Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 30

_Ba tháng sau_

Sân trường đại học B ngập trong hàng vệt nắng xuyên qua từng khẽ lá của những tán cây đại thụ, khẽ soi rọi trên những con đường lớp gạch đỏ.

Mùa xuân, là khởi đầu của một năm mới, là mùa tụ trường của bao học sinh, sinh viên. Đối với nhiều người, thời điểm này đơn thuần chỉ là một khoảng thời gian để bắt đầu sự học, của công việc, của các mối quan hệ. Nhưng đối với JungKook mà nói, mùa xuân năm nay ấm áp hơn những mùa xuân khác rất nhiều. Thời điểm này cậu rất hài lòng, có lẽ vì sau một khoảng thời gian xa quê hương, cậu lại có thể trở về.

Tuy không được đón một năm mới cùng bố mẹ, ngược lại.. không ngờ đến lại có thể đoàn viên cùng TaeHyung, và hừm.. bố mẹ chồng (!)
Tuy xúc động là thế, cậu vẫn không tránh khỏi chán chường khi nghĩ đến việc phải đối diện với mớ giáo án dài lê thê của năm hai đại học.

Ví dụ như ngày đầu tiên của niên học mới, vị giáo sư già nào đó đã không ngại gian truân mà chuẩn bị hẳn một giáo trình về vấn đề hôn nhân. Mục đích cho bọn nhóc mới ra đời như các cậu lĩnh hộ đôi chút..

.

.

JungKook thả bộ chậm chạp từ sân trường ra bên ngoài, đầu vẫn không hết ong ong với mớ kiến thức vừa thu nạp.

Nói một cách khách quan, giáo trình hôm nay cùng lắm chỉ là muốn bổ sung chút khái niệm để sinh viên có thể hiểu hơn về hôn nhân, vì thật ra ở độ tuổi như thế này thì kết hôn vẫn còn là một khái niệm xa vời. Tuy nhiên, khái niệm này lại khiến bạn học nhỏ nào đấy chột dạ không thôi~

...

Bước chân của ai đó kéo JungKook trở lại hiện tại. Cậu ngó nghiêng một lượt xung quanh, đến khi khẳng định người chưa đến mới tiếp tục lơ đãng

Tiếng bước chân vang to dần, đôi mắt của JungKook hướng xuống dưới đất cũng vừa vặn bắt được hình ảnh đôi giầy da đen bóng phía đối diện.

JungKook ngẩng đầu lên, khóe miệng theo đó cũng rạng rỡ mà nhếch cao

"JiMin hyung!"

JiMin đứng đối diện cậu, dịu dàng hướng mắt lên khuôn mặt trắng hồng đối diện. Đã một thời gian rồi không gặp cậu, tuy vẫn không mập lên được nhiều, nhưng dáng vẻ đã không còn yếu ớt khiến anh đến chạm cũng không nỡ

JungKook nhận ra rằng một thời gian dài không liên lạc với anh rồi. Lần cuối gặp mặt chắc là buổi trưa hôm được anh tỏ tình kia, kể cả sau đó bị TaeHyung lôi đi vẫn không nói được lời nào. Một thời gian sau cũng đã là cuối năm, rồi còn chuyện anh tốt nghiệp, rồi phải quản lý công ty của ba cậu giao cho. Quả thật hình như cũng bận đến mức quên luôn thời gian gặp nhau, cho đến hiện tại..

JiMin cảm thấy hôm nay quả thật có chút may mắn, vốn dĩ định trở lại trường để lấy hồ sơ rồi tiện thể tìm cậu, không ngờ chưa làm xong công việc đã có thể thấy đối phương. Nhưng hình như cậu đang chờ ai đó?

"Lâu rồi cũng không gặp được em, hay là tiện thể cùng anh đi ăn một chút?" JiMin cất lời đề nghị

JungKook nhón ngón chân ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng người, giọng ngập ngừng: "Thật ra.."

"Em đang đợi ai sao?"

Giọng nói của anh bị âm thanh của tin nhắn trong điện thoại của cậu cắt ngang

_Hôm nay công ty phải tiếp một khách hàng quan trọng, e là không thể đón em được. Tự bắt xe qua chỗ của tôi, sẵn tiện mua luôn phần trưa cho tôi, được chứ?

JungKook nhếch môi cười, nhắn lại hàng chữ:  _Được!, sau đó bĩu môi nhìn JiMin, biểu cảm tiếc nuối

"Xin lỗi anh, lâu ngày không gặp đáng lý phải ăn cùng anh một bữa thật hoành tráng. Nhưng mà hôm nay em thật sự có việc.."

"Việc gì vậy?"

"Đưa đồ ăn ạ"

"Cho ai?" JiMin nhướng mi "Người yêu sao?"

JungKook không ngờ bị hỏi một vấn đề cá nhân như vậy, vẻ mặt có chút nghẹn

"Nếu anh nhầm, người đó có phải là Kim TaeHyung?" JiMin ủ rũ hỏi, nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ của cậu, lòng anh lại chán nản không thôi

"Xem ra lời đồn đại quả nhiên là thật, đối tượng còn là em"

"Lời đồn gì ạ?" JungKook khó hiểu hỏi JiMin, nhận lại là phản ứng không muốn nói của anh

Một lúc lâu sau, cậu mất kiên nhẫn định bắt xe về công ty Y thì cổ tay bị một lực không mạnh không nhẹ níu lại. JungKook quay đầu nhìn JiMin khó hiểu

JiMin nhàn nhạt trả lời: "Lần sau cho dù là bận cái gì cũng không được từ chối bữa cơm của anh! Còn nữa, dù anh rủ đi đâu thì cho dù hẹn với ai cũng phải hủy bỏ!"

JungKook mỉm cười, vô tư nhào tới vỗ vỗ lưng JiMin, cười hihi đồng ý. Đến khi bóng dáng cậu khuất xa trên con đường phía trước, nụ cười nhẹ của anh bất giác biến mất, đôi mắt rũ xuống đầy mất mát

Hình như đã bỏ lỡ nhiều thứ rồi..

---------------

JungKook cầm phần ăn trưa còn nóng hổi đặt lên đùi, mơ màng quan sát đường phố từ bên trong cửa xe bóng loáng. Mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp nhưng tâm trí lại thấp thoáng một số chuyện gần đây

Kể ra thì cũng thật lạ, vốn dĩ lúc đầu cậu còn nơm nớp lo sợ việc đem chuyện bản thân ký giấy kết hôn với TaeHyung mà nói cho ba mẹ nghe thì sẽ gặp phải cơn cuồng phong bão táp kinh hoàng. Ấy thế mà khi thật sự nói cho họ nghe, cùng lắm chỉ là một ánh nhìn không mấy dịu dàng của mẹ Minah, mà kết quả lại là sự chấp thuận quá mức bình thường đến bất thường của ba mẹ. Đó cũng xem như là một bước tiến lớn cho sự hợp tác của hai bên gia đình. Chẹp, suy đi tính lại cũng là bốn bên đều có lợi, người người nhà nhà cùng có lợi!

Các bậc trưởng bối cũng một bụng hồ nghi như cậu, trực tiếp thắc mắc với đương sự mặt than kia: Nào là vì sao lại đột nhiên muốn kết hôn? Với lại đăng ký rồi thì chừng nào tổ chức hôn lễ? bla.. bla.. bla..

TaeHyung chỉ nhàn nhạt trả lời vế sau: "Đợi em ấy tốt nghiệp đại học rồi tính tiếp cũng không muộn" với vẻ mặt hết sức nuông chiều

Nuông chiều con mẹ nó cái đầu anh ấy!

JungKook dù ngoài miệng có chút cay nghiệt, lòng hiển nhiên lại ngọt ngào khó tả~

--------------

Khi JungKook đến trước cổng công ty của TaeHyung, thản nhiên bước vào bên trong. Thật ra trước đây cậu đã được anh dẫn đến không ít lần, nên trong lòng không còn cảm giác e ngại chỗ lạ

Ấy mà hôm nay công ty quả thật hình như đón khách VIP nhỉ?

JungKook lững thững đi đến quầy tiếp tân ở gần cửa chính, hai nữ nhân viên nhìn thấy cậu thì thân mật chào hỏi

"JungKook? Lâu quá không thấy em rồi!"

Hai nữ tiếp tân tỏ ra thân thiết như vậy một phần vì cậu là 'người thân' của giám đốc bọn họ, phần khác vốn dĩ vì cậu quá đáng yêu và biết chuyện, nên đương nhiên lấy lòng họ không ít

"Dạ, bắt đầu học kỳ mới nên em có chút bận rộn!" JungKook lễ phép đáp lời, mắt ngó nghiêng một lượt xung quanh

"Hôm nay công ty đón đối tác quan trọng sao chị?"

"Ừ" một chị gái tóc ngang vai tươi cười trả lời cậu "E là em muốn gặp mặt giám đốc thì phải đợi lâu lắm đấy!"

"Ấy không sao đâu ạ! Em lên phòng chơi máy tính cũng được rồi!"

JungKook cười cười, khách sáo vẫy tay với hai nữ tiếp viên nọ, sau đó theo hướng của thang máy đi tới. Đằng sau vang lên tiếng bàn tán xôn xao

"Cậu nói xem mỹ nữ khi nãy có phải tình nhân của giám đốc hay không? Cô nàng ấy cứ ôm cánh tay của giám đốc nũng na nũng nịu"

"Cũng không biết được, người ta không những xinh đẹp mà còn giàu có. Giám đốc quen biết cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc"

"Ayda, nam thần của chúng ta cách mấy bữa lại đổi một cô nàng. Không biết ai mới thật sự là người trong lòng của nam thần nữa!"

"Đừng nhiều chuyện, kiểu gì thì người bình thường như chúng ta cũng không thể với tới được!"

"Xuỳ.. Xuỳ.. Để yên cho người ta mơ mộng tiếp chứ!!"

---------------

JungKook ngồi trong phòng nghỉ ở công ty của TaeHyung, tay chống cằm di di con chuột trên máy tính. Cậu đang chỉnh sửa mớ hình ảnh để kịp giao cho giáo sư ác ma

...

Ngồi trong phòng gần hai tiếng, bài tập gì gì đó đều hoàn thành hết nhưng giám đốc nào đó hình như vẫn chưa bàn xong hợp đồng. Thế nên JungKook lại loay hoay mở tin tức để giải trí một chút

Cậu phát hiện, hoá ra TaeHyung lại nổi tiếng như thế!

Trên khắp các mặt báo đều là tin của anh, có tin thì nói về sự nghiệp đang dần thăng tiến của giám đốc tập đoàn Y, có tin lại đề cập đến sự hợp tác giữa hai nhà Jeon và Kim, nhưng đa phần đều là tin tức hẹn hò của anh với một loạt các giai nhân, mỹ nữ. Nào là cô H con nhà tài phiệt, cô T là ca sỹ đang nổi tiếng hiện nay..

Gần đây nhất là bài báo chụp lại cái khoác tay thân mật của giám đốc với cô người mẫu kiêm tiểu thư tập đoàn D là đối tác làm ăn lớn của tập đoàn Y hiện tại. Bên dưới là hàng loạt bình luận, chê bai mỹ nữ họ Lee kia cũng có, khinh miệt chuyện TaeHyung cặp kè giai nhân cũng có. Nhưng làm JungKook chú ý nhất chắc có lẽ là hàng trăm bình luận về lễ thành hôn nay mai của hai người bọn họ. Còn có hẳn một FC của TaeHyung và cô Lee đó, hy vọng cả hai nhanh chóng có một cái kết thật đẹp..

JungKook kéo đến đáy của trang tin tức, sau đó xuỳ một tiếng tắt luôn trang Chrome vừa mở, nhấn nút tắt nguồn rồi đóng luôn màn hình máy tính.

Cậu dùng chân đẩy chiếc ghế có bánh xe ở bên dưới chạy vèo trong căn phòng rộng rãi đó. Đầu có chút mệt mỏi, cho nên cậu dựa vào lưng ghế đằng sau tựa một chút. Do tốc độ của chân tương đối nhanh cộng với việc lơ đễnh mà JungKook tông thẳng chiếc ghế về phía kệ gỗ nhỏ bên trong góc phòng

Một xấp tài liệu rơi trúng đầu khiến JungKook hoa mắt một hồi lâu, khi đỡ choáng váng thì cậu vội vàng thu dọn xấp giấy ấy trở lại trên kệ.

Chiếc kệ gỗ chứa khá nhiều giấy tờ của công ty, JungKook nhét đại mớ giấy khi nãy trở lại một ngăn nào đó, mắt vô tình nhìn trúng bộ hồ sơ màu nâu đỏ phía góc khuất bên trong

JungKook tò mò với tay lấy, bìa hồ sơ được viết bút xám phía trên, ghi rõ "Đơn thuốc cấm số lượng lớn chuyển về bệnh viện X", một cảm giác lo lắng rợn khắp cả người cậu

....

Một giọng nói trầm trầm vang lên ở phía ngoài cửa

"Con làm gì vậy? JungKook?"

JungKook hướng mắt về phía phát ra âm thanh thì thấy khuôn mặt với một bên sẹo của ông Kim đang cười cười nhìn cậu

"Bố.. bố!" JungKook leo xuống khỏi chiếc ghế bên bàn laptop, chân nhanh nhanh chạy tới bên ông

"Hôm nay con đến chơi với TaeHyung, nhưng mà anh ấy bận đón khách nên kêu con ngồi ở đây đợi ạ!"

"Vậy sao?" ông Kim cười, vỗ vỗ bàn tay đang dìu tay của ông, giọng trách mắng "Thằng bé này thật là, bận cũng không nên để con chờ lâu như vậy!"

JungKook cười nhẹ, dẫn ông ngồi vào chiếc ghế của cậu khi nãy, sau đó nhanh tay vơ hết laptop và đồ dùng vào balo của cậu. Cười tươi nói với ông

"Tiếc thật, buổi chiều con còn có giờ học ở trường. Bố đến muộn quá nên con cũng không ở lại được lâu. Sau này có dịp con sẽ lại tới căn hộ của bố chơi được không ạ?"

Ông Kim gõ gõ gậy xuống nền nhà, hài hoà trả lời: "Tất nhiên là được, Yeune hẳn sẽ rất vui đấy!"

"Còn đứng đó làm gì? Không đi học sẽ bị muộn đấy!"

"Dạ?" JungKook ngớ người "A đúng rồi, con phải đi đây! Con chào bố!"

JungKook vội vàng chạy nhanh ra khỏi cửa, gượng gạo nhìn ông Kim cười cười rồi khuất bóng sau hành lang

Ông Kim khi nãy tay còn run run cầm gậy chậm chạp bước vào phòng. Hiện tại nhẹ nhàng để nó sang một bên, bước nhanh tới phía chiếc kệ gỗ, mắt liếc qua bộ hồ sơ màu nâu đỏ thì cầm lấy. Tay lần mở sợi dây giữ hồ sơ, hai vòng.. Không phải là ba vòng như lúc đầu!

Ông cười ngạo nghễ. Hoá ra đã phát hiện ra rồi!

Đôi mắt sắt nhọn quét qua cánh cửa khi nãy còn bóng dáng ngu ngơ nào đó. Nụ cười ôn nhu tắt hẳn, vẻ nguy hiểm hiện rõ trên cái nhếch mép của người đàn ông đã ngoài năm mươi này.

--------------------    END CHAP 30    --------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro