CHAP 26
JungKook vác balo lên vai, tai đeo earphone bước ra khỏi nhà. Sau khi bóp ổ khoá của cửa nhà, cậu xoay người toang bước đi thì khựng lại, nhìn phía trước
TaeHyung đang sờ nhẹ vệt nứt của cửa kính, cùng lúc đó quay sang nhìn cậu
JungKook khẽ nuốt khan, gật đầu chào hỏi một chút với anh rồi vội vội vàng vàng chạy đi. Người nào đó phản ứng kịp thời, hô to tên cậu
"Jeon JungKook khoan đi đã!!"
Tiếng gọi to đến mức lấn át luôn tiếng nhạc vốn không nhỏ của cậu, đồng thời khiến người đi đường ngoái lại không ít. Thế nên, JungKook đương nhiên không có lựa chọn phải lùi về hai bước, quay sang cười cầu tài với anh
"A! Xin chào anh Kim!"
TaeHyung gật đầu, coi như lờ đi vẻ mặt muốn trốn nợ của cậu, trực tiếp mở lời
"Hôm qua tôi có nhắc đến chuyện cho thuê nhà. Hi vọng em vẫn còn nhớ!"
Bụng dạ cậu thầm gào thét. Anh say nát như tương thế kia nào còn nhớ, tôi bị ngu mới không nhớ lời anh nói!!
Thế là cậu hào sảng lên tiếng: "À.. Có nhớ, có nhớ!!"
TaeHyung hài lòng, lại vuốt ve vệt nứt không hề xinh đẹp nào đó
"Vậy em đã quyết định chưa?"
JungKook lo sợ cái bàn tay cứ mặc sức chà chà quẹt quẹt tấm kính, nuốt khan. Hình như.. đang đe doạ cậu?
Mà khoan, cho một kẻ sắp trở thành người vô gia cư như cậu thuê nhà. Vậy mà cũng gọi là đe doạ thì có hơi quá..
"Em.. còn đang suy nghĩ!"
TaeHyung nghe được câu nói ấy, tậm trạng không thoải mái. Anh giơ chiếc điện thoại của mình về phía cậu, lạnh giọng
"Em đang suy nghĩ cũng được, nhưng e là mẹ em đã thẳng tay quyết định trước rồi.."
Màn hình điện thoại là tin nhắn gửi cách đây không quá nửa tiếng, viết rằng "Mong cậu chiếu cố thằng bé!", người gửi là "dì Minah"
JungKook rủa thầm. Chiếu cố cái mông cậu! Cậu cần quái gì phải được chiếu cố!! Mà chiếu cố cái gì chứ??!
TaeHyung quan sát nét mặt tức giận của cậu, ra đòn cuối
"Ah, kẻ nào dám ném đá làm nứt tấm kính xe yêu quý của tôi. Hừ.. phải báo cảnh sát mới được!"
JungKook im lặng..
Rõ ràng đây được gọi là đe doạ! Cậu chắc chắn 1000% luôn!!
Nhìn khuôn mặt đắc ý của TaeHyung, cậu thở dài, đau khổ nói: "Được, em dọn qua là được chứ gì! Tiền nhà là 150 ngàn won phải không? Bao ăn bao ở bao tiền điện nước, không được nuốt lời!"
"Tốt! Ngày mai dọn qua luôn!" TaeHyung nhếch môi, nói một câu rồi bỏ lên xe đi mất
Gió hiu hiu thổi..
Cậu cảm thấy.. hình như mình đang bị bán đi~~
----------------
Tối hôm đó, khi JungKook và JiMin cùng đi ăn với nhau. JungKook có nhắc đến vấn đề sẽ chuyển nhà qua sống chung với TaeHyung trên-danh-nghĩa-chủ-nhà-và-người-thuê-nhà..
Vẻ mặt của JiMin từ (・ω・) dần chuyển sang (。-_-。) và cuối cùng là (-д'- #)
Dĩa beafsteak anh dũng hy sinh một cách oanh oanh liệt liệt dưới mỗi nhát dao điêu luyện của anh. JungKook cảm nhận được tình huống có chút không được an toàn, vì thế ngậm chặt miệng, an phận xử lý chén soup hải sản trong im lặng
Đến khi cậu bình yên vét sạch muỗng cuối cùng của chén soup, ngẩng đầu lên thì bắt gặp JiMin đang chăm chú nhìn mình. Vẻ mặt tức giận khi nãy thay bằng vẻ mặt có thể xem như là có chút cam chịu..
Vấn đề này cậu cần suy nghĩ thêm!
Nhưng JiMin vẫn cứ tiếp tục nhìn cậu, JungKook cảm thấy có chút chột dạ, mặc dù bản thân chẳng làm sai cái gì cả, cậu vẫn e dè mở miệng "hỏi thăm" đối phương
"Này.. anh sao thế?"
JiMin lại tiếp tục thở dài, không nhìn cậu nữa mà lấy dĩa nĩa chọc chọc miếng thịt bò còn sót trong phần ăn. Hành động đó làm JungKook sởn da gà da vịt, giống như miếng thịt bò đó là cậu, bị chọc cho nát bét cả ra~
Không thể tiếp tục trơ mắt nhìn miếng thịt bị giày xéo thê thảm như vậy, cậu đành nhào tới nắm tay JiMin, nở một nụ cười mà cậu cho là xinh xắn đáng yêu vạn lần, tuy thực tế có chút khó coi..
JiMin vì bị nắm tay, không biết xả cục tức đó ở đâu, vô tình vì thế là búng một cái vào vầng trán trắng nỏn của cậu
Đến khi trông thấy cậu suýt xoa trán mình, cộng thêm tiếng hét không hề nhỏ, anh mới "thức tỉnh" mà ăn năn xin lỗi cậu
"Kookie, anh xin lỗi. A.. thật ra anh không có cố ý đâu!"
JungKook lườm anh một cái thật sắc, đến khi trán hết đau nhức mới chịu mở miệng
"Nói! Anh bị cái gì? Hả?" cậu cầm cái nĩa khi nãy, chỉa vào mũi anh làm JiMin khóc không thành lời
"Bị bực!" JiMin bình tĩnh trả lời
"Ớ," cậu ngớ người "Ai chọc anh chứ?"
"Em!"
"Ồ, em chọc anh bực mình.." JungKook ngờ ngợ, rồi trợn mắt nhìn anh
"Em có làm gì đâu?!"
JiMin thở dài, giọng có chút tủi thân: "Em xem, anh vừa mới tỏ tình với em cách đây không lâu. Còn ra sức năn nỉ, thuyết phục hay chân thành bày tỏ tình cảm như vậy. Thế mà em lại lăn vào hang con cọp đực khác!"
"Hang? Cọp đực?"
"Là hang của con cọp họ Kim!"
JungKook phì cười nhìn bộ dạng như bắt gặp chồng ngoại tình của anh, thuận tay xoa xoa đầu: "Ngoan, lại đây bổn thiếu gia xoa xoa sẽ hết buồn~"
Khuôn mặt của JiMin đen lại, đẩy tay cậu ra
"Này Jeon JungKook, anh đây không phải là cún!"
"Ơ, hoá ra là không phải cún!" JungKook làm dáng vẻ bất ngờ
"EM!!"
"Haha.."
Ờ... Cuộc đàm đạo chấm dứt trong sự thắng lợi vẻ vang của bạn nhỏ họ Jeon~~~
------------
JungKook bước ra khỏi xe của JiMin, tạm biệt anh rồi toang bước vào nhà thì bị giọng nói léo nhéo nhức tai của anh kéo lại
"JungKook! Chừng nào dọn nhà nhất định phải gọi cho anh đấy!"
JungKook ngán ngẩm quay sang lườm xéo anh một cái, tay bắt thành hình cái loa, lớn tiếng đáp trả: "Park JiMin!! Anh nói câu này lần thứ sáu rồi nhé!!"
Sau đó thì đương nhiên là phải chạy vô nhà trú rồi!! Nhưng mà vừa chạy vào lại gặp phải tên ôn thần nhà hàng xóm.. Mà dáng vẻ của tên này lại chẳng thân thiện hơn anh chàng chạy xe Ferrari kia bao nhiêu
Cho nên JungKook quyết định lơ luôn cả hai, thục mạng chạy thẳng vào nhà!
Mà cậu cũng vừa vặn kết luận được: Đám có tiền đều hắc ám như nhau cả!!
Này thì Ferrari, này thì Porsche!! Cậu hận cậu hận cậu hận!!!
------------
10:00 p.m
JungKook đang nằm lê trên giường sau khi đã hỗn chiến với đám đồ dùng sẽ được chuyển sang nhà hàng xóm vào ngày mai. Thật ra nếp sống của cậu cũng tương đối ngăn nắp cho nên dọn gọn mớ đồ đạc kia cũng không phải là vấn đề to tát gì cả...
Nhưng cũng không phải là không có mệt nha!!
Cậu lăn lê trên chiếc nệm ấm, vai khoác một lớp mền mỏng còn chân thì khoanh gối để thuận tiện đặt laptop, cậu đang video call với mẹ qua Skype.
"Mẹ ơi? Mẹ đang ở đâu đấy!"
Bên kia có chút ồn ào, một lúc sau mới đáp lại: "Đang ở quán cafe gần sân bay với papa con"
"Thế á?" JungKook tay chống cằm "Hai người định bỏ con đến chừng nào??"
"Không biết nữa!" mẹ Minah đầu đội snapback màu jean, cười nhạt với cậu "Để xem xét tình hình đã con ạ!"
"MẸ!!" JungKook bất bình than trời
"Mà này Jeon JungKook! Mẹ nghe bảo ngày mai con sẽ chuyển sang nhà TaeHyung?"
"Đúng vậy," JungKook lườm nguýt "Nhờ mẹ đấy ạ!"
Mẹ Minah bên kia cũng tít cả mắt, hình như mạng có chút vấn đề nên hình ảnh không chiếu được nhanh cho lắm! Cậu chống cằm cả buổi trời, đến khi nghe thấy giọng của mẹ Minah, có chút phản ứng không kịp
"Mẹ nói này, tình hình là theo bản hợp đồng đó JungKook. Ừ thì có ghi là sẽ giao nhà vào ngày hôm nay, cỡ khoảng mười giờ tối. Vậy nhé, chúng ta phải lên máy bay rồi. Tạm biệt con!"
Màn hình laptop chiếu rõ nét phấn khởi của mẹ Minah, đồng thời bắt được cái vẫy tay tạm biệt của ông Jeon.. sau đó tắt phụt. Màn hình tối đen
JungKook im lặng, là trạng thái im lặng kéo dài.. Mà hình như không phải.. Rõ ràng là trạng thái bị làm cho chết sững! Shock quá nên đứng hình..
Chuông cửa nhà dịu dàng vang lên~~
Nước mắt bạn Jeon yên ả tuôn rơi~~
------------
Tình cảnh hiện tại hết sức là éo le, bạn nhỏ JungKook đứng yên một góc tường trước cửa nhà, lặng lẽ nhìn nam thần đang bình thản bô lô ba la gì đó với đôi vợ chồng người nước ngoài
Mãi một lúc sau nam thần lại quay sang nhìn cậu, thản nhiên nói: "Giờ em có thể chuyển đồ sang nhà tôi rồi đấy!"
JungKook lại im lặng, thế cho nên tình hình bây giờ là xắn tay áo lên và dọn nhà thôi~
Cậu cứ thế chăm chỉ dọn, chăm chỉ dọn, dọn và dọn..
.
.
.
Thật ra là mệt sắp không thở nổi rồi!
Nam thần tên Kim TaeHyung cũng rất hữu ích, rất có tâm ngáp một cái dài thật dài nhắc nhở cậu đã khuya lắm rồi. Đầu JungKook đương nhiên phải xuất hiện ba vạch đen, cảm giác muốn văng tục, rất rất muốn nha!! Mà tiện thể thì vừa nãy do hoảng loạn quá, cậu đã vô tình gọi cho JiMin..
Cho nên tình thế hiện nay biến thành khung cảnh hai nam nhân diện mạo sáng sủa đứng lườm lườm nhau, và đứa bị số phận bài xích là cậu loay hoay dọn dọn cất cất
Sh*t !! Đương nhiên là muốn chửi hai tên cao to mà lại không có tý hữu dụng nào đó rồi!
.
.
.
Cuối cùng thì cậu vẫn giải quyết xong mớ hỗn loạn nào đó, cục tức khi được xả đương nhiên phải xả ra rồi
Cho nên JungKook hùng dũng quệt mồ hôi, chống nạnh lớn tiếng tra hỏi hai tên bự cao ở hai đầu
JungKook nhìn JiMin: "Này! Rốt cuộc là vì sao anh lại đến đây thế hả?"
JiMin vẫn lườm lườm nhìn TaeHyung, không biến sắc trả lời cậu: "Là do em kêu anh tới!"
Ặc.. Hình như đúng là vậy thật!
Không thèm quan tâm đến JiMin, cậu lại hùng hổ tra hỏi TaeHyung
"Vậy còn anh? Anh đứng đây làm gì đấy?!"
"Em có biết khoá cửa không?" TaeHyung cười cười nhìn cậu
JungKook lắc đầu
"Vậy đúng rồi, tôi đứng đây đợi em xong thì khoá cho em đấy. Thấy tôi tốt bụng không?"
Tốt cái đầu anh đấy! JungKook nghẹn họng, bực tức đến mức độ giậm chân đi thẳng vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
TaeHyung lại cười cười nhìn JiMin, làm động tác tiễn khách. Anh nhìn thấy nhóc con bỏ vào phòng, cũng vì thế không còn lý do gì ná lại nữa, xoay người đi ra phía chỗ đỗ xe
Nhìn cánh cửa cổng đóng, JiMin cúi đầu nhấn điện thoại, gửi cho cậu một tin nhắn
"Anh xin lỗi, khi nãy vô ý quá! Ngày mai dẫn em đi ăn kem nhé? Nhóc con ngủ ngoan!"
....
Tin nhắn được gửi vào máy JungKook vài giây sau, nhưng cậu lại không đọc được
Vì nhóc con ấy, đã say giấc rồi!
-------------------- END CHAP 26 --------------------
Chút ngọt cuối cùng ahihi 😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro