Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 32

Lúc TaeHyung về đến nhà đã là buổi sáng hôm sau. Anh xoa xoa hai tâm thái dương đang đau nhức, bước chân vào nhà liền vô thức đi về phía căn phòng của JungKook

Khi mở cửa ra và nhìn thấy cậu nhóc đang say ngủ, phản ứng của TaeHyung là lùi ra phía sau ba bước, ngó nghiêng trái phải mới phát hiện bản thân đã đi nhầm phòng

JungKook nằm dáng chữ đại, mền phủ khắp người chỉ chừa mỗi đôi bàn tay bàn chân thong thả dạng khắp trên giường. Đại khái là TaeHyung có chút đứng hình với dáng vẻ này.

TaeHyung đứng ở đó vỏn vẹn hơn mười lăm phút. Bản thân cũng không hề phát hiện khuôn miệng đã được kéo lên tự nhiên như thế nào. Chỉ chăm chú nhìn đứa bé đến cả giấc ngủ cũng tuỳ tiện thoải mái như thế này. Anh có chút ghen tị!

Nhưng mà không biết vì cái gì, cậu bé nằm ở trên giường khẽ rên rỉ. TaeHyung nhướng mày, quan sát khuôn mặt đã lộ khỏi chăn, lông mi JungKook nhíu chặt, lại vô thức cuộn người thành hình tròn, thân thể run lên từng đợt

TaeHyung nghi ngờ, suy nghĩ một lúc thì tự mình đi đến giường nằm của cậu, mồ hôi trên trán cùng tiếng rên rỉ ấy càng rõ ràng hơn

"Khát.. cho em uống nước"

"Đầu.. đầu đau quá!"

"Uống thuốc.. uống thuốc.."

Anh nhìn một lượt trên kệ đầu giường, bao thuốc to màu xanh lá cùng với hàng đống loại thuốc khác nhau khiến anh thêm hoài nghi bệnh mà cậu đang gặp phải.

Anh thở dài, khẽ đẩy nhẹ cánh tay để gọi cậu dậy

JungKook mở mắt, mơ màng thấy một sắc trắng toát, miệng vẫn lẩm bẩm: "Đầu đau quá! Uống thuốc.. uống thuốc.."

"Được rồi, bây giờ em phải dậy thì mới có thể uống thuốc được chứ!"

Giọng nói trầm ấm lọt vào tai cơ hồ lại khiến cậu tỉnh táo được bảy, tám phần. JungKook chớp đôi mắt loè nhoè của mình nhìn TaeHyung, sau đó được anh đỡ dậy tựa vào đầu giường

"Nhiều thuốc như thế, em tự mình lấy thuốc mà uống. Tôi có rót một cốc nước đây rồi!"

"Ừm, " cậu với tay lấy bịch thuốc, vơ một nắm chừng mười mấy viên thả vào cổ họng, sau đó uống cạn ly nước anh đưa

Thuốc đắng ngấm vào cổ làm ba phần mơ màng của cậu nhanh chóng biến mất. Đến khi đủ tỉnh táo mà trông thấy khuôn mặt của TaeHyung, JungKook lại nơm nớp lo sợ

"Anh, anh nhìn cái gì đấy?"

TaeHyung nhíu mày, cầm bịch thuốc của cậu quan sát: "Mấy loại thuốc này dùng để chữa bệnh gì thế?"

"À.. ờm.." JungKook nhanh chóng giật lấy bịch thuốc, quăng vào balo rồi lấp liếm

"Đau dạ dày! Là thuốc trị đau dạ dày nha!"

Đôi mày của anh vẫn dính vào nhau, chằm chằm nhìn JungKook đến nỗi làm cho cậu hô hấp thôi cũng e dè. Sau đó, anh không nói không rằng bỏ ra khỏi phòng

"...."

---------------

JungKook vệ sinh cá nhân xong thì nhanh chóng đi vào nhà bếp, một tay bật lửa còn tay còn lại đổ dầu vào chảo. Trong tủ lạnh còn lại hai quả trứng và một ít kimchi. Vì thế cậu định sẽ làm cho anh món điểm tâm bổ béo một chút

....

Món ăn hoàn thành cũng là lúc TaeHyung từ lầu trên đi xuống. JungKook loay hoay lau vành đĩa, nói từ bếp với ra phòng khách

"TaeTae, em có làm trứng opla kimchi, anh vào ăn đi!"

TaeHyung khựng lại, khuôn miệng bất giác lại nhếch lên, nhưng sau đó giọng lạnh băng trả lời: "Không ăn, tôi chỉ tiện đường về nhà lấy tài liệu. Công ty còn rất nhiều công việc phải làm."

Động tác của JungKook khựng lại, tay bỏ luôn miếng khăn giấy vừa lấy vào thùng rác, sải chân đi thẳng ra cửa chính

"Không ăn sao? Công việc nhiều như thế à?"

"Không ăn"

TaeHyung cài xong móc khoá của đôi giầy da, đứng thẳng dậy, tay lại vô thức xoa xoa đầu của cậu. Đợi khi bàn tay buông khỏi mái tóc mềm của JungKook, TaeHyung mới phát giác được mình vừa làm cái gì. Tuy người đối diện tỏ ra không để ý đến cử chỉ thân mật vừa rồi, tai của anh vẫn nóng đỏ lên.

JungKook bĩu môi, lầm bầm: "Người gì mà có sở thích biến thái thế chứ! Công ty mà cứ như khách sạn năm sao không bằng!"

TaeHyung cười khổ, xoay người đi ra ngoài chỗ đỗ xe, tay tháo lỏng caravat ở trên cổ. Hôm nay làm gì mà nóng thế nhỉ?!

---------------

TaeHyung ngồi ở văn phòng phê chuẩn công văn của các công ty gửi đến mà đầu óc cứ lâng lâng trên mây. Lúc MinHee đi vào, ôm một xấp hồ sơ vừa copy thành nhiều bản đập lên bàn làm việc của anh thì anh mới giật mình trở về hiện tại

MinHee cười nhếch miệng, xoa xoa chiếc nhẫn kim cương độ chừng vài chục carat ở ngón áp út, e lệ ngồi xuống chiếc ghế đối diện anh, e thẹn cất giọng

"Giám đốc à, ai đã khiến anh mơ mơ màng màng đến độ huỷ tận năm xấp văn kiện như vậy. Họ Im tôi đây rất vinh dự được làm quen!"

TaeHyung bỏ ngoài tai lời chọc ghẹo của cô nàng, mắt đảo qua ngón áp út có chiếc nhẫn sáng loáng kia, khen ngợi: "Vị tổng tài của CZ cũng cưng chiều cậu thật đấy!"

"Quá khen, cũng có công lao không nhỏ của cậu đấy TaeHyung!"

Hừm, TaeHyung chống cằm trên bàn nhìn Im MinHee đang kiêu ngạo phía trước, lèm bèm

"Nếu đã biết ơn tôi thì cậu giải đáp dùm tôi tý chuyện là xong"

"Chà, chuyện gì khiến tiên sinh bị làm khó vậy?" MinHee nhướng mày, chăm chú lắng nghe

"Chuyện là.." TaeHyung xoa cằm "Nếu như một người khiến cậu rất hận, chỉ muốn trả thù cho bằng được. Nhưng mỗi lần nhìn thấy họ thì lại không nỡ nói lời cay nghiệt. Như thế là thế nào?"

MinHee nghe xong câu hỏi riêng tu của giám đốc, bật cười một cách chua ngoa: "Tôi không ngờ một người như giám đốc, nổi tiếng cay nghiệt trên thương trường lại đi hỏi một thư ký về vấn đề hết sức thiếu IQ này đấy!"

TaeHyung trừng mắt với cô, bị giễu cợt nên anh hừ lạnh quay trở lại bàn ký giấy làm việc. Hành động này còn khiến MinHee cười rộ hơn

"Giám đốc ơi" MinHee ỏng ẹo đứng dậy phủi thẳng lớp âu phục, nháy mắt với anh rồi bước ra ngoài

Đến khi thân người cô nàng khuất hết sau cánh cửa, giọng cười cùng câu trả lời vang khắp căn phòng anh

"Không ngờ giám đốc lại có ngày 'trồng cây si' một người đấy nhé!"

"...."

TaeHyung im lặng, nhìn đống hồ sơ chất trên bàn làm việc. Cằm bị xoa  đến độ hơi đỏ lên, anh thở dài

---------------

Cùng lúc một tên giám đốc nào đó đang hì hục làm cho xong bản kế hoạch của tháng. JungKook cùng JiMin đang vô tư ngồi khoanh chân bên bờ sông Hàn, bên cạnh là một bao đồ ăn và vài chục lon bia

JiMin nhìn đứa nhóc bên cạnh đã ngà ngà say, lúc khóc lúc cười ba la bô lô đủ thứ chuyện trên trời dưới đấy với anh mà thầm cười khổ.

Vốn dĩ anh không muốn đứa trẻ này uống rượu bia, lúc bị gọi đến trong thấy mấy lon bia rỗng bị vứt lung tung khắp nơi cũng rất tức giận, hầm hầm đi đến giật lấy lon trên tay cậu. Nhưng mà hôm nay đứa nhỏ này nhất định cho dù có bị té xuống sông cũng không buông tay. Nên JiMin đoán rằng cậu có tâm sự!

Mà quả thật là vậy, biểu hiện sau khi uống đồ có cồn của cậu vượt hẳn luôn so với tưởng tượng của JiMin

Năm phút đầu, JungKook nhìn anh cười hihi, sau đó không phân cao thấp khoác luôn tay mình lên vai anh rồi không nể nang xoa đầu anh rối tung lên, JiMin nhức đầu

Mười lăm phút tiếp theo cậu lại tinh thần hứng khởi kể cho anh nghe mấy giảng viên trong trường đại học của cậu ác ma như thế nào, xấu xa làm sao, rồi ép buộc học sinh vô tội đến nhường nào. Phản ứng của anh là im lặng lắng nghe, đến khi cậu xoay mặt sang nhìn anh đầy nghiêm túc

"Này JiMiniee~ Anh mà không phản ứng coi chừng em đá một cái rớt luôn xuống nước đó nhe~ Hắc!"

JiMin lại bất giác cười khổ..

Huyên thuyên cả một buổi chiều, đến khi mặt trời khuất hẳn sau màn đêm là lúc JungKook ngà ngà tựa lên vai anh, nhưng mà chuyện của cậu vẫn chưa hết.

Đứa nhỏ này lầm bầm: "Mấy người rốt cuộc có ai coi em là người thân! Hả? Nói nghe xem nào~"

Cậu chề môi: "Chuyện gì cũng giấu giấu giếm giếm! Mặc dù em không phải là Iron man chéo chéo bùm bùm như phim điện ảnh Holywood, nhưng mà em cũng không đến nỗi không biết giữ mồm giữ miệng đâu nha~"

JiMin xoa xoa đầu cậu, nói tiếp lời: "Đều muốn tốt cho em mà!"

Không biết cậu nghe được lời của anh hay không, nhưng lại ngẩng đầu nhìn anh. Chớp mắt một cái đã long lanh nước từ khoé mắt đỏ hoe

"TaeTae ngày đó cũng hay nói câu này!" rồi sau đó lại gục lên vai anh

"Anh biết không JiMin, mấy năm qua sống ở nước ngoài thật ra em cũng rất khổ tâm. Em không dám liên lạc với nhiều người, người quan tâm em nhiều nhất chỉ có anh với mẹ Yeune. Em thật sự rất sợ khi phải sống xa Hàn Quốc, nhưng mà bệnh của em thì chỉ còn cách qua đó chữa trị thôi!"

"Em bị bệnh như thế nào?" JiMin lấy khăn quàng cổ quấn quanh cổ cậu

"Suỵt~" JungKook mơ màng cười nhỏ "Không được nhắc đến bệnh của em nha!"

"Được rồi!"

"Hihi, nhưng mà cuối cùng em cũng đã trả về rồi nè~"

"Em nói cho anh biết một bí mật. Em và TaeTae đã đăng ký kết hôn rồi đó hihi!!!"

Cậu cười, nước mắt lại thi nhau rơi xuống khiến anh xót xa

"Sao em lại khóc? Chẳng phải em rất thích cậu ta sao?"

"Ưm.. Cho dù em có thích anh ấy như thế nào đi chăng nữa. Cho dù em ngốc ngốc để cho anh ấy dẫn đi đăng ký một cách vội vàng. Nhưng mà lý do để anh ta đồng ý kết hôn với em không phải là em không biết nha JiMinie~"

JungKook hít hít mũi đỏ, uống hết nửa lon bia còn lại rồi quăng sang một bên, tiếp tục ôm lấy cánh tay của anh

"Anh ấy kết hôn chỉ vì để dự án của bệnh viện X được thuận lợi hơn thôi. Cũng không phải là yêu thương gì em cả.."

JungKook cười xoà, gối đầu lên đùi của JiMin, tay quơ quào trên bầu trời

"JiMinie anh biết không? Em thật sự rất thích, rất thích, rất thích TaeTae"

Nhưng mà anh ấy không thích em đâu!

JiMin nhìn xuống khuôn mặt của cậu, khẽ cười: "Anh biết!"

Anh cũng rất thích em, nhưng anh vốn đoán được em sẽ không thích anh

JungKook ngủ thiếp đi, vùi vào lòng của JiMin, miệng lẩm bẩm

"JiMinie~ Xin lỗi anh!" vì đã không thích anh

Bầu trời hôm nay rất đẹp! Mỗi một ngôi sao tự toả ra một ánh hào quang để phát sáng giá trị của chính nó

JiMin vuốt ve con người trong lòng, nở một nụ cười thật lòng. Giây phút này thật quá đỗi bình yên

Trong lòng anh luôn có một ngôi sao tên JungKook, cũng như trong lòng em cũng ôm ấp một tinh cầu tên TaeHyung. Anh cho đó là một loại hạnh phúc. Cho dù.. Em mãi mãi không thuộc về anh

Anh yêu em, JungKookie!

--------------------   END CHAP 32    --------------------

Ahíhíhíhíhíhíhíhí 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro