Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 34

Sau buổi đi chơi cùng sự kiện e hèm.. đầy ngại ngần nào đó. Thì cuộc sống của JungKook vẫn bình bình ổn ổn mà trôi đi. Cậu vẫn đến trường, vẫn phải nhận mớ bài tập mà ác ma mỹ nhân giao cho. Rồi sáng ra khỏi nhà chiều lại về nhà.

Ấy nhưng mà hiện tại có thêm chút mùi vị của cuộc sống hơn, ví như mỗi sáng thức dậy thì sẽ có người lầm bầm lèm bèm phải ăn sáng ăn trưa ăn chiều ăn tối ra sao. Rồi khi đi học về lại có người lèm bèm lầm bầm giờ giấc thiếu khoa học, đường lắm tệ nạn như thế này như thế kia.. Tuy có chút phiền phức, nhưng mà JungKook không cảm thấy bị làm phiền, ngược lại còn rất vui vui vẻ vẻ tận hưởng

------

Mặc dù thời gian biểu có chút thay đổi, nhưng mà hình như JungKook chẳng cảm thấy khó chịu tẹo nào cả. Ngược lại có chút vui mừng, nhưng mà để có được một khoảng thời gian rảnh rỗi như vậy, hẳn là TaeHyung phải thu xếp không ít..

Thời gian đầu cậu thắc mắc với anh về hoạt động làm việc như thế có ảnh hưởng gì đến sự chuyên cần của nhân viên hay không thì nhận được nét mặt thản nhiên của người nào đó

"Công việc mà có vấn đề gì thì tiền thưởng cuối năm của bọn họ hẳn là còn chắc? Bọn người đó dám lơ là à?!"

Quả thật, không dám nghĩ lại nữa  ̄∀ ̄

.....

Cuộc sống của JungKook trôi qua như vậy cảm giác lại rất thư thái, an nhàn. Nhưng mà tựa như lời nói của những người lớn ngày xưa, chính là dùng một câu để hình dung

Khoảng lặng trước cơn bão lớn!

---------------

Hôm đó là một chiều cuối tuần, JungKook không có tiết học nên ngồi ở nhà bật laptop để đọc tin tức giải trí.

Một trang báo X - là báo mạng nổi tiếng của giới trẻ hiện nay được JungKook lưu vào folder trên Chrome của mình. Tay đang định di chuột đến phần báo đã lưu thì mắt lại vô tình quét qua một folder khác phía bên dưới, là mục báo Chính trị của một tờ báo khác thuộc lĩnh vực mà kiểu người như TaeHyung hay JiMin thường đọc, đại loại vậy

JungKook tò mò mở lên, chống cằm mắt nhìn vào màn hình đang chớp tắt chớp tắt để load thông tin. Trên mục báo là các dạng tin như công ty H vừa cho ra loại đồ chơi xxx nào, tập đoàn K vừa bị tuột giá cổ phiếu ra làm sao. Kéo kéo xuống phía đáy trang, một dòng tít thành công lôi kéo sự chú ý của cậu

"Tập đoàn Y của chủ tịch Kim dự tính mua lại chi nhánh chính của tập đoàn Jeon tại Hàn Quốc. Hợp tác làm ăn hay lợi dụng để thâu tóm lẫn nhau?"

JungKook run tay bấm vào phần tiêu đề đó, mở ra một chuỗi tin tức mấy ngày nay

Bài báo viết về việc lúc đầu cả hai cùng hợp tác xây dựng bệnh viện X. Không biết vì sao lại đột nhiên sinh ra mâu thuẫn giữa nội bộ hai bên. Chủ bài viết còn đặt ra nghi vấn bên phía công ty Y đã mưu mô như thế nào để đoạt lấy quyền điều hành của Jeon thị. Sau đó thành công nối tiếp thành công mà tước luôn chi nhánh chính của Jeon thị ở Seoul.

Phần dưới cùng còn được bổ sung vào ngày hôm qua về việc chủ tịch Jeon dùng mọi thủ đoạn có được để nối được quan hệ của hai nhà. Không ngần ngại hy sinh cả đứa con bệnh tật của mình gả cho con trai chủ tịch Kim. Sau đó lại không ngờ bản thân có ngày bị Kim thị cướp mất cả chì lẫn chài. Một màn thua thật đau!

Bên dưới là bình luận của hàng ngàn tài khoản, nhưng cùng một tư duy và giọng điệu: chê bai chủ tịch Jeon thị và đứa con của ông, không tiếc lời khen Kim thị mưu mô tính toán đầy thông minh

JungKook chậm chạp kéo chuột lăn đến đến phía đáy trang, tay phải run bần bật tìm mò điện thoại trong balo. Nhấn số quen thuộc để gọi nhưng đầu dây bên kia không bắt máy

Cậu điên cuồng gọi lại năm lần bảy lượt nhưng đối phương vẫn không chịu trả lời. Từng giọt nước mắt của cậu lăn dài trên gò má, mắt mờ nhoè nhoẹ đến không thể thấy rõ đường lối

JungKook vội vàng tuột khỏi giường, cầm điện thoại gọi cho JiMin. Đối phương ba tiếng reo liền bắt máy

"Alo JungKook?"

"Ji.. JiMin.. hyung.."

"Này.. em làm sao? Đang ở đâu?"

"Bài.. bài báo đó.. là thật sao?"

"Báo?" JiMin bên này ngẩn ngơ, một lúc sau như chợt tỉnh ngộ mà đứng bật dậy khỏi ghế văn phòng "Em đừng quan tâm đến đám phóng viên viết nhăng viết cuội đó nữa. Tình hình không như em nghĩ đâu!"

Hiện tại JiMin đang có một buổi ký hợp đồng quan trọng với đối tác Mỹ, anh trấn an cậu một lúc lâu mới dám cúp máy. Lòng vẫn bất ổn không yên

---------------

Ở bên này, JungKook ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh buốt, hai cánh tay ôm lấy chân còn đầu gục lên. Hơ thở đứt quãng, JungKook tự giác trấn tĩnh lại bản thân

"Có thể mình nghĩ nhiều rồi.." cậu nói khẽ

Một lúc sau, JungKook đứng bật dậy, lục tìm balo rồi nhét điện thoại và máy vi tính vào, thay quần áo rồi rời khỏi nhà

---------------

JungKook chọn một góc khuất tầm nhìn của quán cafe, bình lặng khuấy ly espresso. Một lúc sau, một thân ảnh cao lớn chắn trước mặt cậu

Hoseok nhìn cậu mỉm cười thật tươi

"Wow, lâu lắm rồi mới được gặp. Tớ nhớ cậu chết mất!"

Hoseok ngồi xuống, order nước xong lại hí hửng chống cằm: "Sao nào? Gọi tớ ra đây làm gì đấy?"

"Lâu ngày không gặp, tớ nhớ cậu cũng cần lý do à?" JungKook cười nhẹ

"Đừng có biện hộ" Hoseok lườm ngoéo cậu "Kỳ thật lý do này cũng khiến tớ xúc động đấy nhé!"

Hoseok chóng cằm nhìn đứa bạn đáng yêu của mình: "Này"

JungKook ngẩng đầu

"Dạo này nhìn cậu ốm đi nhiều lắm đấy nhé!"

Cậu mỉm cười, nhấp một ngụm cafe rồi bình thản nhìn Hoseok

"Dạo này cậu thế nào?"

"Tớ? Ồ, phải nói là vô cùng thuận lợi!" Hoseok tít mắt "Cậu nói xem, tớ có phải là nữ thần Tyche hậu thuẫn hay không? Tình tài gì đều rất rất ổn luôn ấy!!"

"Tyche?" JungKook gục gặt đầu "Có người yêu rồi à?"

"Ừm, lát nữa sẽ anh ấy tới" Hoseok hai má ửng đỏ "Cậu cũng quen đấy!"

"Lần đầu được nhìn thấy sự e thẹn của thiếu nam Hoseok, họ Jeon tớ thật kinh tâm động phách quá chừng~"

JungKook kéo dài âm cuối, thế là cậu bạn nhỏ đối diện trợn trừng hai mắt lên

"Còn.. công việc có ổn không?" JungKook dè dặt mở lời "Tớ có đọc được tin ngày hôm qua, thấy bảo công ty cậu đang là chuẩn bị thu mua tập đoàn nào đấy có chi nhánh ở Hàn Quốc?"

"Ừm.." Hoseok uống một ngụm latte, thành khẩn gật đầu "Thông tin của cậu ở đâu đấy? Chính xác lắm ý!"

Sau đó bắt đầu thao thao bất tuyệt

"Tớ nói cậu nghe, chuyện này là bí mật đấy nhá. Nể tình cậu là bạn thân ơi là thân, tớ kể cho nghe.

Thật ra cái chuyện thu mua này được dự tính từ hơn nửa năm rồi cơ. Cái chi nhánh gì đấy, bên tớ mà gom được cái chi nhánh này á. Thì chính là tóm gọn một mẻ ngon lành. Chặc.. Chặc.. Theo lời mà chủ tịch nói ý, là một bước lên mây luôn

Ấy nhưng mà nghe bảo là giám đốc với chủ tịch vì chuyện này mà gây nhau cả tuần nay. Nhưng mà cuối cùng thì cũng bị thuyết phục."

JungKook im lặng lắng nghe, khi Hoseok kết thúc thì chen vào một lời

"Giám đốc bọn cậu là ai?"

"Ồ, cậu không biết? Là Kim TaeHyung ấy! Trí nhớ của cậu thật kém nha, tớ có nói qua mấy lần rồi mà.."

"À, hình như nhớ ra rồi.." JungKook cười gượng gạo, một ngụm cafe đắng nghét lại trôi vào cổ họng

---------------

TaeHyung ngồi trong văn phòng, mắt nhìn vào tờ giấy trắng trên bàn cùng một loạt các viên thuốc trăng trắng nho nhỏ. Tờ giấy còn ấm nóng vì được chuyển fax đến anh cách đây chưa tới mười phút

TaeHyung nhìn chằm chằm vào các viên thuốc đang nằm hỗn loạn trên bàn

"Thuốc giảm đau nhức? Bổ sung acid folic? Thuốc chống oxy hoá?"

TaeHyung hít một hơi sâu, suy nghĩ thật kỹ những lời JungKook nói với anh.

Cậu nói cậu bị đau dạ dày? Vậy sử dụng chất chống oxy hoá để làm gì?

TaeHyung nhịp nhịp ngón tay.. Xem ra tối nay cần tìm hiểu rõ ràng một chút

"Cốc.. Cốc.."

TaeHyung ngẩn đầu nhìn cánh cửa phía xa phát ra tiếng động. Tay nhanh chóng thu hết mớ thuốc và tài liệu vào ngăn tủ

"Vào đi!"

Đằng sau cánh cửa, vị chủ tịch của tập đoàn Y thong thả bước vào. Nụ cười trên môi không thể che giấu được, lại khiến vết sẹo càng biến dạng hơn

"TaeHyung à, làm việc thật chăm chỉ đấy!"

TaeHyung thở dài khe khẽ, mày nhíu lại: "Ba, tìm con có việc sao?"

Vị chủ tịch già ôn tồn đi tới, bìa hồ sơ trong tay đưa về phía cậu

"Hồ sơ cần ký thì cứ kêu MinHee đưa cho là được. Ba nghỉ ngơi đi!"

"Haha.. Hồ sơ quan trọng đấy nhé!" ông Kim ngồi xuống sofa

Anh chậm rãi nhìn tập hồ sơ trên bàn, lòng gợn sóng không yên

"Ba, chúng ta bàn bạc lại được không? Vì sao lại phải thu mua chi nhánh đấy? Bệnh viện hợp tác rất tốt mà?"

"Kim TaeHyung? Ba không phải đã giải thích với anh rồi hay sao?! Vốn dĩ chúng ta phải hợp tác với với gia đình đó chủ yếu là để dựa vào quan hệ mà thu gọn luôn Jeon thị. Cái công ty đó tiếng tăm như vậy, nếu mua được một chi nhánh thì không phải cổ phiếu sẽ tăng sao?"

"Nhưng mà ba.. Chúng ta có thể hợp tác để mở rộng thêm quan hệ, nâng cao chất lượng của bệnh viện X. Như vậy thì một thời gian sau sẽ có tiếng tăm trong nghề. Cuối cùng không phải giá cổ phiếu vẫn tăng đều mà quan hệ giữa hai bên vẫn tốt đẹp sao?"

"Quan hệ tốt đẹp?" ông Kim nhấn mạnh bốn chữ đó, nheo mắt "Anh xem trọng mối quan hệ đó từ khi nào thế?"

"Con.." TaeHyung định nói gì đó, rồi lại thôi "Con chỉ mong được yên ổn ngày nào hay ngày đó. Tình huống này mà xảy ra, e là quan hệ không tốt đẹp lại kéo theo hàng ngàn hệ luỵ.."

"Haha.. Con trai lo xa làm gì nhỉ? Ba đảm bảo chỉ cần thoả được hợp đồng này thì nửa đời sau của con sẽ an nhàn hưởng lợi, yên yên tĩnh tĩnh hưởng vinh hoa phú quý!"

Anh nhìn người đàn ông trước mặt, trong đầu lại vang lên nụ cười trẻ con của cậu. Bất giác bàn tay cầm bút run run

Ông Kim nhìn thấy con mình còn chần chừ không xuống tay, nhếch mép cười: "Ta đã từng nói với con rồi. Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, đừng vì thứ tình cảm rẻ mạt nào đó cản trở sự nghiệp cả đời mình!"

Cây bút đỏ hạ xuống, từng dòng mực tuôn theo cử động của bàn tay, gần như đâm xuyên cả tờ giấy trắng. Mang theo một nỗi muộn phiền kéo dài mãi mãi

"Tốt! Tốt lắm!" ông Kim chậm rãi thu hết giấy tờ vào bìa, vươn tay vỗ thật mạnh vào vai con trai

"Ba rất tự hào về con, con trai ngoan!"

Con trai? TaeHyung nhếch mép, lần đầu tiên kể từ rất lâu rất lâu rồi anh được người cha già này gọi một tiếng con trai. Bản thân phải vui mừng mới phải chứ nhỉ?

Nhưng vì sao lòng lại bứt rứt khó chịu. Đầu lại vang lên tiếng cười khe khẽ của cậu? Anh thật sự rất muốn thấy cậu cười..

TaeHyung mãi mãi vẫn sẽ không hiểu rằng. Kể từ khi anh quyết định ký tên vào tờ giấy ấy, thì cũng là lúc anh dập tắt nụ cười của cậu, dập tắt luôn đoạn tình cảm dần hé nở này..

Vĩnh viễn không có kết quả. Chính là không được phép bắt đầu

Nếu không, nhận lại sẽ chỉ còn đau thương và mất mát.

-------------------- END CHAP 34 --------------------

E hèm, bỏ qua cái chap đau buồn phía trên *hí hí hí*
Nếu tui muốn mấy bợn bình luận nhận xét vài đoạn về fic của tui, về tui *=))))* , về những gì tụi tui còn thiếu và cần được cải thiện thì..
Mấy bợn có chịu bỏ ra vài phút bấm phím hongg 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro