Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 22

Tuy rằng chuyện hôm đó như một đòn chí mạng giáng lên người JungKook, cậu bé vẫn lạc quan cho rằng đó chính là ý tốt của ông trời để khiến cậu tỉnh táo lại.

Mặc dù khả năng đề kháng loại tình huống này của JungKook vẫn rất kém. Và cậu đã phải thống khổ như thế nào khi ốm liền ba ngày không thể nhích nổi người vì dầm mưa. JungKook vẫn cứ xem đó như là một con dấu khắc sâu vào tuổi thanh xuân vốn ngắn ngủi của cậu.

---------------

JungKook tiếp tục chuỗi ngày học đại học một cách chuyên cần nhất. Đối với ngành nhiếp ảnh mà cậu theo đuổi, thì giáo viên chỉ đơn giản là giao chủ đề để học viên sáng tác nghệ thuật. Kể ra thì bài tập tương đối ít, hoặc nói cách khác là đi du lịch rồi tiện thể thực hiện bài tập cũng rất hợp tình hợp lý

Vì thế, bạn học JungKook đương nhiên vô cùng hào sảng đeo balo, cầm máy chụp hình mà trèo đèo lội suối để... sáng tác nghệ thuật chân chính!

-----

Hôm nay JungKook vốn định sẽ nghỉ ngơi một ngày, đánh một giấc đến sáu giờ tối rồi đi chợ đêm ở Seoul. Cuối cùng lại vì một mớ bài tập của mỹ nhân ác ma mà đành đội trời đi chụp hình

Chủ đề lần này là về những đôi yêu nhau, mà đòi hỏi của mỹ nhân lại tăng theo cấp số nhân. Cái gì mà không chỉ đơn giản là tình yêu, mà phải là loại tình yêu khắc cốt ghi tâm, đồng thời cũng phải bình yên, giản dị..

JungKook cảm thấy bản thân sắp toi đời rồi~~

-----

Vì bài tập lần này cho quá đột ngột, mà cũng không cần phải đi quá xa đến những địa điểm khác, cho nên cậu quyết định tác nghiệp ngay tại Seoul. Và quyết định này lại một lần nữa làm cậu nhức đầu, chóng mặt o(`・д・')o

Vì trong lúc loay hoay tìm nơi tác nghiệp mớ bài tập lộn xộn, lạo xạo kia, JungKook không biết vì cái gì mà vô thức bước tới toà nhà công ty của TaeHyung, rồi sau đó bắt gặp anh nắm tay MinHee vui vẻ đi ra ngoài.

JungKook nhìn chằm chằm, sau đó thở dài..

Thật ra sau trận ốm ba ngày vừa rồi, khi đôi mắt cậu đã đỏ rát vì khóc quá nhiều. Cuối cùng JungKook cũng nhận ra được một điều: Không có gì là mãi mãi. Nên thực tế chấp nhận chuyện đang và sẽ tiếp tục không ngừng diễn ra trong cuộc sống của cậu thôi!

Vì thế hiện tại, JungKook đưa máy ảnh của mình lên và bấm lia lịa đôi tình nhân đang xa dần nọ. Nếu không xét về góc độ cá nhân mà nhìn nhận thì hai người bọn họ hiện tại cũng xem như là đạt đúng yêu cầu của đại mỹ nhân đề ra.

Những bức ảnh JungKook chụp được là lúc TaeHyung nắm tay MinHee bước đi, khi MinHee còn đang tựa đầu vào vai anh thì tay của TaeHyung đã nâng túi xách của cô cầm một bên

Đúng là một thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm, lại quá đỗi bình dị..

------

Vì đã hoàn thành xong bài tập mà trời vẫn còn chưa tối lắm. Cho nên JungKook định rằng sẽ đi bộ một quãng nữa rồi tìm một nhà hàng thật ngon và chén tất tần tật các món yêu thích

JungKook đi một lúc, không biết suy nghĩ như thế nào lại rẽ vào con đường dẫn đến công ty của papa mình ở Hàn Quốc. Và là công ty có JiMin hyung làm việc

...

Cậu ngồi đung đưa trên chiếc xích đu ở phía ngoài sảnh công ty. Cái xích đu này là đích thân cậu chọn khi papa dẫn đến công ty tham quan.

Hình ảnh cậu nhóc đáng yêu ngồi đung đưa nhẹ trên chiếc xích đu màu gỗ dưới hoàng hôn thật sự là khiến nhiều người ấm lòng

Nhân viên công ty trông thấy cậu cũng lớn tiếng chào hỏi, vì họ biết đứa con trai đáng mến của chủ tịch họ, cũng là một đứa trẻ rất ngoan, rất thân thiện

JiMin tan làm ra về, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước lại khựng lại vì thân ảnh quen thuộc mà anh yêu thương bấy lâu

Lòng JiMin chợt ấm áp hẳn, chân vì thế cũng bước vội về phía cậu

"JungKook!" JiMin khẽ gọi cậu nhóc cách mình ba bước chân, cười rạng rỡ

"Ớ.. JiMin hyung~"

JungKook nhìn nam nhân cao lớn trước mặt mình, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu là vô cùng đắc ý: Cuối cùng thì mình cũng đã có người bao cơm tối rồi~

JiMin xoa đầu JungKook: "Sao em ở đây giờ này?"

"À, khi nãy đi chụp hình để nộp cho giáo viên. Tiện đường nên em ghé sang thăm anh một chút!"

JungKook thầm lè lưỡi, thật ra đến thăm công ty hay thăm anh cũng như nhau, như nhau cả thôi! Mình cũng không phải gọi là nói dối đi..

JiMin cất giọng khi ngờ: "Thật không?" nhưng biểu tình trong ánh mắt lại vô cùng thoả mãn

"Em đã ăn cơm gì chưa?"

JiMin kéo JungKook lên xe của mình, thắt đai cho cậu rồi hỏi

Nhận được cái lắc đầu của JungKook, anh khởi động xe rồi phóng ga chạy khỏi bãi đổ của công ty

"Anh dẫn em đi ăn, nhé?"

JungKook lại thầm hí hửng~~

---------------

JiMin dẫn JungKook vào một nhà hàng phương Tây, anh biết rất rõ món mà nhóc con có thể ăn hay không thể nên JiMin thản nhiên gọi ra vô số món ăn thanh đạm không mỡ dầu

JungKook cũng đơn giản là ngồi im ngó nghiêng xung quanh. Vì đi với JiMin hyung thì cậu rất mực yên tâm

....

JungKook loay hoay cầm máy chụp chậu xương rồng nhỏ trên góc tường sát bàn. Ngồi đối diện là JiMin đang cẩn thận từng chút lau sạch đôi muỗng nĩa cho cậu

JiMin nhìn dáng vẻ hoạt bát hơn thường ngày của JungKook, không nhịn được mà hỏi

"Là bài tập của ác ma mỹ nhân sao?"

JungKook gật gù

"Lần này là cực hình gì thế?"

JungKook nghiêm túc nhìn anh, kể lại mớ nội dung hỗn độn và phức tạp của ác ma giao phó. Kể xong lại phẫn nộ hừ mũi hai tiếng

JiMin cười cười, đặt bộ muỗng nĩa đã sạch sẽ kia về phía cậu, lịch sự hỏi

"Anh có thể xem hay không kiệt tác của nhiếp ảnh Jeon đây?"

"Anh phải trả phí đấy nhé!" JungKook cười tít mắt đưa cho anh

"Bữa này anh mời!"

"Okay, quý khách tự nhiên! Bổn thiếu gia đi rửa tay đã!"

JungKook trèo xuống ghế, chạy nhanh vào toilet khuất sau bức tường gần đó, để lại JiMin lắc đầu nhìn theo sau.

JiMin cầm lấy chiếc máy ảnh màu xanh nhạt của cậu, bấm vào nút xem ảnh. Từng tấm hình xuất hiện trước mắt..

Lần lượt theo thứ tự lùi dần, anh thấy những tấm hình chậu xương rồng nhỏ ở phía bên cửa sổ, rồi hàng cây lá vàng trên con đường gần công ty anh. Mỗi một bức hình được cậu chăm chút, tìm góc chụp hợp lý nhất mà lưu lại.. Và anh thấy tấm ảnh mà cậu chọn cho chủ đề của bài tập cần nộp. Tấm hình có đối thủ lâu năm của anh - TaeHyung và một nữ nhân khác.

Đối với người qua đường, có thể tấm ảnh này là một tấm ảnh đẹp, lãng mạn khi trai tài gái sắc sánh bước bên nhau. Nhưng với JiMin, anh hiểu rằng bức tranh xinh đẹp mà cậu chụp nên không chỉ là lãng mạn của hai người nào đó. Mà còn ẩn sâu nỗi bi thương của người thứ ba. Và người thứ ba đó, là người anh trân trọng!

JiMin chợt cảm nhận sâu sắc hơn một vấn đề. JungKook thật ra vẫn tự mình mặc lên người lớp áo vui vẻ bên ngoài. Rồi im lặng ôm lấy buồn đau chỉ để mình cậu biết. Anh không muốn đứa nhóc anh yêu thương lại phải đau khổ vì một tên khốn mà anh vẫn chưa từng ngưng sự đối đầu. Jeon JungKook của anh, có thể không phải của anh, tuyệt đối cũng không cho phép người khác làm cho thống khổ!

Tuyệt đối không thể!

-------------

Lúc JungKook đi ra thì đồ ăn đã được dọn đầy đủ trên bàn. Cậu nhanh chân chạy về chỗ ngồi cũng không để ý đến vẻ mặt tư lự của JiMin

JungKook nhìn quanh các loại thức ăn, từ trong sâu thẳm bất giác ấm lòng. Hoá ra trên đời này ngoài gia đình vẫn còn người có thể hiểu rõ đâu là món ăn mà cậu có thể ăn được.

JungKook đem nỗi cảm kích to lớn mà nhìn JiMin cười thật vui vẻ: "Park JiMin, không ngờ anh lại có thể gọi được nhiều món hợp khẩu vị em đến vậy!"

Nhìn nụ cười trên môi cậu, chuyện khúc mắc trong lòng anh cũng vơi đi ít nhiều. Anh cẩn thận mở nắp chén soup bí ngô còn nóng hổi, khuấy hai vòng rồi đưa qua cho JungKook

"Ăn cẩn thận, coi chừng nóng!"

JiMin nhìn JungKook đang nhiệt tình thổi nguội chén soup anh đưa, chợt bản thân cũng không muốn giấu cậu

"Thật ra anh không phải thần thánh mà biết được hết các món em có thể hay không thể ăn. Là do chủ tịch nói với anh!"

Động tác của JungKook theo câu nói của JiMin mà dừng hẳn. Vai cậu run lên, khuôn mặt cứng ngắc không để JiMin nhìn thấy

"Ông ấy đã nói với anh những gì?"

"Ừm, chỉ là ông căn dặn nên quan tâm đến em nhiều một chút vì sợ em không có bạn ở Hàn. Còn dặn anh những món em thích hoặc mấy món em bị dị ứng thôi!"

"Ồ," vẻ mặt cậu bấy giờ mới dãn ra đôi phần, ngẩng đầu nhìn JiMin

"Ông ấy thật phiền~"

JiMin chỉ còn biết lắc đầu, gắp thêm thức ăn vào chén cậu

------------

Khi JungKook đã hoàn thành xong nhiệm vụ ăn uống hoành tráng, vốn định rủ JiMin hyung đi dạo đâu đó cho thoả thích rồi mới trở về thì JiMin lại nhận được cuộc họp đột xuất của công ty. Cho nên anh đành áy náy mà chở JungKook về nhà.

Đến nơi JungKook vẫn còn chưa hết bực bội, phụng phịu trách móc

"Công ty gì mà bóc lột sức lao động nhân viên!!"

"Chủ tịch sẽ khóc đấy Kook!" JiMin cười phì, tháo dây an toàn cho cậu

JungKook thở dài, ngán ngẩm chào kiểu quân đội với anh rồi trịnh trọng đặt tay lên vai JiMin

"Anh đã vất vả rồi! Đợi sau này em lên làm boss sẽ chiếu cố anh thật nhiều thật nhiều!!"

"Wow, anh nên cảm thấy vinh dự sao?"

"Anh nên như vậy!" ('∀`*)

....

Đợi đến khi JungKook chạy tít đến cầu thang mới vẫy vẫy tay chào anh, JiMin phóng xe chạy đi mất

Đối với anh mà nói thì, bữa tối này thật sự rất đáng trân trọng!

---------------

Sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và chỉnh sửa xong mớ ảnh để nộp cho giáo sư ác ma, JungKook mang theo đôi mắt gần như díp thành sợi chỉ của cậu mà lăn ra ngoài ban công

Trên tay JungKook là một chiếc máy bay bằng giấy. Khi còn nhỏ, papa thường dạy cậu nếu có tâm sự hay vui buồn gì cứ viết lên thân máy bay rồi phóng đi thật xa.. Như vậy tâm sự mới vơi đi được!

JungKook hí hửng cầm bút quẹt quẹt vài chữ lên chiếc máy bay vừa gắp

Be strong~

Sau đó phóng một cái, máy bay lượn theo chiều gió, đậu luôn sang mái nhà bên cạnh..

JungKook cảm thấy.. (-_-)

Thôi thì đi ngủ vậy!

....

Chiếc máy bay vốn yên phận nằm trên mái tôn, cũng không ngờ một cơn gió lại ùa tới, đẩy máy bay giấy bay xuống dưới mặt đường, kẹt vào cần lau kính của chiếc xe màu xám bạc đậu cách toà nhà khoảng hai mươi bước chân.

Khi tầng của JungKook tắt hết đèn, cũng là lúc chiếc xe đó nổ ga chạy đi, tựa như xé tan sự tĩnh mịch của màn đêm.

--------------------- END CHAP 22 ---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro