Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 29

TaeHyung ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo yên lặng đọc báo. Lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn đứa nhóc cứ chạy qua chạy lại trước mặt

...

"JungKook này, hay là.."

JungKook đang loay hoay với cây chổi nhỏ trong tay, run vai một cái chạy thẳng vào bếp, nói vọng ra

"Khoan! Em đi nấu ăn đã!"

...

TaeHyung xếp gọn đôi đũa lên chiếc chén vừa ăn xong, nhìn JungKook đang cúi gục đầu nhai nhai cơm

"JungKook này, tôi nghĩ là.."

JungKook ngẩng đầu lên, giật luôn chén cơm của anh, chạy vào gian bếp

"Khoan! Em rửa chén đã!"

...

TaeHyung đi đi lại lại trong phòng khách, nhìn thấy cậu lững thững đi vào thì bước nhanh tới trước mặt cậu

"JungKook, nghe tôi nói đã.."

JungKook giương mắt nhìn anh, chân lùi một bước xoay người phóng thẳng lên lầu

"Khoan! Em nóng quá, đi tắm cái đã!"

-----

.

.

.

JungKook ngó đầu ướt ra khỏi phòng của mình, lén lút nhìn xuống bên dưới. Sau khi xác nhận không có người thì rón rén chạy ra ngoài.

"Định đi đâu?" TaeHyung ở đằng sau trầm trầm cất lời

Cậu gần như lập tức cứng đơ người, cười cầu tài quay lại nhìn anh. Dáng người cao lớn hiện ra trước mắt, nhưng khuôn mặt lạnh lùng đang làm một động tác hết sức nữ tính là chống nạnh trừng mắt với cậu. JungKook cười hì hì hai tiếng, TaeHyung đối diện nghiêm giọng:

"Bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ?"

Lời từ chối chực ở miệng bị JungKook nhanh chóng tống xuống cổ, vì gương mặt của anh hiện rõ dòng chữ: Nếu từ chối tôi đánh chết cậu

( ̄∀ ̄*)

TaeHyung nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lững thững nói: "Theo tôi đi gặp bố mẹ!"

A! JungKook cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ hình iron man cậu vừa thay, lắp bắp: "Cũng.. cũng phải để em thay đồ cái đã!"

TaeHyung không quan tâm, cứng đầu cầm cổ tay cậu lôi đi xềnh xệch. Aaa!! Cái này gọi là áp bức bóc lột! Áp bức bóc lột nha!!!

---------------

JungKook dáng người thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối đang quấn vào nhau. Bên cạnh là TaeHyung - người lúc nào cũng ung dung, thong thả - nghiễm nhiên dựa người thư thái đối mắt với nhị vị phụ hyunh

Tim JungKook đập liên tục, tưởng chừng sẽ bắn luôn ra ngoài nếu bị cái gì đó tác động nhẹ vào

Không khí có phần ngưng tụ, đặc quánh, cô đọng,.. vân vân và mây mây. Nhưng mà đầu sỏ họ Kim vẫn ung dung. Anh biết người bên cạnh lúc này đang đấu tranh tư tưởng dữ dằn ra sao, chỉ là, nếu cậu chịu khó nhìn vào biểu cảm của mẹ anh hiện tại. E là tim có thể dài bằng chiều dài tóc của Rapunzal phỏng chừng!

Khoé miệng của Yeune chính xác là đang hạnh phúc hết cỡ, miệng cười đến độ tưởng như có để chạm tới lỗ tai. Tuy thế, bà không dám thể hiện ra, một phần phải lấy uy trước đã, phần còn lại là vì chồng của bà vẫn chưa lên tiếng. Nhưng mà, ai đó làm ơn biểu đạt đi, tôi sắp bị hạnh phúc làm cho nghẹn thở rồi đây này!!

...

Ông Kim rít ngụm thuốc, ngậm một chút rồi thở ra, trong làn khói  mờ ảo hiện ra một điệu cười nhếch mép đặc trưng. Nụ cười biến mất là lúc ông thân thiện nắm lấy tay JungKook, cười thật hiền

"Haha, được JungKook trở thành con rể thì ta đây vinh hạnh nhường nào hahaha!"

Ông cười nụ cười sảng khoái, vết sẹo bên má giật giật liên hồi. JungKook ngỡ ngàng, mắt to tròn nhìn bậc trưởng bối trước mặt

Ơ? Dễ chịu thế này á?!

TaeHyung bên cạnh nhạt nhạt giục cậu: "Còn không mau gọi bố mẹ?"

Cậu vẫn chưa hết bỡ ngỡ, miệng lắp bắp: "Bố! Mẹ!"

Yeune cười tít mắt, chạy nhào qua chỗ cậu, ôm hôn thắm thiết, mắt còn ngấn nước: "Cuối cùng mẹ cũng chờ được tới ngày hôm nay. Thằng Tae may mắn quay đầu kịp thời. Mẹ mừng lắm!"

JungKook im lặng, ngược lại vỗ vỗ vai bà, chẳng biết nên nói gì..

---------------

Lúc TaeHyung đưa JungKook về lại nhà đã là chập tối

Cậu mở cửa, hí hửng quay lại nhìn anh: "Mau vào đi! Tối nay em sẽ nấu thật ngon luôn~"

Ayda, cậu tốn không ít công sức tìm hiểu mấy công thức nấu ăn trên Twitter đó nghen!!

TaeHyung cười nhẹ, đai an toàn trên vai vẫn chưa gỡ ra

"Kook này, tối nay tôi không ăn cơm đâu. Còn nữa, có thể sẽ về trễ, nên là em cứ ngủ trước đi. Không cần đợi tôi!"

Chiếc Porsche chạy vụt đi, JungKook bĩu môi lê bước vào nhà. Hôm nay đành ăn tạm mì gói vậy~

---------------

Buổi tối của cậu trải qua một mình, nhưng mà vì một niềm vui vô hình nào đó như nảy nở trong lòng. JungKook cảm thấy rất rất bình yên

Cậu ngồi trên ghế, chân xếp bằng ôm lấy chiếc gối to xụ, cả người bọc bằng chiếc mền xanh dày sụ, miệng nhai bánh xem phim. Cuộc sống xem ra rất rất là yên bình

Mắt cậu mở to chăm chú theo dõi một tập phim truyền hình đang nổi tiếng dạo gần đây. Nhưng mà tư duy thì đang phiêu du ở tận đâu đó.

Hừm~ Cậu đang nhớ lại cuộc đối thuộc ngắn cũn cỡn khi sáng

"Này, tại sao lại muốn đăng ký kết hôn?" cậu đã ngu ngơ hỏi một câu với TaeHyung

TaeHyung im lặng một lúc, trầm giọng: "Tôi đã gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm!"

Phụt, cậu thẳng thừng mắc kẹt luôn miếng bánh ở cổ họng. Vừa ho vừa lăn dài trên sofa, mắt nhỏ cười tít cả. Mặc kệ lý do gì, chỉ cần Kim TaeHyung không ghét bỏ cậu. Vậy là đủ rồi!

Có điều, JungKook ôm mền kín người, mắt nhìn lên trần nhà.

Hình như có một nỗi lo vô hình, cậu cũng không biết. Chỉ là.. JungKook tự nhận thấy tình hình sức khoẻ của bản thân không được ổn định. Nếu như.. nếu như..

JungKook lắc đầu nguầy nguậy, chùm mền che kín cả mặt. Đầu lại dợn lên cơn ong ong khó chịu. Dạo gần đây không biết vì cái gì nhưng cậu cảm thấy bệnh chuyển biến có phần xấu đi chăng?

JungKook quơ quào với lấy đống thuốc gần đó, luân tay nhét vào miệng. Một lúc sau khi thuốc có tác dụng, cơn đau âm ỉ biến mất. Nhưng mà liều thuốc ngủ lại phát huy sở trường của mình. Thành công kéo mi mắt của cậu xuống

....

JungKook ngủ rất ngon.

Cậu mơ thấy tấm mền bị đá lung tung của cậu được kéo lên, còn có một bàn tay ấm vuốt nhẹ má cậu

JungKook tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, nhưng mà ấm quá. Không tài nào tỉnh dậy được!

-----

TaeHyung ngồi ở thư phòng, chiếc ghế theo đà chân đẩy mà xoay vòng vòng . Đôi chân mày của anh nhíu lại, đầu óc có phần đau nhức. Anh nhớ lại các sự kiện lớn của ngày hôm nay, bản thân cảm thấy nực cười.

Quả giống như đi đánh giặc, nhanh gọn lẹ đăng ký kết hôn với cậu nhóc đó. TaeHyung thầm khinh bỉ bản thân, cười chua xót ngắm nghía viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay

Anh đương nhiên là một con người chu đáo, sẽ không vì giây phút xúc động mà kiềm hãm mình trong nấm mồ hôn nhân. Anh đã dùng một câu nói "sẽ chịu trách nhiệm" của mình, nhanh chóng lừa được cậu bé dễ tin người kia. Quả thật cảm thấy có chút áy náy..

Nhưng mà, để có thể công thành danh toại, đời sống sung túc. Haha, xấu xa một chút cũng chẳng đáng là bao! Nghĩ thử xem, anh bị cậu chơi một vố đau điếng khi xưa. Bây giờ chỉ là chút lừa gạt, có đáng gì đâu? Một câu giao đời mình cho bé con ấy, cũng chỉ là muốn bố già thoả mãn mà gây dựng sự nghiệp. Anh cũng không có gọi đây là trái lẽ trời!

TaeHyung lắc đầu, mắt chăm chú nhìn viên thuốc trong tay

Đây là thuốc gì nhỉ? Cảm? Sốt? Hay là bao tử có vấn đề?

Đứa trẻ gầy yếu này cần phải uống bao nhiêu loại thuốc nhỉ? Anh chắc cũng nên làm tròn bổn phận mà điều tra một chút

Đừng có nói anh không quan tâm cậu đấy! Bao nhiêu việc phải làm mà cũng bỏ thời giờ ra để ý đến mấy thứ vụn vặt này giúp cậu

Anh đây quả là quá cao thượng rồi haha!!

--------------------    END CHAP 29    --------------------

Tui nói rồi mà, một tuần ra chục chap thì cũng ko làm mấy bạn thấy đủ đâu
Nhất là với cái thể loại máu chó dư này ahihihihihihi 😌😗😗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro