CHAP 21
Quán cafe mà JungKook và Hoseok bước vào lấy phong cách vintage làm chủ đạo, vừa mang một màu sắc có phần cổ xưa nhưng cũng không quá u buồn. Đồng thời, quán cũng có một sân khấu nhỏ để mọi người có dịp hát hay sáng tác nhạc
Mỗi người đến đây đều có một câu chuyện của riêng mình. Một câu chuyện, một tâm sự, một điều khó nói, một bí mật,..
Có lẽ cũng vì thế mà quán cafe được đặt theo một cái tên phương Tây rất giản dị: THE STORY
------
Lúc cả hai ghé đến là thời điểm vắng vẻ nhất trong ngày, cả hai thong thả chọn lấy một bàn gần sân khấu, cũng là vị trí tương đối khuất mắt người xung quanh
Cả hai chọn món xong xuôi, tiếng hát của cô ca sỹ đằng sau cũng theo đó mà vang lên
Giọng hát nức nở, trầm buồn của cô hoà với ca từ của bài hát Betrayal khiến cho tinh thần mọi người xung quanh nhất thời lắng xuống
"My love has gone away,
quietly after hundered days.
This is what's she has always said she won't stay
for more than what she can repay.
I can still hear her say there
that I'm not hearing tender play
The day she let me kiss her was a display,
of love to those who she betray.."
Hoseok im lặng một lúc lâu, nhìn JungKook có vẻ say sưa thưởng thức âm nhạc, không nhịn được cảm thán
"Cô ấy hát hay nhỉ? Ca sỹ tớ thích nhất đấy!"
JungKook mơ màng cũng gật đầu. Giọng hát này cậu cảm thấy rất quen thuộc, như đã từng nghe qua ở đâu rồi
"Hình như tớ đã từng nghe một lần, cũng là bài hát này, giọng hát này!"
Hoseok ngạc nhiên, cười: "Thật sao? Không biết cô ấy thích hay vì đồng cảm mà lần nào lên sân khấu cũng là hát bài này. Tớ có hai lần thấy cô ấy hát rồi!"
JungKook gật đầu
"Này Kook" Hoseok kêu một tiếng, cười cười mở lời
"Cậu ở nước ngoài lâu như vậy, khả năng giao tiếp chắc cũng khá nhỉ?"
JungKook cười gượng, lắc đầu: "Không phải đâu!"
..Từ khi chuyển ra nước ngoài sống, ngoài trừ những lần phải đến bệnh viện điều trị ra thì cậu không hề bước chân ra ngoài, nói gì đến giao tiếp với họ. Việc học cũng là được papa mời thầy người Hàn đến dạy. Nói thẳng ra là ở đó mấy năm, cậu cũng chưa từng biết đến người hàng xóm của mình là ai..
Hoseok cười tít mắt, đẩy tay cậu một cái như trách móc: "Bạn bè mà còn khách sáo cái gì! Khi nào trường ta có đoàn nước ngoài đến thăm sẽ cho cậu ra phiên dịch. Không có được từ chối đâu nha!"
JungKook im lặng nghe Hoseok ba hoa đủ điều, về bạn bè của cấp Hai, rồi chuyện cậu ta còn gặp lại JiMin của cấp Ba như nào và còn bạn bè của đại học ra sao..
"Tính ra thì JungKook, cậu học chậm hơn tớ với JiMin tận hai năm đúng không?" Hoseok như phát hiện ra điều gì đó
..Lại nói đến chuyện học muộn. Đó là do khi vừa chuyển ra nước ngoài sống, JungKook giống như con thú nhỏ bị tháo hết lớp bọc an toàn, cứ sợ hãi khép mình trong ngôi nhà. Ngoài papa và umma tuyệt nhiên không chịu gặp ai khác. Tận hai năm sau mới có can đảm tiếp xúc với người khác. Chính là vô cùng khổ sở!
Hoseok thấy JungKook không phản ứng thì cứ tiếp tục tiếp lời: "Cậu biết TaeHyung đúng không? Hồi nhỏ hai người thân nhau như vậy mà!"
Đôi tay đang khuấy ly cappuchino trong vô thức của cậu chợt cứng đờ ra, Hoseok lại cứ thế tiếp thục thao thao về con người đó
"Cậu ta năm lớp 8 cứ như biến thành người khác vậy đó! Đúng rồi, là cái năm cậu chuyển đi đấy. Cậu ta cứ điên cuồng học học học, giống như bị ai đụng trúng chỗ đau, cứ thế lầm lì học không thôi!"
"Cậu ta học như thế, cộng thêm trí thông minh hơn người kia. Một thời gian nghe thiên hạ đồn đại rằng cậu ta gửi đơn xin nhảy lớp cho hiệu trưởng. Còn đồn kinh khủng hơn là khi hiệu trưởng nhìn thấy đống giấy khen bằng cấp gì đó của cậu ta thì hoảng hồn mà ký giấy cho cậu ấy chuyển lên cấp Ba học luôn. Tóm lại là một lời khó nói, cậu ta trở thành một nhân vật lừng danh thời đó, ai ai cũng ngưỡng mộ."
Hoseok cuối cùng buồn thảm trề môi, :"Khi đó đáng thương nhất hẳn là lớp chúng ta đấy! Vừa mất đi một lớp trưởng Jeon đáng yêu tuyệt đỉnh thì lớp phó Kim đẹp trai anh tuấn cũng biến mất luôn. Quá sức đáng thương~"
JungKook vẫn im lặng, bỗng dưng không biết nói gì
"Tớ.. xin lỗi Hoseok"
Hoseok cười nhạt, tay không béo hai má đã gầy đi của JungKook
"Có lỗi gì mà xin? Cậu xem, bây giờ cậu đang sờ sờ trước mặt tớ này. Sau này sẽ bắt cậu đi chơi với tớ để trả nợ hehe!!"
"Còn nữa nha, tớ phải nói là gặp may vô cùng luôn ấy! Cậy biết Kim TaeHyung cậu ta giỏi đến mức nào rồi đó. Tự gây dựng nên công ty to lớn như vậy, mà công ty của họ Kim ấy có phần lớn đầu tư vào trường đại học của tụi mình, nên tớ vì thế cũng được lợi mà trở thành thực tập sinh. Quá đã!!"
"Cậu còn nhớ thầy giáo dạy nhảy tên Min Yoongi gì đó không? Anh ta cũng được TaeHyung mời đến làm thư ký riêng, nghe bảo rất được xem trọng. Mà anh ta cũng rất là đẹp trai đó nha~"
JungKook nghe Hoseok ba hoa, lòng lại cứ tầng tầng chua xót dâng cao
Hoá ra kể từ khi cậu biến mất, cũng là lúc TaeHyung bắt đầu phát triển năng lực của anh. Để đến ngày hôm nay anh thành công như vậy, cậu đương nhiên chẳng là gì để anh bận lòng rồi.
JungKook cứ thế khoáy đều tách cafe, ngẩn ngơ một lúc rồi ngước mắt nhìn xung quanh
Khuôn mặt cứ thế lạnh dần đi.. vì cậu thấy TaeHyung khi nãy còn đang ở bên cạnh mình, giờ đã đường hoàng khoác tay một cô gái xinh đẹp, bước ra khỏi quán
Cậu cứ thế, ngoái đầu ngẩn ngơ đến ngốc nghếch, để mặc cho Hoseok lay lay cả người mới chịu dời tầm mắt đi
Hoseok lo lắng hỏi JungKook: "Cậu sao vậy?"
JungKook chép miệng, đưa tách cafe lên uống cạn, vị đắng trôi tuột vào cuống họng lại chẳng khiến cậu khó chịu
"Không có gì, tớ chỉ đang suy nghĩ thôi!"
"Suy nghĩ gì thế?" Hoseok tò mò hỏi
JungKook mỉm cười, lắc nhẹ đầu, trầm tư lắng nghe người con gái kia vẫn đang say sưa hát
..Chúng ta tựa hồ vẫn cứ trông mong vào những điều không thể, rồi sau đó chợt tỉnh giấc mộng hão huyền. Vốn dĩ vạn vật mãi không ngừng thay đổi, con người cũng vậy. Người ngày xưa yêu bạn, hiện tại có thể không còn biết bạn là ai. Cũng có thể, người ấy chưa từng mở cửa cho bạn bước vào thế giới của họ. Vẫn chỉ là do bạn tự mình đa tình cả thôi..
Điệu nhạc ấy vẫn cứ tiếp tục ngân vang, như thấm đượm nỗi buồn của mỗi người, kết thành một nỗi bi ai khó thành lời
"How can I put someone to the test,
when I thought I got the best.
Until the taste of bitterness then I regret
but still that I won't detest,
the love I can't forget,
like someone who has left.
How can i leave someone for the rest
when i'm alone facing the best
Until they take some try to reason i regret
But still that i won't detest
who i can never forget
like someone i once met .."
-----------
Sau khi ra khỏi quán, mặc cho ý đồ lúc đầu ép JungKook trả tiền nước uống, bạn học Hoseok vẫn rất hào sảng móc ví dày để chi trả tiền cafe
Vì thế, bạn học JungKook vì cảm thấy áy náy nên đã đề nghị cả hai cùng dạo một vòng trung tâm. Vừa có thể lựa một món hàng đáng yêu cho Hoseok, vừa giúp JungKook cân bằng lại tinh thần.
------------
Hoseok kéo tay JungKook chạy vào các cửa tiệm bán đồ hand-made, lúc đi ra thì túi to túi nhỏ đầy một bên tay phải. Sau đó, cả hai lại ghé thăm cửa hàng vớ hình, hồi sau lại túi nhỏ túi to đầy tay trái.
Quả thật, tinh thần đã sảng khoái trở lại~
Mà tiền thì cũng bay đi không ít ( ゚ ∀ ゚ )
----
Lúc Hoseok còn đang hăng máu lôi JungKook định lao tiếp vào cửa hàng bán Bearbrick thì bất chợt bị cậu níu lại. Hoseok ngạc nhiên quay đầu, nhận ra JungKook như bị đông cứng cả người nhìn sang bên kia đường
Khi bản thân cũng tò mò mà quay sang thì phát hiện một đôi nam nữ tay nắm tay đang ngồi trên băng ghế đá gần đó. Nhìn kỹ lại thì nhận ra người quen, là TaeHyung và nữ nhân xinh đẹp.
Hoseok không nhìn sắc mặt JungKook mà chỉ chăm chú quan sát cử chỉ thân mật của đôi trai xinh gái đẹp phía đối diện, không nhịn được mà cảm thán
"Này JungKook, tớ nghe nói là TaeHyung này vô cùng phong lưu nhưng rất mực yêu chiều MinHee.
"Cậu có thể sẽ thấy hôm nay cậu ta cặp với cô A, ngày hôm sau đã nắm tay cô B đi du lịch. Mà mục đích đơn thuần chỉ là muốn lợi dụng họ để làm lớn mạnh công ty của anh ta. Wow, tổng giám đốc của bọn tớ quả thật rất lợi hại!"
JungKook vẫn bất động bên cạnh, nhưng câu nói của Hoseok tựa như một tiếng súng. Đoàng một cái, não bộ cậu mất hết khả năng phán đoán..
Cũng có thể là linh cảm có người đang nhìn mình, TaeHyung đang vui vẻ xoa đầu MinHee ở bên kia chợt xoay đầu sang hai người bên này.
Vẻ mặt của TaeHyung lạnh đi, đôi tay vuốt ve đầu cô nàng bên cạnh như cứng đờ lại. Từ từ trượt dần qua eo khẽ siết chặt MinHee rồi kéo cô nàng đi về hướng đối lưng với JungKook
Nhìn thấy cảnh tượng từ mùi mẫn đến chiếm hữu của TaeHyung đối với MinHee, cổ họng cậu lại một lần nữa dâng vài tầng chua xót
"Cậu nói xem, lớp phó của chúng ta và hoa khôi năm nào MinHee có phải là có duyên có phận hay không? Xa cách mấy năm cũng có thể gặp lại được nhau"
"Nghe mấy đồng nghiệp trong công ty của cậu ta đồn rằng TaeHyung cưng chiều cô nàng kia lắm, còn muốn nhanh chóng rước người ta về nữa cơ!"
JungKook vẫn đứng đó, nhìn TaeHyung cùng MinHee bỏ đi mất. Đôi môi bị cậu nhây đến tứa máu, loang cả ra ngoài khoé miệng
Hoseok thao thao một lúc lâu, khi quay đầu nhìn lại thì tá hoả la lớn: "Này JungKook, môi cậu làm sao mà chảy máu đầy thế này hả?"
Tiếng hét của Hoseok lớn đến mức người đi đường phải ngoảnh đầu lại nhìn. Đồng thời TaeHyung tuy đã ở đằng xa kia cũng khựng chân lại, không di chuyển nữa
MinHee bên cạnh quay sang nủng nịu với anh: "Anh sao vậy?"
TaeHyung không quay đầu, chân tiếp tục bước đi.
------
JungKook đưa hết quà của mình cho Hoseok, rồi cúi đầu nói khẽ với anh: "Seokie này, tớ có chút mệt. Hay là tớ về trước nhé?"
"Được rồi, tớ bắt taxi cho cậu!"
Hoseok e dè nhìn biểu tình không thoải mái của cậu bé trước mặt. Tay đầy túi hàng với ra bên ngoài bắt đại một chiếc taxi
Khi taxi vừa vặn đậu tới, JungKook chui lên xe nhìn ra cửa sổ nói với lại
"Hoseokie, cảm ơn cậu! Hôm nay tớ rất vui!"
Hoseok nhìn cậu nhóc bên trong, miệng cũng cười sáng lạn: "Sau này sẽ cùng cậu vui hơn như vậy nữa!"
....
Chiếc xe chậm chạp rời bánh cũng là lúc trời đổ mưa. Hoseok chạy nhanh vào bên trong cửa hàng, khuất dạng.
Nụ cười tươi của JungKook cũng vì thế mà tắt ngúm, đôi gò má hiện rõ từng giọt từng giọt nước mắt. Cậu thu mình vào một góc của băng ghế sau. Khóc không thành tiếng..
Ngoài kia, trời cứ thế từng đợt từng đợt đổ mưa ầm ĩ. Tiếng mưa che lấp tiếng nức nở nhỏ bé của cậu
Trời đổ nước mưa, người rơi nước mắt. Xe cứ tiếp tục lăn bánh chậm rãi trên con đường
Đường về nhà, sao mà xa quá..
------------------- CHAP 21 --------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro