CHAP 33
JungKook mơ màng tỉnh dậy, mắt hoa đi còn đầu ong lên một cách bất bình thường. Cậu cứ thế nằm trên giường của mình, lục lại mớ hồi ức hỗn loạn ngày hôm qua
Chà, hình như cậu uống bia thì phải?
JungKook rên rỉ, lấy mền quấn hết lên mặt. Tựa như không thiết động đậy gì cả..
"Dậy rồi còn không mau đi đánh răng rửa mặt đi? Hôm qua nháo chưa đủ hay sao?" giọng nói của TaeHyung vang thẳng vào lỗ tai cậu
Ôi chết tiệt! JungKook rủa thầm..
Chẳng lẽ anh cũng biết cậu say sao? Ôi, cứ tưởng là ở công ty suốt chứ?
JungKook đấu tranh tư tưởng, kết lại là cứ giả chết trốn trong chăn, trời sập cũng quyết không hé người ra ngoài
Một phút, hai phút, ba phút,.. Cậu vẫn cảm nhận được nhịp thở đều đều của người bên ngoài. Ấy nhưng mà cậu thì sắp ngạt thở tới nơi rồi aa!!!
JungKook kiên trì được thêm nửa phút nửa, sau đó khi sắp không chịu nổi định tung mền ra thật thì đã có người nhanh tay lẹ chân hơn kéo thẳng mớ vải quấn khắp người cậu ra
Không khí ùa vào, cậu chẳng quan tâm gì ngoài việc đớp không khí như cá thiếu nước được thả xuống sông
Chẹp.. Tuy ví dụ như thế có chút.. kỳ lạ, nhưng quả thật là như vậy! Là như vậy đấy!!
----------------
JungKook ngồi bó gối nhìn chằm chằm xuống bát canh trước mắt mình, biểu hiện vô cùng hối lỗi đến mức chẳng dám ngẩng đầu nhìn cái người đang mặt than phía trước
Cậu khuấy khuấy cái muỗng trong chén canh, miệng khô không khốc cũng chẳng buồn cho vào bụng. Mùi quả thật có chút đắng đi!
"Em mà còn không uống thì đừng trách tôi không khách sáo đấy!" TaeHyung từ tốn nhắc nhở
JungKook run bần bật, ngẩng đầu gượng gạo cười
"Ơ thế anh không đi làm à?"
Biểu cảm gương mặt không thay đổi, tựa hồ như chẳng lọt tai lời nào của cậu, cho nên JungKook xác định cứ thế uống hết chén canh đăng đắng của mình
......
Đợi JungKook xử lý xong chén canh giải rượu do mình vừa nấu, TaeHyung kỳ lạ hơn là cảm thấy không cần thiết phải hỏi cung cậu. Suy cho cùng hỏi thăm chuyện ngày hôm qua có khi lại nhận được câu trả lời khiến anh tức chết. Thật đấy!
Cho nên hiện tại trong khi cậu đang nơm nớp lo sợ đi rửa bát đĩa thì anh lại rất mực ung dung ngồi vào sofa đọc báo. Trẻ nhỏ làm sai biết sợ, quả thật cũng rất dễ dạy!
Được khoảng mười lăm phút bình yên, tiếng chuông di động của JungKook reo lên từng hồi
Cậu nhanh chóng rửa sạch bọt xà phòng trên tay, sau đó nhanh nhẹn bắt máy
"Alo JiMinie?"
"Em khoẻ rồi, cảm ơn anh!"
"Rảnh sao?" JungKook vừa trả lời vừa len lén nhìn sang người nào đó
"Quả thật cũng không rảnh lắm!" •___•
.....
JiMin bật cười, tay đút túi quần nhìn sang phía căn nhà to lớn phía trước mặt
"Bận à? Tiếc thật đấy, anh đang đứng trước nhà em đây!"
.....
"GÌ??" JungKook la to, vội chạy nhanh ra ngoài cửa chính
TaeHyung thấy biểu tình của cậu, nhìn theo hướng chạy của cậu rồi nhanh chân chen lên phía trước, thành công chắn ở cửa ra vào, không cho cậu con đường thoát
"Làm gì mà gấp thế?"
"Ờ.." JungKook "Định chạy ra xem phong cảnh ấy mà"
TaeHyung nheo nheo mắt nhìn cậu đầy cảnh cáo, sau đó thong thả đút tay vào túi quần mở cửa nhìn ra ngoài
...
JiMin như thể đoán trước được tình huống này, cũng thong thả không kém mà cất điện thoại vào túi, đi về phía căn nhà
Anh cất giọng đều đều: "Giám đốc Kim, lâu ngày quá không gặp. Còn tưởng cậu bận bịu công việc lắm chứ?!"
TaeHyung thờ ơ đứng tại chỗ, phun ra ba chữ: "Đang nghỉ phép!"
"Ồ.." JiMin kéo dài âm "Tôi định hôm nay qua chỗ cậu để dẫn Kook đi chơi, nếu muốn thì cậu cũng có thể đi cùng đấy!"
"Không muốn không muốn!!"
TaeHyung còn chưa lên tiếng thì bạn nhỏ đằng sau đã bon chen trả lời thay. Da mặt của anh ngày càng đen thêm
"Ai nói tôi không muốn? HẢ??" TaeHyung gằn giọng nhìn cậu, JungKook cứ thế lùi dần về phía sau
"Tốt!" JiMin vỗ tay, xoa đầu đứa trẻ đang lo sợ kia đầy yêu chiều "Em mau đi thay đồ nhanh đi. Công viên giải trí đang chờ kia kìa!"
"...."
----------------
Tóm lại, nhờ sự thúc đẩy của JiMin cộng với sự bon chen chẳng đúng lúc của JungKook. Hiện tại công viên giải trí khá là xôn xao vì sự xuất hiện của ba chàng trai tương đối vừa mắt
Một nhỏ hai lớn tạo thành hình chữ V sóng ba bước vào Công viên giải trí lớn của Seoul, khiến không ít người phải ngoái đầu lại nhìn
....
JiMin vô tư đặt tay lên vai JungKook, bình bình thản thản xoa đầu cậu ân cần hỏi
"Đến đây rồi thì Kookie muốn chơi cái gì nào?"
JungKook đang im lặng dè chừng khuôn mặt đầy tràn hắc khí ở bên phải, lại nghe giọng nói tương đối ấm áp của bên trái vọng qua. Nhất thời theo phản xạ tự nhiên là bài trừ cái xấu, hiên ngang dịch hẳn nửa bước chân về phía JiMin. Sau đó hẳn nhiên là không ngại ngần gì lĩnh trọn tia cảnh cáo đầy uy lực của TaeHyung phóng thẳng về mình
Chẹp, JungKook bất đắc dĩ lờ đi, quay sang JiMin lí nhí nói: "Thật ra chơi cái gì cũng được. Mấy trò cảm giác mạnh ấy hyung!"
"Được!"
JiMin hẳn còn sợ chưa đủ loạn, nắm hẳn luôn tay của cậu kéo về phía trước, bỏ lại một thân anh tuấn mặt đen hơn đít nồi đằng sau. Kéo cậu đi một lúc, lại tự nhiên hết mực quay đầu lại hất cằm với TaeHyung
"Này, không ngờ giám đốc Kim chỉ thích nhàn nhã tận hưởng phong thái của mấy ông cụ bảy mươi nhỉ?!"
TaeHyung nắm chặt bàn tay, dùng ánh mắt kinh khủng nhất ném về phía JiMin, không ngờ vừa vặn JungKook quay lại khiến anh chưa kịp thu hồi lực sát thương ấy. Đương nhiên đối tượng này lãnh đủ, tinh thần vừa khôi phục chưa tới mức trung bình, tay chân hoảng loạn kéo luôn JiMin đi băng băng lên trước
"....."
TaeHyung cảm thấy nếu còn tiếp tục thì nguy cơ bị nhồi máu cơ tim là vô cùng lớn, vô cùng lớn..
------
JungKook một tay lôi kéo hai mỹ nam bên cạnh tham gia hết tất thảy bản danh sách được chọn lọc mang tính thách thức tim cao nhất. Chơi đủ rồi thì lôi kéo hai vị cùng thi bắn súng sơn, chơi đến toàn thân dính đầy bột màu, nhưng mà tinh thần thì lại vô cùng tốt. Hihihaha suốt một buổi sáng
...
JiMin và TaeHyung ngồi ở băng ghế đá phía bên trái nhà vệ sinh nam. Hai người đang chờ JungKook đi rửa sạch lớp bột dính trên mặt cậu mặt cậu khi nãy. Cả hai im lặng thật lâu, cuối cùng vẫn là JiMin mở miệng để phá vỡ tầng không khí đang bị đóng băng này
"Thật ra hôm nay tôi rất thoải mái đấy! Đi chơi cùng hai người rồi lại nhớ về thời cấp Hai.."
TaeHyung im lặng, nhưng cũng không bài xích lời nói của đối phương
"Nhớ khi đó hai chúng ta cũng dần dần hình thành một sự tranh đấu ngấm ngầm nào đó rồi. Nhưng mà em ấy, trước hay hiện tại vẫn ngây thơ như vậy!"
TaeHyung nhếch khoé môi, không cảm xúc trầm giọng nói: "Cậu luôn thích JungKook. Âm thầm như vậy kết quả là được cái gì?"
"Được thấy em ấy cười, làm em ấy hạnh phúc!"
TaeHyung bật cười thành tiếng: "Cậu thật sự rất ngốc! Đầu tư không có lời, vẫn tiếp tục rót vốn vào sao?"
JiMin bài xích hoàn toàn con người bên cạnh, vừa định nói cái gì đó rồi lạ thôi. Chuông di động cũng reo lên vài tiếng
Anh nhìn điện thoại một chút, sau đó thở dài quay sang cười vui vẻ với TaeHyung
"Hôm nay chỉ có thể đi cùng hai người đến giờ này thôi. Nếu tôi còn lang thang có thể công ty sẽ náo loạn lên mất!"
TaeHyung nhìn JiMin một lúc, ý tứ đã quá rõ ràng là tạo thời gian cho bọn họ. Cho nên không cảm kích nhưng cũng không quá vô ơn, gật đầu một cái
JiMin mỉm cười đứng dậy, đi một đoạn thật xa lại nhìn về phía anh, cất giọng to:
"Cái gì quý giá thì phải biết trân trọng. Đừng một lần rồi lại hai lần đánh mất nó. Cơ hội không cho cậu nhiều đâu!"
---------------
Lúc JunKook đi ra ngoài thì chỉ còn thấy mình TaeHyung đang kiên nhẫn đợi cậu. JungKook vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh tìm người thì giọng nói của TaeHyung vừa vặn bình ổn vang lên
"Cậu ta còn có việc ở công ty. Bảo chúng ta đi chơi một mình thôi!"
"Ồ.." JungKook đáp lời
TaeHyung quay sang nhìn khuôn mặt đối diện ánh sáng, nhìn một lúc rồi mỉm cười đứng dậy
JungKook nhíu mày nhìn anh, tay bất giác xoa xoa mặt, lầm bầm: "Tại sao lại nhìn em như vậy, chẳng lẽ vẫn còn dính sơn? Khi nãy đã rửa kỹ lắm rồi mà?"
TaeHyung không trả lời mà nắm lấy tay cậu, xoay người kéo đi
"Đi thôi, chúng ta ăn cái gì một chút đã!"
---------------
JungKook mơ màng bị TaeHyung dẫn vào một tiệm fastfood trong khuôn viên khu trò chơi. Cứ thế ngơ ngẩn ngồi vào bàn mặc anh order, ngẩn ngơ đến lúc phục vụ dọn món lên thì JungKook mới hoàn hồn
Cái nắm tay khi nãy thật làm cậu đau tim đau tim a!
Nhưng mà.. JungKook len lén nhìn TaeHyung, anh dạo này không có còn gắt gỏng nữa. Cậu ngơ ngáo một lúc cũng không bị phát hiện
Cho nên JungKook cười hì hì với anh, sau đó quan sát một lượt các món ăn trên bàn.. Rồi đứng hình!
Đậu kho nấm nè, rau cải xào với dầu hào nè, soup bí đỏ cộng với chén canh cà rốt susu gì đó =.=
Ặc.. Tại sao vào tận cửa hàng thức ăn nhanh rồi mà vẫn có thể chọn được mấy món đạm bạc như thế này chứ? Khâm phục khâm phục!!
Có lẽ nhìn được ánh mắt ai oán của cậu, anh nhàn nhạt đẩy chén soup còn nóng về phía JungKook, nhẹ nhàng giải thích
"Đồ dầu mỡ rất hại cho bao tử. Ăn thanh đạm một chút vẫn tốt hơn!"
Lần đầu tiên JungKook biết được cảm giác 'lấy đá thả xuống chân mình' là như thế nào..
Trong suốt buổi ăn, JungKook liên tục thay đổi màu sắc trên khuôn mặt, gục lên gục xuống mà ăn hết mớ đồ ăn phong phú kia. Còn người nào đó thì lại rất mực vui vẻ. Một câu 'ngoan' hai câu 'giỏi' mà ra sức khen cậu
JungKook cảm thấy tức giận và trống rỗng =_=
---------------
JungKook vác cái bụng lưng lửng của mình đi ra ngoài sau khi đợi TaeHyung thanh toán hoá đơn. Một bụng lửa giận cộng thêm mớ thức ăn chưa kịp tiêu hoá kia làm cậu bức bối trong lòng.
Do vậy, cậu quyết định hùng hổ mà kéo theo đương sự đẹp trai xông pha hết thảy các mặt trận giải trí khác trong công viên!!
.
.
Chơi một lúc thật lâu thật lâu thì trời cũng đã ngã sang ráng lam chiều, dòng người tấp nập tan làm ngày một đông hơn
TaeHyung nhàn nhạt nắm tay JungKook bước ra khỏi khu vui chơi. Nhóc con bên cạnh đang vừa nhai kẹo bông gòn vừa ngắm nhìn xung quanh. Quả thật rất vô tư!
"Bây giờ về nhà hay còn muốn đi đâu nữa?"
"Chưa mệt chưa mệt" JungKook lắc lắc đầu "Em muốn đi ăn kem!"
"Kem gì?"
"Là cái tiệm kem mà trước đây anh đã từng dẫn em đi đấy!"
JungKook buột miệng nói ra, nhưng khi thấy TaeHyung nhìn mình thì lại bắt đầu chột dạ.
TaeTae hình như không thích nhắc lại chuyện cũ. Bay giờ lỡ miệng rồi, làm sao đây?
TaeHyung im lặng, sau đó nhếch miệng tay đút túi: "Jeon JungKook, em còn định tiêu của tôi bao nhiêu tiền nữa đây nhỉ?"
"Ớ.." JungKook ngớ người
Anh cười xoà, sau đó lấy cây que còn sót lại của kẹo bông quẳng vào thùng rác, rồi chậm rãi nắm tay cậu dắt đi.
-----
TaeHyung cầm que kem vừa mua được đi đến bên ghế đá cạnh sông Hàn, nhìn cậu nhóc đang cầm bịch thức ăn của cá mà thả xuống, cảm giác rất muốn chọc ghẹo
Anh áp cây kem lạnh vào bên má phải khiến JungKook la oai oái, thức ăn bị rơi gần hết. Cậu trừng mắt nhìn anh, lại nhận được một nụ cười sáng lạng.
Giống như ngày trước, nụ cười của Kim TaeHyung..
JungKook ngẩn người, má bất giác đỏ hồng. Anh tưởng cậu bị lạnh, khăn quàng ở cổ mình thành thạo chuyển sang chiếc cổ nhỏ của cậu
"Thật không hiểu nổi em, trời lạnh như thế này còn đòi ăn kem"
"Hì.." JungKook cúi đầu, tay bóc lấy lớp vỏ bao rồi đưa lên miệng cắn một cái
"Ngon không?" TaeHyung nghiêng đầu nhìn cậu
JungKook miệng đang nhai, tay trái bèn đưa lên thành dáng ngón cái chĩa lên mà cuộn tròn nắm tay
"Ngon là tốt rồi!" chỉ sợ em quên mất vị của nó thôi
"Thật ra.." JungKook liếm vệt kem trên môi "Từ lúc 13 tuổi đến bây giờ, đây là lần đầu tiên em dám nếm thử vị kem trong mùa lạnh"
"Vậy sao" TaeHyung gục gặt đầu, sau đó bâng quơ "Sống ở bên đó có tốt không?"
JungKook im lặng, TaeHyung nhìn sang cậu nhóc đang chuyên tâm ăn kem ở bên cạnh. Trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, vì thế nên đứng dậy định thả bộ một chút
Người vừa quay đi thì đã nghe tiếng gọi: "TaeTae"
TaeHyung cứng người, quay về phía giọng nói ấy. Anh nhìn JungKook, mặt không biểu cảm nhìn đứa trẻ vẫn ngồi ở đó, nhưng cảm giác lại khiến người ta thương xót
"Thật ra khi em ở nước ngoài. Khoảng thời gian đó quả thật là không ổn, không ổn một chút nào cả!"
"Em thật sự rất rất nhớ Hàn Quốc, nhớ mọi người, ai cũng nhớ cả!"
TaeHyung nhìn đứa trẻ ấy đã run lên rồi, không suy nghĩ bèn đi tới mà kéo cậu dậy đối diện mình
"TaeTae, có thể ôm anh được không?" JungKook vẫn cúi đầu, chân di di trên mặt đất
Một lúc lâu, âm thanh trầm ấm ấy như xuyên vào gió lạnh, đến bên tai cậu
"Được!"
JungKook chưa kịp ý thức được chuyện gì thì một vòng tay rắn chắc đã kéo cậu vào lòng. Đôi tay ấy không chỉ siết chặt, mà giống như đã lâu quá rồi. Chỉ muốn mang đến cho cậu hơi ấm, cho cậu sự an toàn, cho cậu cảm giác yêu thương
Khuôn mặt cậu áp lên ngực TaeHyung, chỉ dám thở nhè nhẹ, cậu sợ lỡ như có chút gì đó tác động vào, thì giống như một làn khói trắng, mỏng manh vô tận mà vỡ tan hết thảy
Cậu chỉ mong giờ này phút này, được anh ôm lấy. Chỉ như vậy thôi!
...
"TaeTae" JungKook vẫn ở trong lòng anh, khẽ lẩm bẩm
"Hết ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ vẫn như bình thường chứ? Em còn có thể được ôm anh như vậy nữa hay không?"
TaeHyung lặng im, đôi tay như dùng lực siết chặt cơ thể cậu. Hơi ấm mà anh vẫn luôn nhớ tới, suốt đời suốt kiếp muốn giữ bên mình
"Sẽ không đâu, mọi chuyện đã qua rồi. Đừng nhắc lại nữa!"
...
Mặc kệ là giả dối hay thật lòng. Hiện tại em chỉ cần anh ở bên cạnh. Cứ xem như là một trò đùa đi, hoặc là một cuốn phim cũng được. Khoảnh khắc này, hãy cứ cho em được ở bên anh.
Chỉ như vậy là đủ rồi..
-------------------- END CHAP 33 --------------------
Tui suy nghĩ rồi, tốt nhất là HE..
Cho cả họ chết hết :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro