CHAP 19
_Đại học B_
Trong khuôn viên đại học rộng lớn bậc nhất của thành phố Seoul, từng tốp sinh viên nối đuôi nhau từ các phòng học bước ra ngoài
Hôm nay là ngày khai giảng đầu cho chuỗi ngày học tiếp theo. Vì thế, khoảng sân vốn tĩnh lặng giờ đã ngập trong tiếng nói cười, bàn luận của các học viên.
....
Phía đằng sau dãy lớp học là một khu vườn tương đối rộng rãi. Khu vườn được chăm chút khá kỹ lưỡng, các nhánh cây lớn tạo thành bóng râm phủ xuống nền hoa hai bên lối đi.. Một khung cảnh thanh bình!
JungKook đang loay hoay ngồi trên thảm cỏ ở một góc vườn, chăm chú tua lại các bức hình vừa chụp. Đôi mắt bị ép thành hai đường cong, khuôn miệng tủm tỉm cười đến đáng yêu.
Cậu không khỏi mừng thầm khi vừa nãy đương lúc đuổi theo một con thỏ của bác chủ vườn thì đã phát hiện ra khu vườn xinh đẹp này
Đúng là ở hiền gặp lành.. Như vậy luận văn về nhiếp ảnh gì gì đó mà bà cô chủ nhiệm giao cho coi như đã hoàn thành được phân nửa
JungKook vô cùng đắc ý!
...
Khi còn đang khoái chí với mấy bức ảnh vừa chụp thì Park JiMin lại gọi tới
"Alo?"
"Chào buổi sáng, nhóc con!" giọng nói quen thuộc bên kia mở lời đầy kiểu mẫu
"Chào, ..buổi sáng!"
JungKook lắc đầu..
Anh hai à, bây giờ cũng gần mười hai giờ rồi. Dù khi nãy trời có đổ mưa làm không khí mát lạnh thì cũng không thể gọi là buổi sáng được nha!
"Em đang ở đâu vậy?" JiMin khẽ cười, hỏi
JungKook lại đắc ý. Đợi đến khi anh ấy nhìn thấy cậu ở đây hẳn sẽ vô cùng vô cùng ngạc nhiên cho xem: "Anh đoán xem?"
"Hừm, ..Hàn Quốc sao?"
"..." Anh hai à, bây giờ ra ngoài mua vé số có thể trúng mười tỷ không chừng đấy.
...
Đến lượt cậu không hiểu đầu cua tai nheo ra sao mà ấp úng mở miệng: "Anh đẹp trai ơi? Anh đang ở đâu đấy?"
"Sau lưng em"
-------
JungKook đứng trước mặt JiMin, đôi mắt mở to tròn như ngạc nhiên lắm. Cuối cùng cười cầu tài một cái, ôm lấy anh
"Xin chào, em tên là Jeon JungKook"
JiMin cứ thế đứng một chỗ, tuyệt nhiên không động đậy. Không phải vì anh bất ngờ, hay giật mình ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cậu mà là vì tức giận
Anh bực thật đấy!
"..."
JungKook ôm ôm một hồi không thấy động tĩnh gì của đối phương thì buông ra, sau đó ngây thơ ngước mặt lên
".. Lâu ngày không gặp bổn thiếu gia, sao nhà ngươi còn đứng ngây ra đó?"
Rồi trong nháy mắt bị người trước mặt búng một cái 'chóc' vào trán
"AAA Park thối anh vừa làm cái gì đấy?"
JungKook hoảng loạn ôm đầu, lùi ra đằng sau hai bước, đem ánh mắt ai oán đâm chết Park JiMin
"Anh phải phạt em thật nặng. Còn dám cả gan lừa cả anh à?!"
JiMin không lúng túng, tay từ phần trán đặt sang hai bên lỗ tai cậu, kéo mạnh khiến JungKook lảo đảo nghiêng ngả
"Park vũ phu, nhà ngươi tính làm gì bổn cung đấy?? Thả ra đi!!"
"Lần này cho em khóc luôn! Đến anh mà em cũng dám gạt!"
"Em đâu có!!" T▂T
JungKook loi choi không yên, chân ngắn bị người trước mặt làm cho rối loạn, đạp lung tung khắp nơi. Chiếc máy kỹ thuật số trên tay cũng theo đà rơi mất
...
Lăn lăn lăn
Chiến sỹ máy ảnh lăn tròn một vòng rồi dừng lại ở một vật đen bóng nào đó
JungKook nhìn máy ảnh lăn mà lòng đau xót, rồi nhìn vật màu đen bóng kia. Là giầy da..
Sau đó nhìn lên trên,
Chết sững!
"..."
TaeHyung dùng đôi mắt lạnh như băng nhìn hai người trước mặt. Giống như đang bắt gian tại trận hai đối tượng nào đó
Thật lòng JungKook đến nuốt nước bọt cũng khó khăn aaa !!!
Bên cạnh TaeHyung là một nam nhân cao lớn mà JungKook nhìn rất quen mắt cũng chẳng nhớ được là ai cả, hầm hầm tiến về phía bọn cậu
Nói đúng hơn là tiến đăm đăm về chỗ JiMin hyung
JungKook ngạc nhiên đến ba phần khi bị nam nhân đó kéo ra đằng sau bảo vệ như gà mẹ bảo vệ gà con. Tay của nam nhân đang cầm chiếc thước gỗ còn không khách khí mà chõ vào mũi của JiMin
"Tôi nói cho cậu biết nhé Park JiMin, khi nãy là kẻ nào còn nỉ non xin tôi cho trốn thực hành để về sớm vì 'chưa hoàn thành luận văn hả? Mà giờ cậu còn dám ở đây bắt nạt học viên xinh xắn, đáng yêu như này chứ?!"
JungKook nghẹn lời, câm nín bởi tính từ 'xinh xắn' 'đáng yêu' từ miệng người nào đó thốt ra.
Chính xác là không thể nói được gì luôn!
"Tôi nói cho cậu hay, hội trưởng đẹp trai Jung Hoseok tôi không có thèm sợ cậu đâu, đợi mà tôi xử lý cậu!!"
Jung Hoseok?
JungKook kinh ngạc há miệng, khoé mắt lại thoáng đã cười tít lên, quay sang nhìn Park JiMin đang dùng ánh mắt bi thương mà cầu xin cậu..
Đành chọt vào hông người nào đó hai cái, giơ tay: "Tớ xin có ý kiến"
"Hử? Ý kiến gì vậy?" Hoseok lại ngây thơ tròn mắt hỏi cậu
"Bạn học trưởng này, chẳng lẽ bạn không nhớ tớ?"
JungKook cười hì hì nhìn Hoseok
Hoseok: "..."
JungKook thất vọng, rầu rĩ ôm mặt: "Xem ra danh phận lớp trưởng Jeon không được mọi người ủng hộ rồi.."
Hoseok 'hoá đá' , mở to hết cỡ đôi mắt không nhỏ nhắn gì của mình mà nhìn chằm chặp vào JungKook
Cứ thế chớp chớp mắt..
JungKook cười phì, ôm lấy Hoseok
"Jung Hoseok này, gặp bổn thiếu gia không vui sao?"
"Jung.. Jeon JungKook!! Tớ nhớ cậu muốn chết luôn!!"
JungKook cười cười nhìn đứa nhóc to xác trong lòng đang ủ rũ sụt sịt lên áo thun của cậu, vỗ vỗ lưng an ủi
"Đại gia ở đây rồi, mà cậu cũng còn chưa có chết nha!"
"Hừ.." một tiếng kêu không lấy gì là vui vẻ phát ra từ người bị bỏ lơ nào đó
"..."
JungKook nhìn về phía TaeHyung, lại lén lút nuốt khan, da mặt đỏ lựng lên vì sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng muốn giết người của anh
TaeHyung lại cứ thế trừng mắt với cậu, rồi xoay lưng bỏ đi
Oa, ba hồn chín vía là JungKook con nhìn lầm đi. Ánh mắt quái thú đó không có phải là của người đâu!!
....
Hoseok đẩy JungKook ra, xoa mạnh đầu của cậu rồi đánh 'bốp' một cái, trừng mắt: "Lần sau sẽ tìm cậu tính sổ!"
Sau đó lon ton chạy theo TaeHyung lạnh lùng đã mất dạng
--------------
JungKook lết ba bước chân nặng nề ra khỏi cổng trường, tay đút túi quần ngó nghiêng xung quanh
Đáng lẽ là có thể cùng JiMin hyung đi ăn một bữa thật hoành tráng rồi. Cuối cùng lại bị tên Hoseok đáng ghét thù dai mà giao cho anh một đống tài liệu năm ba gì gì đó, bắt phải hoàn thành trong tối nay
Mặc dù JungKook rất lấy làm hả hê vì đồng chí JiMin bị phạt, nhưng không có ai bao ăn trưa cũng thật là muộn phiền nha (╯⌒╰)
----
Đang ngó quanh quất tìm taxi trở về nhà, một chiếc xe màu bạc vô cùng thân quen đỗ phịch ngay trước chân cậu
JungKook nhất thời bị hoá thạch..
Không phải chứ!! _đó là tiếng lòng của bạn nhỏ họ Jeon
JungKook cứ một mực nhìn chằm chằm vào cửa kính màu đen kia, lòng hoảng sợ suy đoán xem có phải là nhân vật lừng danh nào đó định chào hỏi cậu hay không thì cửa xe hạ xuống
Và cậu chính thức đớ luôn lưỡi..
"Mẹ kêu tôi chở cậu về căn hộ của bà, nếu không chở được cậu về thì sẽ không cho tôi ăn cơm"
TaeHyung không cảm xúc nói với ra, đương nhiên cũng không thèm nhìn cậu
Nhưng JungKook nào có quan tâm, tạm thời đầu óc không được tỉnh táo, chỉ biết 'ờ' một câu, rồi chui tọt vào ghế phụ của xe Porsche xinh đẹp~
....
Đến khi chiếc xe lao vút đi thì JungKook mới sực tỉnh, âm thầm la hét trong lòng
AAA sao tôi có thể gan đến mức ngồi vào ghế phụ lái cơ chứ trời đất ơi!!
....
Chuyến đi không xa không gần đã kết thúc bình lặng, vì cậu có vẻ như đã bay về nhà ⊙︿⊙
------------
Mẹ Yeune đón hai người với ánh mắt đây trìu mến, rồi không thương tiếc đá phăng đứa con ruột mà kéo JungKook vào bàn ăn
"Mẹ đợi Kookie lâu ơi là lâu rồi đấy!"
JungKook cúi đầu, âm thầm lặng im ăn hết bữa bên này. Vì thứ nhất là do áp lực của vị giám đốc nào đó quá lớn, đã nhanh chóng đè bẹp dí khí thế của cậu. Hơn nữa nếu mở miệng nói chuyện không biết chừng cậu lại phát ngôn ra câu gì hay ho khiến công tắc mặt than của tên này hoạt động thì bữa ăn của cậu sẽ thảm vô cùng luôn!
Mẹ Yeune bị JungKook bơ như thế, im lặng quan sát cả hai rồi ăn uống vui vẻ như không có chuyện gì
....
Đến cuối bữa ăn, mẹ Yeune như ngẫm ra cái gì đó, cười cười nhìn JungKook rồi xoa xoa đầu
"Mẹ thấy hai đứa là anh em lâu ngày không gặp, hay là khi nào rảnh rỗi cùng nhau đi trải nghiệm thử nhà xông hơi gần đây thử đi.."
JungKook đang húp nước canh, nghe thấy ba chữ 'nhà xông hơi' thì phun một cái, phun thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của mẹ Yeune
"Con.. con xin lỗi"
"Haha không sao" mẹ Yeune cười xoà, liếc TaeHyung "Con nói sao TaeTae?"
JungKook hít hai ngụm không khí vào lòng ngực, căng thẳng nghe anh đối phó tình huống
TaeHyung chậm rãi đặt bát canh vừa uống, liếc về phía cậu, rồi lại chậm rãi mở miệng: "Cũng không tệ ạ!"
"...."
Hình ảnh anh ở trần đi qua đi lại trước mặt cậu hiện lên trong quả đầu xinh đẹp nào đó..
"Phụt"
Lần này không còn là canh nhân sâm ngon lành tuôn trào nữa, mà chính xác là máu mũi của đồng chí Jeon anh dũng tuôn rơi..
(=_=)
Θ︿Θ
〒︿〒
Buổi ăn thanh đạm kết thúc
Đồng chí nhỏ trong tình trạng thương tích đầy mình..
Chính thức lăn đi ngủ!
------------------------ END CHAP 19 ---------------------
Ngược đi xa quá các cậu ạ
Ngược đã bỏ rơi tôi rồi 😩😩
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro