CHAP 31
Bảy giờ tối ở một nhà hàng Beafsteak nằm trong khu phố GangNam sầm uất. Quán tương đối đông đúc, khách hàng người ra kẻ vào liên tiếp từng tốp một.
JiMin tay cầm ly Champagne đỏ lắc nhẹ, mắt lơ đãng hướng về phía bên ngoài qua cửa kính bóng loáng. Một bóng dáng nhỏ từ cửa chính bước vào, chỉ nghe người phục vụ ở cửa cất giọng lịch sự hỏi: "Xin chào quý khách, quý khách đã hẹn trước hay chưa?"
Cậu bé mỉm cười đáp lại: "Dạ có, anh ấy ở đằng kia ạ!" sau lại nhanh nhẹn bước về phía JiMin đang ngồi
....
"Xin lỗi hyung, em đến muộn" JungKook áy náy nhìn anh, hô hấp vẫn còn đập khá nhanh
"Không sao đâu, anh cũng vừa mới đến." JiMin cười hiền quan sát cậu. Hôm nay cậu đơn giản mặc một chiếc áo thun mỏng màu xám phối cùng quần jeans rách, cặp táp chéo trên vai
JungKook thở dốc ngồi xuống: "Em còn tưởng trễ giờ, chạy bộ từ nhà đến đây mệt gần chết!" toang cầm lấy ly rượu trên bàn để uống
Tay chưa kịp chạm đến đã bị JiMin giật lấy đẩy về phía anh, JungKook ngước lên bắt gặp cái nhíu mày của anh. Chưa kịp giải thích thì anh đã gọi phục vụ mang một ly nước trắng đến
"Không được uống rượu!"
Chẹp..
JungKook chắt lưỡi tiếc rẻ, một mạch uống cạn ly nước vừa được mang đến. Có thứ cho vào miệng là được rồi!
......
JiMin chống cằm nhìn đứa nhỏ trước mặt, tay vẫn theo đà lắc lắc ly rượu, vui vẻ hỏi: "Hẹn anh gấp như thế chắc không đơn giản là ăn tối đâu nhỉ?"
JungKook bĩu môi: "Anh làm ơn thể hiện chút thành ý đi xem nào~"
"Được rồi, vậy thưa chủ tịch tương lai, cho tôi mạn phép hỏi ngài lý do của buổi tối ngày hôm nay được hay không?"
"Xì~ Ai thèm làm ông chủ tương lai của anh chứ!"
Náo loạn một lúc, JungKook trở về vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, tay mở chiếc túi chéo vai lôi ra một mớ giấy tờ, đưa cho JiMin
JiMin nhướng mày
"Cái này.. em vô tình tìm được vào buổi trưa khi ở phòng nghỉ của công ty TaeTae. Lúc đó em không nghĩ nhiều chỉ nhanh chóng chụp lại hình từng tờ giấy, khi nãy vừa đánh máy ra thành xấp giấy này."
"Em thật sự không hiểu lắm, nhưng nội dung trong đó là giao dịch lớn của một đối tượng nào đó với bệnh viện X. Đơn hàng gồm rất nhiều loại thuốc, trong đó có một vài tên gọi làm em có chút nghi hoặc. Ví như Xyanua kali, Botulinum, Strychhine, Ricin,.. Vốn dĩ em có được biết một chút về các dạng thuốc kháng sinh, nhưng các loại thuốc trên không dùng để chữa bệnh mà?"
Thấy JiMin im lặng xem, cậu lại dè dặt hỏi: "Anh, anh nói xem có khi nào bệnh viện X lại giao dịch hàng cấm hay không?"
JiMin chăm chú đọc xong phần giấy của cậu, mỉm cười hướng mắt về phía JungKook
"Rất có thể!"
Ặc.. JungKook cảm nhận được da gà nổi khắp người rồi đây.
Nhân viên của nhà hàng mang dĩa beefsteak dọn ra trước mặt cả hai, tâm hồn JungKook vẫn cứ lâng lâng bay đi đâu đó. Đến khi JiMin cắt xong cho cậu từng miếng thịt nhỏ vào đĩa, thấy đứa nhóc này vẫn còn ngẩn ngơ chưa tỉnh thì vui vẻ dùng thìa gõ vào đầu cậu
"Jeon JungKook! Ăn đi!"
"A.." cậu bừng tỉnh "Anh mau nói cho em biết đi. Anh biết cái gì rồi?!"
Trước biểu tình mè nheo của cậu, JiMin vẫn một mực im lặng, tay chăm chỉ cắt gọn beefsteak rồi đưa qua dĩa nhỏ của JungKook: "Ăn trước đi rồi nói chuyện"
.....
JiMin uống ngụm Champange cuối cùng, mắt vô thức đặt lên khuôn mặt của đứa trẻ đó, lòng có chút buồn bực. Vốn dĩ đã biệt tăm mấy tháng trời hoàn thành cho xong kế hoạch của chủ tịch giao cho. Ai ngờ cậu nhóc này đã may mắn (hoặc là xui xẻo) biết được một bước nhỏ. Bây giờ phải giải thích thế nào để nhóc con hết thắc mắc đây nhỉ..
Anh nhìn đôi mắt như căng thẳng của cậu đang chằm chằm nhìn mình, thở dài lấy khăn tay lau khóe môi của cậu: "Em không cần lo lắng, việc này đều nằm trong dự tính của chủ tịch rồi!"
"Ba sao?" JungKook lại được dịp bất ngờ
"Ừ, chủ tịch đã lo liệu hết rồi. Bây giờ em biết quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn anh, cho nên đừng hỏi nữa được không?"
Đối với cậu nhóc này, cách tốt nhất là dùng biện pháp trực tiếp để giải quyết. Và đúng như JiMin nghĩ, cậu chỉ bĩu môi lầm bầm: "Thật chẳng hiểu mấy người có kế sách gì nữa!"
JiMin cảm thấy rất tự hào, sảng khoái rót thêm cho cậu một chút rượu, rồi lại nâng ly của mình lên cạn với ly cậu
"Nào, hôm nay nể tình chi nhánh mới của công ty hoàn thành xây dựng, anh cho phép em uống chút rượu đó!"
"Chi nhánh mới?"
"Ừ" JiMin với tay xoa đầu cậu
"Chi nhánh chính hiện tại đang được điều động cho một dự án quan trọng, sau đó sẽ được tu sửa lại cho nên chi nhánh mới ở Hàn Quốc khởi công từ trước lúc vợ chồng chủ tịch nghỉ phép. Hiện đã hoành thành rồi!"
"Vậy anh sẽ chuyển sang chi nhánh đó làm việc?"
JiMin gật đầu
"Chức vụ như thế nào?"
"Giám đốc bô phận nhân sự và bộ phận kinh doanh" cũng đồng nghĩa nắm quyền điều hành lớn nhất của chi nhánh, chỉ dưới trướng chủ tịch hội đồng quản trị
"Oa" JungKook reo lên vui vẻ, ly rượu trực tiếp chạm mạnh vào ly của anh "Chúc mừng chức mừng a~"
"Chúc mừng không vậy thôi sao?" JiMin bật cười đòi hỏi cậu
"Vậy anh muốn làm gì? Hay muốn cái gì?"
JiMin im lặng, đầu chỉ luẩn quẩn câu nói 'muốn em', cuối cùng bình tĩnh mở miệng: "Anh muốn đi công viên giải trí!"
"Anh bao nhiêu tuổi rồi hả?" JungKook phì cười, lấy ngón tay út móc vào ngón tay của JiMin
"Đóng dấu!"
---------------
JungKook về đến nhà cũng đã là mười giờ đêm, căn nhà vẫn một mực tối đen không ánh đèn, cũng có nghĩa là người nào đó chưa về.
Cậu thở dài, mớ bản tin khi trưa đọc trên mạng bủa lấy suy nghĩ của cậu
"Mặc kệ đi, báo lá cải thường đăng mấy cái tin ấy để câu view thôi!" cậu lầm bầm
....
JungKook tắm rửa xong thì lăn lên giường, thói quen là mở laptop gọi cho ba mẹ
"Tít.. Tít.." bên kia chưa kết nối được tín hiệu
"Alo?"
Giọng nói của mẹ Minah vang từ loa vang khắp căn phòng nhỏ của cậu, không biết vì sao lại khiến cậu muốn khóc
Im lặng một lúc, trên màn hình hiện lên hình ảnh ở bên kia của Minah, bên đó hiện tại đang là ban ngày
JungKook mở lời: "Mẹ, khỏe hay không?"
"Sao lại khóc?" Minah nhíu mày
"Hả?"
"Mẹ hỏi con vì sao lại khóc?!"
"Đâu.. đâu có đâu.." JungKook cúi đầu, né tránh cái con người thích soi mói bên kia Trái Đất
"Còn đâu có! Mắt đỏ như hai trái cherry rồi kìa!"
Đến lượt cậu im lặng, một hồi sau lí nhí: "Hai người mau về đi!"
Con rất nhớ hai người..
Minah mỉm cười: "Haha, được rồi. Con trai đừng có mít ướt nữa, cuối tháng sau bọn ta sẽ bay về!"
"Lâu thế?!" JungKook bất mãn
"Đừng có nhiều chuyện, chơi chưa có đủ nha!"
Hai người nói chuyện một lúc thật lâu, Minah lại như nhớ ra cái gì đó, nheo mắt nhìn cậu
"Sức khỏe dạo này thế nào?"
"A thật ra.." JungKook mân mê vệt chăn trên đùi
"Cảm thấy khó chịu hơn phải không?"
"Ừm.."
"Ngốc!" Minah bên kia trừng mắt "Bảo quay về thì không chịu, nếu như bệnh tái phát thì phải làm sao đây?!"
"Không có đâu, con khỏe như trâu ấy!" JungKook an ủi mẹ mình
"Cho dù là trâu thì cuối cùng cũng là bị làm thịt!" mẹ cậu lại bất giác đùa lạnh một câu
.
.
"Mama, trễ rồi. Không nói chuyện với mẹ nữa! Bye bye"
JungKook lè lưỡi tìm cớ thoái thác, chào một cái rồi nhanh chóng nhấn nút tắt ở phía trên, kết thúc cuộc nói chuyện có nguy cơ gây tranh cãi cao~
....
Nhớ lại khoảnh khắc khi tra cứu các chất hóa học trong danh sách hàng nhập về bệnh viện X, bản thân cậu vẫn còn ớn lạnh ít nhiều..
Càng tra thêm nhiều thông tin, khóe miệng JungKook càng giật điên cuồng, tay cầm phím run đến mức chuột di động rơi tự do xuống đất. Màn hình phát ánh sáng nhòe nhòe trong căn phòng được bóng tối vây lấy, dòng chữ trên màn hình vẫn hiện đủ rõ những thông tin vừa tra cứu
Botulium: chất độc mạnh nhất từng được biết đến. Một thìa chất độc này có thể giết chết 1,2 tỷ người, làm giảm thị lực, gây nói lắp, yếu cơ và tử vong.
Ricin: chất độc gây chết người có trong nhiều thực vật, đặc biệt là thầu dầu. Chất độc này có thể được trích xuất và sử dụng như một vũ khí hủy diệt trên quy mô lớn. Việc nhai hoặc nuốt ricin gần như luôn dẫn đến tử vong.
Strychhine: chất độc không màu có vị đắng được tìm thấy trong hạt cây mã tiền và nhiều thực vật cùng họ. Chất độc này khiến tất cả cơ dọc cột sống co rút cùng lúc.
Xyanua kali: tên gọi của một loại hợp chất hóa học không màu của kali, có mùi hạnh nhân, hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước. Là một chất kịch độc, gây chết người với liều lượng thấp.
...
JungKook đáp tay lên mặt mình, nhíu mày giữa màn đêm tĩnh lặng
Rốt cuộc thì bọn họ còn giấu mình những gì nữa đây?
-------------------- END CHAP 31 --------------------
Sắp rồi mấy đứa :v
Sắp rồi muahahahaha 😎😎😎
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro