Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 25

Trời cũng đã nhá nhem tối, khi tiệc tàn cũng là lúc mọi người lần lượt ra về.

TaeHyung sau khi đưa MinHee về nhà của cô nàng thì quay trở lại khu chung cư của bố mẹ. Anh mở cửa bước vào, nhìn thấy bố và mẹ mình nghiêm túc ngồi ở sofa cũng nhìn anh

"TaeHyung, chúng ta cần nói chuyện!" mẹ Yeune lên tiếng

TaeHyung im lặng cởi bỏ đôi giày rồi cất xếp sang một bên, móc áo khoác ngoài lên giá treo sau đó thong thả đi đến chỗ sofa, ngồi xuống

"Con nghĩ con đoán được mẹ muốn nói gì.. Nhưng con không nghĩ con sẽ nghe lời mẹ nói!"

Yeune hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới lên tiếng: "Tại sao lại muốn đính hôn?"

"Đến tuổi lấy vợ thì lấy thôi!"

"Nhưng tại sao phải là cô Im?"

TaeHyung bình tĩnh suy nghĩ, chậm rãi nói: "Con nghĩ cô ấy thích hợp"

Yeune cảm thấy bất bình, lớn tiếng với anh: "Hợp chỗ nào? Hợp cái gì? Cô ta còn không biết được món mà con dị ứng nữa!"

TaeHyung trầm ngâm: "Là do con không nói cho cô ấy biết.. Nhưng mà sau này có thể dạy sau cũng không muộn!"

"TaeHyung" khuôn mặt Yeune buồn bã "Con rõ ràng không yêu cô nàng đỏng đảnh đó!"

TaeHyung nhìn mẹ, rốt cuộc cũng không biết trả lời như thế nào. Lâu thật lâu, anh lại lặp lại câu nói của bản thân

"Con nghĩ cô ấy thích hợp"

"Yah Kim TaHyung!!" thành công chọc lửa giận của Yeune bùng lên rồi

"Con chỉ cho rõ xem Im MinHee hợp cái gì với con?"

"Cô ấy hữu ích"

"Hữu ích?" Yeune như ngợ ra cái gì đó

"Cô ấy là thư ký của công ty cạnh tranh với J.O.W, cung cấp được rất nhiều tư liệu mật" TaeHyung tựa lưng vào ghế, xoa xoa mi tâm

"Thế nên?"

"Cô ấy có ích cho sự phát triển của J.O.W , đem lại tiền cho con!"

"Vì nó nên con mới đồng ý cưới cô ta??" mẹ Yeune thật sự bị chọc cho phát cáu, đứng bật dậy chỉ vào anh: "KIM TAEHYUNG CON ĐIÊN RỒI!"

TaeHyung nhìn mẹ Yeune tức tối bỏ đi vào phòng, lại quay sang nhìn ba mình - ông Kim, đang nở một nụ cười hài lòng nhìn anh.

Ông Kim từ tốn cầm điếu thuốc đứng lên, nói: "Anh vào thư phòng bố nói chuyện một lát!" sau đó quay lưng đi vào phòng.

----------

TaeHyung đứng đối diện người đàn ông trung niên, khuôn mặt người đàn ông này có một vết sẹo bên má trái, tuy thế vẫn không làm giảm khí chất bức người của ông.

"Bố gọi con?" TaeHyung mở lời

Ông Kim nhìn anh, đột nhiên cười rất hào sảng, vết sẹo cũng theo đó mà co giật

"Bố rất rất tự hào về anh! Haha!!"

TaeHyung chắp tay sau lưng, không phản ứng

"Đàn ông là phải như thế, đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Thứ tình yêu vớ vẩn đó chỉ phù hộ với mấy thằng không có tiền đồ mà thôi!"

"Vâng,"

"Nhưng mà.." ông Kim vuốt vuốt cằm "Thật ra cô Im đó không hẳn là có giá như anh nghĩ"

TaeHyung nhìn ông, đôi mắt thoáng dao động

"Bố đã nói rồi, bố và ông Jeon đã dự định sẽ mở bệnh viện ở khu GangNam. Dự án lần này nếu thành công thì tương lai của chúng ta sẽ phát tài, anh hiểu không?" ông Kim nheo mắt nhìn anh

"... Tuy nhiên!" người đàn ông ấy lại rít điếu thuốc trong tay

"Tuy nhiên... lão già họ Jeon đó lại không phải là hạng dễ xử lý. Tuy lão ta đã nói sẽ hợp tác, nhưng bố e nếu không mở rộng mối quan hệ với nhà bên đó. Có thể sẽ khó nhằn lắm đấy anh Kim ạ!"

TaeHyung mỉm cười nhìn ông: "Vậy nên bây giờ phải làm sao?" anh có một dự cảm không lành

"Haha" ông Kim cười ngạo nghễ "Theo như bố nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận, haha, thứ mà lão ta quý nhất trên đời chỉ có hai"

Ông giơ hai ngón tay lắc lắc trước mắt

TaeHyung gật đầu: "Là Choi Minah.. và Jeon JungKook"

"Đúng vậy!" ông hào sảng đứng lên, vỗ tay bôm bốp

"Vậy bố muốn con làm thế nào?"

"Thật ra" ông lại rít thêm một hơi, phì ngụm khói trắng trong cổ họng ra "Nam nam cưới nhau không phải là chuyện lạ, haha, huống hồ anh lại thích thằng nhóc đó!"

"Bố! Con không thích JungKook!"

Chuyện này là vấn đề thị trường đấu đá nhau, làm sao có thể kéo cậu vào được chứ?!

"Không thích?" ông Kim gật gật đầu "Không sao, bố cũng đã nói với anh rồi. Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, anh không thích thằng nhóc đó thì cho dù đám cưới cũng đâu có ảnh hưởng gì đến anh đâu, đúng không nào?"

"Bố!!"

"Thôi, bố chỉ muốn nói như vậy. Anh về suy nghĩ thêm, lựa ngày tốt thì nói chuyện với gia đình bên đấy, nhé!"

Khẩu khí của ông Kim vốn là một lời khuyên, nhưng sự thật thì nó lại là một sự ngầm áp đặt. TaeHyung chỉ còn biết 'vâng' một lời, sau đó bước ra ngoài.

Khi cánh cửa thư phòng được anh khép lại, nụ cười không tính là thân thiện nhưng cũng không có bất kỳ sự độc ác nào của ông Kim dần biến mất. Thay vào đó là một đôi mắt lạnh buốt, cùng với cái nhếch mép đầy nguy hiểm.

--------------

JungKook đứng đực trước nhà mình nhìn tấm biển viết dòng chữ  HOUSE FOR SALE chễm chệ phía trước, bất giác thở dài

Chết tiệt, JungKook mếu máo đập đầu lên cánh cửa sắt trước nhà, rên rỉ đầy sầu thảm. Khi nãy sau bữa tiệc đồ nướng ở nhà Kim, cậu cùng bố mẹ đi dạo một chút. Sau đó đôi vợ chồng già nào đó bằng một cách thần kỳ nào đó đã âm thầm thuyết phục cậu cho bán căn nhà này

JungKook đập đập đầu mình, ngu ơi là ngu, ăn cái gì mà lại chịu nghe theo đôi cẩu nam nữ già hoắc đó chứ Jeon JungKook 〒▂〒

AAA !! Cậu sao lại giống trẻ em cơ nhỡ thế này chứ trời ạ !!!

JungKook chán đời, ngồi luôn trước cửa căn nhà mà tương lai sẽ không còn là của cậu. Âm thầm vừa đếm kiến vừa chỉ trích bản thân

Một con, hai con, ... , năm con, sáu con, ... , hai mươi bốn con, hai mươi lăm con , ... A!

Chuyên tâm đếm kiến một lúc thì bị loá mắt bởi ánh đèn vàng của chiếc xe nào đó, cậu theo quán tính đưa tay che mắt, một lúc sau mới hé bàn tay một chút để nhìn về phía ánh sáng chói loà kia

A! TaeTae?!

JungKook nghi hoặc nhìn chăm chăm vào chiếc xe xám bạc đã đỗ yên trước cổng nhà cậu, nam nhân đang ngồi ở vị trí lái cũng đang nhìn cậu

Hai người cứ thế nhìn một lúc, JungKook bỗng thấy kỳ lạ, thế cho nên...

Cậu đã làm một hành động không tính là lý trí.. cho lắm  (╯︿╰)

....

JungKook nhặt hòn sỏi trắng đặt trong chậu cây kiểng trước nhà, nhắm chính xác chỗ TaeHyung ngồi, sau đó ném vào...

Thật ra cậu chỉ muốn xem có thật là anh không thôi mà Ŏ﹏Ŏ

....

Người bên trong có lẽ khá bất ngờ trước tình huống vừa xảy ra, anh ngây thơ nhìn tấm kính sáng loáng bị nứt một đường dài hết sức mỹ miều, đôi mắt to tròn khi nãy chợt nhíu lại, mặt mũi biến hoá thành không tính là thân thiện đi~

Khi thấy anh bất chợt mở cửa xe đi ra, phản ứng đầu tiên của JungKook...

Đương nhiên là bỏ chạy rồi!

JungKook đứng thẳng dậy, xoay người dùng chùm chìa khoá nặng trịch để mở cửa. Quả đúng là trời thương! Đút ba, bốn chiếc chìa khoá vào ổ vẫn không tài nào mở được!

Khi cậu còn đang kiên trì đút chiếc chìa khoá thứ năm vào thì anh đã đàng hoàng dựa người vào tường nhìn cậu rồi

〒︿〒

Phải thông cảm, JungKook dự đoán được kết cục bi thảm của cậu giờ phút này là gì rồi..

Bị tẩn cho một trận? Hay là bị tóm vào đồn cảnh sát can tội phá hoại tài sản của người khác? Có khi nào anh bắt cậu bồi thường chiếc Porsche mới cóng không nhỉ??

No no !! JungKook không có tiền !!!

Thế là bằng một cách nào đó, JungKook cười cầu tài quay sang nhìn TaeHyung vẫn im lặng quan sát cậu

"À.. Xin chào!"

TaeHyung nhếch mép, tiếp tục nhìn cậu

"À.. Vừa rồi em có hơi.. manh động một chút. Anh Kim nể tình chỗ quen biết.."

Có thể xí xoá chút lỗi nho nhỏ này không?

Lời chưa kịp nói, tiếng "Hắc xì" không được xem là nhỏ của nam thần đã đáp thẳng lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu. JungKook nắm chặt chùm chìa khoá trong tay, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh để không sạc cho anh một trận.

Là mình nợ người ta.. Mình đang thiếu nợ người ta..

Còn đang cố giữ bình tĩnh, một giọng nói hết sức vặn vẹo của anh đã vang lên

"Hớ hớ.. Xin chào~"

JungKook sững người, quan sát khuôn mặt đỏ bừng của người trước mặt. Anh uống rượu?

TaeHyung chào cậu một cái, lại cười ngu một cái. Sau đó.. gục hẳn lên vai JungKook

.

.

.

Cái tình huống này.. Thật không có gì để nói!!

Thế là một thân ốm yếu cậu dìu một tên khổng lồ, lết từng bước vào nhà.

Nhưng mà.. mật khẩu?

JungKook bất lực, quả nhiên là đại gia. Khoá cửa cũng phải dùng mã hoá, không giống hạng bình dân thiếu tiền là cậu..

...

"Này TaeTae, nói em nghe mã cửa nhà anh xem"

TaeHyung lờ đờ, miệng lẩm bẩm cái gì đó

"Anh nói gì? Mã khoá đó! Là bao nhiêu?"

"Aizz.. Tôi nói là không chín không một!" giọng lè nhè như mấy gã say rượu

JungKook cảm thán sao anh có thể bình an lái xe đến tận nhà như vậy. May mắn đến độ không đâm trúng cái cây nào..

Cậu thành thục bấm bốn số vừa đọc vào ô khoá, cũng suy nghĩ một chút về mấy con số.

0901.. sao nghe quen quen nhỉ?!

Bỏ qua chuyện mấy con số kỳ hoặc, kể về cách thức rước được cái tấm thân khổng lồ của TaeHyung vào được căn nhà rộng như biệt thự này cũng là một dạng vấn đề đối với cậu...

-----

JungKook đặt TaeHyung xuống sofa, xém tý đã ngã lăn quay luôn lên người anh. JungKook nhìn quanh một lượt, quyết định lấy luôn tấm vải che màn hình TV mà đắp lên người TaeHyung

Sau khi chắc chắn rằng khả năng bị cảm của TaeHyung không quá 50%, cậu yên tâm xoay người bỏ đi

Vừa định bước đi, thì cổ tay JungKook bị một lực kéo lại. Cậu quay lại nhìn cánh tay bị tên sâu rượu nắm chặt, miệng còn lẩm bẩm cái gì rất dài

JungKook tò mò, ngồi sát lại gần lắng nghe. Đoạn độc thoại như sau:

"Thật ra cậu dọn qua đây sống cũng không gọi là quá tệ.."

"Bổn.. bổn đại gia nhân từ sẽ không tính tiền nhà cao cho cậu!"

"Một trăm.. hắc.. năm mươi ngàn won! Bao ăn bao ở bao tiền điện nước hắc hắc.."

"Mai dọn qua luôn hắc!!"

TaeHyung lẩm bẩm một hồi, đầu quẹo luôn sang một bên

JungKook buồn cười, chỉnh lại tư thế của anh rồi khéo léo gỡ bàn tay to lớn khỏi tay mình. Vỗ nhẹ má anh sau đó khoá cửa bỏ đi

Em xem như là anh không tỉnh táo nói nhảm vậy!

------------------

Khi JungKook trở về nhà, tiếng đóng ổ khoá kêu lách cách cũng là lúc TaeHyung tỉnh dậy..

Mà vốn dĩ, anh không hề ngủ!

TaeHyung đứng dậy xoa xoa đầu đi vào phòng tắm. Khi nãy có uống chút rượu vào, đầu tuy nhức mỏi nhưng không phải là say đến quên trời quên đất

....

Khi tắm rửa sạch sẽ bước ra, anh vô thức tiến ra ngoài ban công. Tầm mắt gọn gàng trông thấy hình dáng JungKook đang ung dung cầm vòi nước xịt tán loạn cho đám cây trong bồn

TaeHyung chợt cười giễu, khi nãy mượn chút rượu mà giải quyết luôn vấn đề nhà ở của cậu. Nhưng anh chợt buồn, hình như có chút cắn rứt

"Chết tiệt!" anh rủa thầm, đi luôn vào bên trong

Điện thoại nằm vớt vơ trên bàn làm việc, màn hình vẫn sáng và hiện dòng chữ chưa được gửi đi: "Mình chia tay đi!"

Là gửi cho Im MinHee, trong lúc anh đang lái xe

Đầu anh có chút trống rỗng. Khi nãy trong lúc anh soạn tin nhắn cũng có hình dung ra tâm trạng của cô khi nhận được. Khóc lóc, mắng chửi, hờn giận, tủi thân.. Cái gì anh cũng có nghĩ đến cả

Nhưng hình như..

Anh không hề thương xót!

TaeHyung lại đau đầu, mơ màng hiện lên dáng vẻ khi nãy trên bàn ăn lúc anh thông báo đính hôn của cậu, dáng vẻ như kìm nén kia

Lại khiến tim anh quặn thắt!

"Chết tiệt!" TaeHyung nằm lăn trên giường, chửi đổng một câu, điện thoại bị quăng sang một bên..

Gió đêm lùa qua khe cửa sổ, thổi tung tấm màn trắng bay phất phơ, thổi khô hết mớ tóc ẩm ướt của anh

Đêm dài tĩnh mịch.

--------------------    END CHAP 25     --------------------

The apperance of the final boss 🙃

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro