CHAP 36
TaeHyung ngồi thẫn thờ trên băng ghế dài trước của phòng cấp cứu.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ, yên tĩnh đến nỗi anh nghe rõ nhịp tim của mình vang lên từng nhịp từng nhịp. Giờ phút này đối với anh mà nói, như dài hàng chục năm. Từng khắc từng giây, như có hàng vạn con kiến bò trong lòng, trong ngực, trong đầu. Khó chịu đến đâu, không thoải mái đến đâu, lo sợ đến đâu vẫn không có cách giải quyết, không cách nào thay đổi được.
Hiện tại anh ở ngoài đây lo lắng như thế nào, cũng không thể đau bằng từng ấy nỗi đau mà cậu đã, đang và sẽ tiếp tục chịu đựng.
...
Tiếng bước chân vang lên vội vã và dồn dập, đôi mắt thẫn thờ của TaeHyung ngước lên, quan sát thân ảnh đang chạy về phía anh. Mỉm cười tự giễu..
Rốt cuộc anh còn dám lấy tư cách gì mà quan tâm cậu đây? Khi bản thân vì uất ức cậu phản bội mà ruồng rẫy, gây ra đủ mọi chuyện đau lòng. Cuối cùng, lại không vượt qua nỗi con người trước mặt.
Park JiMin, đối thủ của anh - nhưng là người mãi mãi yêu thương cậu.
-----
JiMin hớt hải bước tới, nhìn thấy TaeHyung thẫn thờ như vậy cũng chỉ biết lặng im rủa thầm. Bây giờ ngoài chờ đợi ra thì còn biết làm cái gì khác sao?
JiMin cười giễu, tựa người vào vách tường. Trên trán lấm tấm mồ hôi giữa cái tiết trời se lạnh này. Có ai biết được giữa đường lại dính phải một vụ tai nạn, hai xe xô sát nhau dẫn đến tắt nghẽn một đoạn đường chính. Bản thân sốt ruột đến độ chạy bộ đến bệnh viện, nơi cách đoạn đường gần chục km.
....
Một giờ lại một giờ trôi qua, gần ba tiếng dài ròng rã kể từ lúc cậu được đẩy vào trong đó. Hai mỹ nam với bộ dạng đau thương ngồi trước của phòng, đến hít thở thôi cũng khó nhằn
Hai con người, chờ đợi một sinh mệnh yếu ớt đang vẫy vùng kia trở về. Trở về với bọn họ..
-----
Năm giờ bốn mươi phút sáng_
Ánh đèn đỏ phòng cấp cứu tắt, vị bác sỹ già chậm rãi đi ra. Nhìn hai con người nọ, lắc đầu thở dài
TaeHyung nhìn bác sỹ, bàn tay căng thẳng đến độ cào rách một mảng thịt, tứa máu mà không hay biết. Như không dám đối mặt mà vẫn cứ ngồi yên ở đó
Ngược lại, JiMin đi về phía vị bác sỹ ấy
"Bác Man, thế nào rồi ạ?"
Bác sỹ họ Man kia kéo lớp khẩu trang ra, để lộ khuôn mặt chai sạn đi của độ tuổi ngũ tuần
"Rốt cuộc những lời tôi dặn dò các cậu có cho nửa chữ vào đầu không?"
JiMin yên lặng cuối đầu
"Thằng bé đó rõ ràng không ngoan ngoãn uống thuốc, lượng acid folic trong máu thiếu trầm trọng, dẫn đến không đủ dưỡng chất truyền lên não bộ."
"Vậy.. em ấy còn có thể..?" JiMin nghẹn ngào, căng thẳng như được truyền thánh mệnh
"Có thể kéo dài.. nhiều nhất là nửa năm!"
Nửa năm? Khoé môi TaeHyung giật giật, đôi mắt kinh hoàng nhìn vị bác sỹ kia. Bản thân hoàn toàn đánh mất thứ bản năng kiềm chế, nhào đến trước mặt ông
"Bác sỹ.. Rốt cuộc em ấy bị bệnh gì? Tại sao chỉ còn lại nửa năm?"
---------------
Vị bác sỹ đi khỏi, chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau. JiMin như một bậc bề trên, yên yên tĩnh tĩnh đứng trước một kẻ tội đồ. Sự im lặng là hình phạt thích đáng nhất, dã man nhất
Một lúc lâu, anh thở dài: "Cậu nên quay về đi TaeHyung. E là khoảng thời gian khó khăn này, em ấy sẽ không đủ tỉnh táo để đối diện với cậu đâu!"
JiMin quay người đi
"Park JiMin!" TaeHyung gọi khẽ
"Tôi sẽ chờ"
Đôi bàn tay của JiMin nắm lại, gân xanh nổi lên. Anh khẽ mỉm cười, đầu không quay lại.
"Tuỳ cậu vậy!"
Park JiMin, tôi sẽ chờ. Chờ ngày em ấy tha thứ, sẽ chờ.. Nhất định sẽ chờ!
---------------
JiMin dùng khăn bông thấm nhẹ qua thau nước ấm rồi vắt khô, tay nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt cậu.
Jeon JungKook - cái đứa nhóc này..
JiMin lắc đầu mỉm cười, tự bao giờ mà anh lại yêu thương đứa trẻ này chứ? Cái đứa nhóc suốt ngày làm người khác lo lắng, lại dở dở ương ương, tính tình đơn thuần đến độ đáng lưu tâm. Không biết vì cớ gì lại làm anh yêu thương không điểm dừng
Đứa trẻ này, chính mắt anh nhìn thấy cậu lớn lên, vui buồn của cậu, bi hài của cậu, ngây thơ của cậu, dằn xé của cậu,.. tất cả anh đều biết rõ.
Chỉ là không có cách nào lưu lại được cậu bên mình, không có cách nào nói rõ yêu thương của bản thân đối với cậu. Quá khứ cũng vậy, hiện tại cũng vậy, có lẽ.. sau này cũng sẽ như vậy!
Biết cậu xót xa, cũng biết cậu đau lòng, nhưng không đủ tư cách chen chân vào cuộc đời cậu. Chỉ vì, trái tim của cậu, không dành cho anh!
Chỉ là, không có tư cách làm người yêu, nhưng người thân thì có. Vẫn luôn là như vậy, vẫn sẽ chăm lo cho cậu như chính bản thân. Sẽ không để cậu thiệt thòi như thế nữa!
...
JungKook từ từ mở mắt, nhìn người đối diện cũng tròn mắt nhìn mình. Tâm lý đầu tiên là bật cười, nhưng mà miệng khô khốc khó điều khiển được.
JiMin hoảng loạn, bật dậy tìm nước làm mềm môi cậu, giọng quở trách: "Mới tỉnh là đã cười, cười như thế đáng ghét lắm biết không hả?"
JungKook định ngồi dậy, nhưng nhìn mớ dây nhợ chằng chịt trên tay trên cổ mà thở dài, lại không khỏi cảm thán
"Bệnh của em xem chừng là khó thoát được rồi"
"Nói linh tinh!" JiMin gắt khẽ, lại nhìn thấy khoé môi cậu như muốn cười, bực đến độ đi đi lại lại trong phòng.
"JiMin à?"
Anh nghe cậu gọi, tâm tình cũng chẳng tốt lên được bao phần
"JiMin, lại đây cho em ôm anh một cái nào!" JungKook ngoắc ngoắc tay
Anh thờ người, vô thức tiến về phía cậu. Giống như một hơi ấm len vào tận trong lòng. JungKook bình thản ôm lấy anh
"JiMin hyung~ Cảm ơn anh thật nhiều thật nhiều"
"Cảm ơn JiMin, vì đã luôn bên em. Bất kể cần thứ gì anh đều cho, đều tìm cách có được. Bất luận khó khăn như thế nào, anh đều bên em. Bất kể gặp chuyện gì đều có anh bảo vệ.. Nếu sau này không được gặp anh, chắc em buồn lắm ý!"
Cậu áp mặt mình vào ngực JiMin, giống như một thói quen. Tìm kiếm sự ấm áp của anh
"Kook à, đừng nói gở. Em nhất định sẽ không sao. Nghe lời anh, tiếp nhận hoá trị nhé!"
"Ừm" cậu khẽ nhúc nhích cái đầu nhỏ
Thoát khỏi vòng tay của anh, JungKook nhoài người nhìn ra bên ngoài. Trên hàng ghế đó, vẫn là hình dáng thân thương thuở nào..
"JiMin, anh ấy ở đấy bao lâu rồi?"
Anh nhìn cậu, khẽ vuốt mái tóc mềm: "Chờ em lâu lắm rồi đấy! Từ lúc đưa em vào rồi trở về nhà, sau đó xách đủ mọi thứ lên hẳn bệnh viện người ta như dân tị nạn cũng được ba ngày rồi."
"Hì, " JungKook mỉm cười "Ý anh là nếu em không cho anh ấy vào thì anh ấy sẽ bị người ta lôi cổ quẳng ra ngoài bệnh viện?"
"Cũng không chắc, có khi là kiệt sức chuyển vô đây nằm với em luôn ấy!"
Khoé miệng JungKook giật giật, thở dài
"Anh trêu em!"
"Anh không có!" JiMin cười cười "Kook này, em không còn thời gian đâu! Hãy sống thật với bản thân!"
---------------
TaeHyung đứng trước con người đang ung dung nằm trên giường, dáng vẻ vô tội mà bản thân lại như đứng trên lửa. Anh giống như phạm nhân, đứng trước toà chuẩn bị lĩnh án.
Không dám nhúc nhích, không dám động đậy, không dám nhìn chỉ cúi đầu di di chân vô thức
Mười lăm phút trôi qua, cuối cùng như được ân xá khi giọng nói cậu cất lên
"Anh tính đứng đó đến tối luôn à?"
TaeHyung ngẩng đầu nhìn đứa bé trước mắt, sao lại có thể ốm đến như vậy chứ?
"Anh.. Anh.."
"TaeTae.." cậu gọi tên anh
"Thật ra.. anh đã bao giờ thật lòng thích em chưa?"
TaeHyung nhìn cậu, gật đầu
"Vậy thì tốt rồi" JungKook cười xoà "Thích từ lúc nào nhỉ?"
"Trước đến nay, không thay đổi!" TaeHyung nói
JungKook nhìn anh, mỉm cười thật hiền
"Em phát hiện ra em được rất nhiều người ái mộ đó nha~ Nhiều đếm không xuể luôn!"
....
"Nếu sau này.. em không thể tiếp tục sống, sẽ có bao nhiêu người nhớ em nhỉ?"
JungKook vân vê nếp áo, ngẩng mặt lên thì vừa vặn được kéo vào lòng. Cậu im lặng hưởng thụ
Bầu không khí chìm vào khoảng không, một lúc sau là giọng nói trầm khàn đó
"Kookie nghe này" anh vuốt ve mái tóc cậu
"Trước đây là do anh sai, anh có lỗi với em. Nhưng mà, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ luôn ở bên cạnh Kook. Cho Kook tất cả những thứ em cần. Anh không dám đảm bảo sẽ làm cho em được những gì tốt nhất, nhưng thứ tốt nhất mà anh có thể đều sẽ làm cho em. Chúng ta bỏ hết tất cả thù hằn ở ngoài kia mà chuyên tâm điều trị được không?"
Cậu gật đầu
Lại là im lặng, nhưng vòng tay ôm nhau ngày càng chặt hơn
"TaeHyung này, bất luận có ra sao đi chăng nữa.. Em vẫn sẽ luôn thích anh, mặt Gấu ạ!"
Mái tóc của cậu mềm mại, lại một mảng ướt đẫm vì nước mắt của người nào đó. TaeHyung ôm chặt cậu thêm, như muốn giữ lấy cậu mãi bên mình, đầu vang mãi câu nói của vị bác sỹ già
"JungKook bị thương ở đầu trong một tai nạn ngã cầu thang khi còn nhỏ. Chỗ bị thương tụ một khối máu lớn, tuy đã chữa trị ở nước ngoài cẩn thận nhưng do tâm lý không ổn định, bệnh lại càng nặng thêm"
"Từ một khối máu tụ cỏn con dẫn đến khối u não càng ngày càng lớn. Khối u này ảnh hưởng đến thị lực của cậu, đồng thời có tác động đến cả hô hấp và cơ thể vốn chẳng khoẻ mạnh gì của đứa bé này.."
"Điều trị cũng gần chục năm rồi, nhưng bệnh tình ngày càng nặng. Nếu không nhanh chóng hoá trị thì khối u ác tính này sẽ càng lan ra nhiều hơn. Đừng nói tới thời gian nửa năm, nửa tháng cũng e là rất khó!"
-------------------- END CHAP 36 --------------------
Chap sau là end rồi nha quý dị 😎😎
Nhân tiện thì, tối nay nhớ chuẩn bị khăn giấy nhé. Lỡ mà hãi hùng quá còn có thứ nhét đỡ vào mồm :v
Comeback duôi 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro