về rồi!"

JungKook vừa hay lấy lại tỉnh táo, phóng thẳng ra khỏi cửa lớp, rồi nhảy hai ba bước một lần xuống cầu thang

Khi vừa nhảy xuống hơn nửa cầu thang, thì nhìn thấy cô bạn MinHee đã nhanh chân hơn một chút, chạy đến trước mặt TaeHyung và nói gì đó

JungKook đứng yên trên cầu thang, nhìn TaeHyung, và thấy anh gật đầu với MinHee, lạnh lùng nhìn cậu, quay lưng và đạp xe đi mất..

JungKook cảm thấy ong ong đầu..

Lững thững bước xuống hết cầu thang, trong đầu chỉ còn một câu nói

.

.

.

KIM TAEHYUNG ĐÁNG CHẾT!! KHÔNG LẼ ÔNG BẮT TUI CUỐC BỘ VỀ NHÀ THẬT HẢ??!!

--------------

JungKook vừa đi vừa thở dốc như heo sắp đẻ. Cũng phải thôi, cậu đã đi gần bảy km đường để về nhà. Là bảy kilomet đó!!

JungKook vừa chống tay vào cửa nhà, còn không có đủ sức để ấn chuông, lấy sức chưa đủ đập chết con kiến để gõ cửa

Có ma mới nghe thấy!

Thế là, dùng hết sức bình sinh, đạp cửa một cái!

Cửa mở ra =.=

Thật không thể tin được =_=

---------------

JungKook hít thở sâu một cái,

Được, đã có đủ sức để lết vào rồi!

Thản nhiên ( hoặc giả là giả vờ đi), cậu anh dũng bước vào. Chân thật sự muốn nhũn rồi! Nhưng mà ráng 'hello' một câu với mẹ Yeune

Mẹ Yeune nhìn cậu, thắc mắc

"Ủa, Kookie sao về trễ thế? TaeTae đâu rồi?"

"Ờ, à dạ.. Hôm nay.. Ờ con.."

"Con chào mẹ" giọng trầm quen thuộc vang ở phía sau lưng

Cũng vừa kịp cứu cậu một bàn xém thua trông thấy..

Nhưng mà hình như có gì đó sai sai?

LỖI NÀY RÕ RÀNH RÀNH LÀ DO MẶT GẤU MÀ? =.=

Liên quan gì cậu lại sợ nhỉ =.=

TaeHyung đẩy cậu sang một bên, đi thẳng lên tầng có phòng của anh

Mẹ Minah nhìn cậu một chút, cũng không nói gì..

------

JungKook đấm đấm cái chân đã nhức đau của mình, đau xót mà thống khổ gục lên bàn ăn

"Kookie, sao vậy con? Tập nhiều quá hả?" mẹ Yeune ân cần hỏi

JungKook chỉ biết lắc đầu, không biết cũng chẳng thế biết phải giải thích thế nào. Bên cạnh cậu là Kim TaeHyung - thủ phạm gián tiếp gây nên nỗi đau nhức chân này của cậu - lại vô cùng bình thản ngồi đọc sách

Vô cùng an nhiên tự tại!!

JungKook thương xót vô cùng cho cái chân vô tội, suốt buổi ăn chỉ biết sụt sùi ( thật ra là do đồ ăn cay quá), khiến mẹ Minah phải lên tiếng nhắc nhở

"Tập luyện gì đó thì cũng phải biết giữ sức khoẻ, lớn tướng rồi còn không biết tự chăm sóc bản thân!"

JungKook cậu chỉ còn cách im lặng nghe giảng thuyết, không thể nói nên lời

Đời cậu là một chuỗi sự bất công (?) !!!

TaeHyung bên cạnh, vừa gắp một đũa thức ăn, lại vô cùng tranh thủ gật đầu đồng tình

Hành động đó khiến JungKook chỉ muốn đạp văng anh qua tận nửa vòng bên kia của trái đất..

------

Sau khi ăn xong bữa trưa, theo lịch trình thì cậu sẽ lăn quay ra ngủ trưa. Vậy nên cậu lê bước lên cầu thang, từng bước từng bước một, còn mắt thì cảm tưởng như có đá gắn lên đó

Buổi trưa, xung quanh đương nhiên sẽ im lặng, cho nên JungKook nghe rõ một tiếng ầm như tiếng đóng cửa vọng từ phòng cậu

JungKook mở mắt nhìn xung quanh cũng chẳng thấy gì, thôi bỏ đi, lại tiếp tục sự nghiệp lần mò đến cạnh giường ngủ yêu quý

Mở cửa phòng ra, có một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi, nhất thời cũng chẳng nhận ra là của ai..

JungKook tròn mắt nhìn một chai gì đó màu nâu nâu đặt ngay ngắn trên bàn liền tò mò cầm lên

Trên nắp chai có ghi hai ký tự cậu chẳng hiểu được 'SR', vậy nên bỏ qua đi, mở nắp ra là mùi thuốc bắc bay khắp phòng cậu

Khụ.. khụ.. Là rượu thuốc sao?

JungKook cười híp cả mắt, mẹ cậu đúng là rất đáng yêu, đáng yêu nhất trên đời!

Vậy nên cậu trực tiếp đổ dung dịch nâu nâu kia lên chân đau, xoa bóp một hồi thì chính thức lăn lên giường ấm, ngáy khò khò

.

.

JungKook tự nhận mình là một con thỏ thông minh

Và đương nhiên bạn đọc à, bạn có thể khẳng định điều đó sai hoàn toàn. Vì không có con thỏ nào lại kém thông minh đến mức quên luôn mùi hương quen thuộc của người đã bên cạnh mình gần 14 năm thanh xuân cuộc đời

Vì cậu bé này luôn như thế, luôn ngốc nghếch như thế đó!

-------------------------    END CHAP 7   --------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro