CHAP 27
JungKook sống ở nhà của TaeHyung tính ra cũng được hơn một tuần rồi! Lúc đầu cậu có chút không quen, nhưng dần dần cậu đã làm quen với nếp sống của anh, vì vốn dĩ anh không thường xuyên về nhà!
.
.
.
Hiện tại JungKook đã coi như là được nghỉ đông rồi. Sau khi hoàn tất mớ đề án quái quỷ mà ác ma mỹ nhân giao cho thì cậu chính thức lăn lăn ở trên giường suốt cả ngày
JungKook cảm thán nhận ra, bấy lâu nay cắm đầu vào học nên cậu chẳng có thời gian mò mẫm mấy quán ăn ở Seoul, cho nên chỉ sau mấy ngày nghỉ thôi, Jeon JungKook gần như đã biến thành heo rồi~
....
Thật ra cuối năm tuy là thời gian nghỉ ngơi của sinh viên các cậu, nhưng bạn bè của cậu thì ai nấy đều bận rộn. Vì là cuối năm mà!
Hoseok thì bận bịu với cái công việc thực tập sinh phải làm, JiMin phải vừa lo cho đống sổ sách tổng kết cuối cùng của năm, lại phải vừa gánh luôn công việc của vị chủ tịch già nào đó đang cùng vợ vi vu khắp thế giới kia. Bận rộn vô cùng! Bận đến mức không thể cùng cậu ăn cơm luôn! Còn về phía TaeHyung, đương nhiên anh cũng bận rộn. Bận tối tăm mặt mũi luôn, chắc thế~
Cho nên, chỉ có mỗi cậu là rảnh rang mà suy nghĩ chuyện đời! Éo le thật đấy!!
....
JungKook hiện tại đang ngồi khoanh chân, ôm tô bỏng ngô bự thật bự trước bụng, yên vị xem chăm chú bộ phim hoạt hình vừa download được trên mạng, tên là Zootopia
Chăm chú xem thì điện thoại báo nhắc nhở, JungKook vì thế cũng bấm nút tạm dừng, ngó vào màn hình điện thoại
Nhắc nhở: ngày 30/12 - sinh nhật mặt Gấu
Hành động bỏ bỏng ngôn vào miệng của cậu dừng lại, cứ thế nhìn chăm chăm điện thoại một lúc lâu thật lâu
À, sắp đến sinh nhật của anh Kim rồi!
JungKook mất hứng tắt luôn TV, đặt tô bỏng ngô sang một bên, chống cằm suy tư
Có nên chúc mừng hay không nhỉ? Hay là thôi, anh ta không có thích mình mà! Ấy, không thích nhưng người ta vẫn là chủ nhà, thể hiện chút tấm lòng cũng có sao đâu!
Cứ thế, cậu im lặng độc thoại nội tâm suốt một ngày. Cuối cùng vui vẻ kết luận: Mình nên tạo sự vui vẻ cho chủ nhà, chúc mừng sinh nhật anh ấy! Nho nhỏ thôi~
---------------
_Sáng 30/12_
JungKook bị đánh thức bởi tiếng reo báo có tin nhắn vừa được gửi đến. Cậu uể oải xoa xoa mắt, cơn buồn ngủ cứ thế kéo hai mí mắt nhỏ của cậu sụp xuống, lại sụp xuống!
Đêm hôm qua vốn dĩ là do cậu cứ trằn trọc, suy nghĩ xem nên tặng món quà gì cho TaeHyung, rồi lại phải nghĩ xem nên dùng cách gì để kêu anh về nhà mừng sinh nhật.
Suy nghĩ hoài, suy nghĩ mãi, suy tới suy lui thì cũng đã quá nửa đêm. Cậu cứ thế ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay..
Trở về hiện tại, khi nghe tiếng chuông báo tin nhắn, JungKook với tay mò mẫm lấy cái điện thoại được đặt ở đầu giường, vừa ngáp dài ngáp ngắn vừa quẹt quẹt để mở tin
Người gửi: TaeTae
JungKook tỉnh luôn cả ngủ
Tin nhắn được gửi cách đây ba phút: "Tối nay bảy giờ tôi sẽ về, chúng ta nói chuyện một chút!"
Sh*t, lần này cậu đặc cách được chửi thề vì quá hưng phấn aaa!!!
JungKook bật dậy như được lắp máy, phóng thẳng vào toilet. Năm phút sau lại phi như tên bắn chạy ra khỏi phòng
Yah~ Hôm nay có rất rất rất là nhiều thứ phải chuẩn bị nha!!
----------------
Cũng cùng lúc đó, tại văn phòng giám đốc của tập đoàn J.O.W, TaeHyung ngồi trên chiếc ghế đen giả da, tay cầm điện thoại xoay xoay trong vô thức
Màn hình điện thoại của anh vẫn hiện rõ tin nhắn vừa gửi đi không lâu, nửa phút trước lại hiện lên phần thông báo 'đã xem', bất giác khiến anh liên tưởng lại cuộc nói chuyện không mấy thoải mái với bố mình cách đây một tiếng đồng hồ
Ông đến và đi như một cơn gió. Bình thản ngồi xuống bàn tiếp khách của phòng anh, chân vắt chéo còn tay cầm hờ điếu thuốc còn đỏ. Ông nói:
"Ta nghe bảo thằng nhóc đấy đã dọn qua chỗ anh được hơn một tuần rồi" ông lại cười, nụ cười đắc ý "Rất tốt! Cứ thế tiến hành theo kế hoạch, con trai nhé!"
TaeHyung rợn người, cứ mỗi lần ông gọi anh với danh nghĩa "con trai" thì hoàn cảnh đó không được cho là an toàn lắm.
TaeHyung vứt chiếc điện thoại sang một bên, mệt mỏi ngửa đầu ra phía sau.
Đúng thật là, kể từ ngày cậu dọn đến sống ở nhà anh thì anh lại không dám về nơi đó. Anh mỗi ngày ở văn phòng cứ tạo cho mình lý do để ở lại, công việc cuối năm cũng đã giải quyết sạch sẽ hết cả. Tình hình này thì nếu ở lại thêm vài ngày nữa, có khi mớ tài liệu nửa năm sau cũng sẽ được hoàn tất.
TaeHyung cứ thế lê lết qua lại văn phòng, đầu óc không chút nào yên ổn. Anh suy nghĩ đến lời bố vừa nói, cái kế hoạch mà ông ấy đắc ý cho tiến hành chính là kêu anh kết hôn với JungKook, ừ, chỉ để nối kết thứ tình thông gia quái quỷ nhầm đảm bảo an toàn cho dự án xây bệnh viện X của hai nhà
Nhưng anh lại vô cùng ghét thủ đoạn đê tiện này. Bản thân anh cũng không biết vì sao lại không dứt khoát ra tay, bấy lâu nay anh làm việc gì cũng đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Chưa bao giờ e dè, cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của đối phương. Chưa từng..
Ừ, có lẽ TaeHyung vẫn không nhận ra rằng, vì đối tượng của anh là những người không quan trọng. Còn hiện tại, đối phương là Jeon JungKook! Đúng vậy, chính là Jeon JungKook!
TaeHyung cứ thế di chuyển khắp gian phòng rộng, khuôm mặt thoáng mệt mỏi. Anh cuối cùng đành ngồi xuống trở lại ghế làm việc, nhắm mắt
Lâu thật lâu sau, đôi mắt xinh đẹp đó mở ra, trở thành một đôi mắt lạnh lùng. Trong đầu anh lởn vởn một câu nói:
Mình hận cậu ta! Đây là cơ hội để trả thù! Đúng vậy, khiến cậu ta..
Sống không bằng chết.
....
Cánh cửa phòng của anh mở ra, một nữ nhân dáng vẻ quyến rũ bước vào, đôi giày cao gót không ý tứ gõ xuống nền nhà tạo thành tiếng 'cộp cộp' không mấy vui tai
TaeHyung chớp đôi mắt đã hơi mỏi, uể oải nói với nữ nhân đó
"Sau này vào thì phải gõ cửa!"
Nữ nhân cười nhẹ, rồi nhanh chóng đi tới chỗ anh, vừa vặn định ngồi xuống đùi anh thì bị TaeHyung nhanh tay hơn đẩy ra
"MinHee, hôm nay anh mệt!"
MinHee chề môi, cũng không cứng đầu mà lẳng lặng đi tới trước chiếc ghế đối diện, lẳng lơ chống cằm nhìn anh
"Người ta nhớ anh mà~"
TaeHyung không nói gì, một lúc sau nghe thấy tiếng ly vỡ thì đành mở mắt, giọng nói không mấy thân thiện
"Đừng nháo nữa!"
MinHee vui vẻ chồm tới chỗ anh, giọng nũng nịu: "Hôm nay sinh nhật anh đấy! Hay là mình đến bar chơi?"
Hiện tại đầu óc TaeHyung đã muốn nổ tung, không suy nghĩ mà ậm ờ đại: "Tuỳ em"
Công việc gì gì đó, kế hoạch quái quỷ gì,.. Dẹp hết đi!
----------------
.
.
.
Bây giờ cũng đã gần tối, ánh hoàng hôn lấp ló dần biến mất. Trên dãy phố tấp nập người qua lại, có một cậu bé thân ảnh nhỏ nhắn tay xách một hộp gì đó vuông vắn, xem ra là bánh sinh nhật. Cậu bé đó chen lấn qua hàng người đang ép sát nhau, bản thân cho dù bị chèn ép cũng kiên quyết ôm lấy chiếc hộp, tránh cho bánh bị nát
Hình ảnh chật vật như vậy, cũng khiến người quan sát cảm thấy có chút đáng thương, có chút buồn cười.
....
JungKook chen lấn, bị ép qua bên trái bên phải, đầu cũng có chút đau nhức.
Cậu rủa thầm cái tính hậu đậu ăn sâu vào máu thịt. Vốn khi nãy sau khi tự làm xong cái bánh gato cho TaeHyung, còn nhởn nhơ đi về nhà thì mới phát hiện quên đặt nến. Cho nên bây giờ bản thân lại phải cuống quýt quay trở lại tiệm làm bánh. Quả thật là phiền não vạn lần!
Khi JungKook đi tới được cửa hàng thì trời cũng đã chập tối, mà người bán lại nói phần nến con gấu cậu đặt trước đó đã bị mua hết, phải chờ thêm nửa tiếng nữa thì mới có hàng
Cho nên JungKook đành ngồi vào một góc của quán chờ đợi, nhịp nhịp chân một lúc rồi nhìn đồng hồ
6:30 p.m
Chỉ còn nửa tiếng nữa thì TaeHyung sẽ về. Chết tiệt! Sao mà xui xẻo thế này~
....
Chị bán hàng vui vẻ đi tới, đưa cho cậu túi nến đã được gói gọn gàng. JungKook cứ thế cảm ơn rối rít, sau đó cuống cuồng chạy ra khỏi quán. Cậu chạy chạy một hồi, bụng kêu rọt rẹt mới sực nhớ ra rằng bản thân từ sáng đến giờ chỉ có mỗi một hộp sữa cho trẻ con ba tuổi vào bụng. Đến thuốc cũng lơ đãng mà quên mất
Thế cho nên bây giờ đầu óc có chút loáng choáng, đồng thời mệt mỏi không muốn đi thêm. Mà quả nhiên ông trời luôn ưu ái cậu vạn vạn lần, trời đổ mưa!
Trời ạ, cậu có thể xui xẻo hơn được nữa hay không?!
JungKook vốn định nép vào mái hiên của nhà hàng gần đó trú một chút, bản thân lại vô tình trông thấy đồng hồ của nhà hàng chỉ đến con số chín. Bất chợt vì thế mà mặc mưa lớn cũng chạy bán mạng về nhà
Ừ thì đội mưa, ừ thì cảm nhẹ, nhưng mà cuối cùng vẫn về được tới nhà rồi. Mà TaeHyung lại chưa về
Cậu xem đó như một dạng may mắn!
.....
JungKook nhào vào nhà, người ướt như chuột cũng mặc mà vớ lấy bao thuốc, bẻ năm, sáu viên nuốt luôn vào cổ họng. Vị đắng đã quen trôi tuột trong cổ, JungKook hoa mắt ngồi bệt lên ghế sofa trong phòng khách. Mệt mỏi nhắm mắt một chút mới cảm thấy bớt nhức đầu
"Hắc xì" JungKook cười như mếu, xem ra đã bị cảm mạo rồi!
Cậu nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ẩm ướt vì nước mưa, mặc bộ pyjama rồi khoác thêm cái mền mỏng. Đi đi lại lại chuẩn bị tươm tất bữa tiệc nhỏ
Có rượu, có bánh, có nến, có chút đồ ăn vặt
... Nhưng hình như, còn thiếu TaeHyung..
.
.
.
JungKook ngây ngốc ôm cái bụng đói meo của mình, lăn lộn trên ghế đợi anh về. Lúc đầu cậu còn nghi hoặc có khi là do trời mưa hay bận bịu gì đó nên anh mới trễ hẹn
Nhưng mà..
Đã là mười giờ đêm rồi, mười giờ..
Là trễ hẹn ba tiếng..
Trễ đến mức cậu cứ thế ngủ quên luôn trên ghế ấm, mái tóc ướt khi nãy đã khô mềm, bị thổi rối tung vì cơn gió lạnh bên ngoài..
-------
Tiếng ổ khoá lạch cạch mở đánh thức JungKook, cậu mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy
TaeHyung mặc độc một chiếc sơmi trắng và quần dài bước vào, anh cũng nhìn thấy cậu. JungKook cứ ngồi đó nhìn chằm chằm anh khiến đôi mày TaeHyung nhíu chặt
TaeHyung siết chặt chùm chìa khoá, bước chân vội vã lách qua người JungKook đi về phòng, giọng nói khàn đi
"Hôm nay tôi mệt, có gì mai nói sau!"
JungKook tựa hồ còn mơ ngủ, không khống chế được cơ thể lại vì thế là bắt lấy cổ tay của TaeHyung, cũng mơ màng hỏi: "Anh ăn tối chưa?"
TaeHyung trợn mắt nhìn cánh tay bị bàn tay nhỏ nhắn kia níu chặt, hơi thở chợt nặng nề, anh hấp tấp gỡ bàn tay kia ra, giọng như khàn như đục
"Mau buông tay"
JungKook lúc đầu vẫn chưa tỉnh táo, nhưng khi bàn tay của anh chạm vào tay cậu thì JungKook giật mình, ngơ ngác nhìn thẳng TaeHyung
"Tae..Tae, sao anh nóng như vậy?"
JungKook đứng dậy, đầu có chút choáng váng, nhưng vẫn cứng đầu giữ chặt người TaeHyung đang nóng bừng bừng
TaeHyung im lặng, đôi mắt vốn được giữ cho tỉnh táo liền mờ đục, giọng càng trầm hơn: "Tôi bảo em tránh ra, có chuyện gì đừng trách tôi"
JungKook như không nghe thấy, còn chủ động mở khuy áo trên cùng của anh. Papa đã dặn nếu bị sốt thì phải để cho cơ thể thông thoáng
Chỉ là, cậu không hề hiểu, cũng không thể hiểu được TaeHyung đã kiềm chế như thế nào. Chỉ biết bản thân vừa nghe tiếng gầm nhẹ của TaeHyung thì môi cũng bị một lực ép chặt vào
JungKook mở to mắt, đầu đương nhiên vì lực đẩy của anh mà đập vào cánh cửa gỗ nâu của thư phòng
TaeHyung ra sức giữ lấy đôi tay đang kháng cự của JungKook, môi như bị điều khiển mà ra sức cắn lấy môi nhỏ của cậu.
TaeHyung cứ thế chiếm hữu cậu, hôn lấy gò má gầy khẳng khiu của JungKook. Như một bữa tiệc, anh hấp tấp tận hưởng nhiều hương vị: có ngọt, có thơm, có chút mặn..
Vị mặn chạm nơi đầu lưỡi không đủ để TaeHyung nhận ra, JungKook đang khóc
JungKook cứ thế yếu ớt phản kháng, không phải vì cậu không muốn, mà vì không có sức. Cậu đang sốt, một cơn cảm mạo cộng với bệnh cũ và một sức khoẻ vốn không được xem là của một đứa con trai.
JungKook đương nhiên không thể đấu lại TaeHyung, nhất là trong khi anh đang phát điên như bây giờ
JungKook cứ thế khóc, cào, đấm, đẩy TaeHyung. Cứ thế kháng cự, và cứ thế mệt mỏi ngất đi
Trước khi chìm vào vô thức, cậu cảm thấy mình bị ôm mạnh bạo vào một căn phòng nào đó trong nhà anh, bên tai còn vươn lại giọng nói trầm khàn của anh
"Đây là sự lựa chọn của em"
Giọt nước nơi khoé mắt của JungKook chậm chạp lăn xuống.
-------------------- END CHAP 27 --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro