Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 18

"TaeTae"

JungKook kêu lên một tiếng, nhìn thân ảnh trước mắt mình

Một nam nhân anh tuấn, cao lớn với khuôn mặt có phần lạnh lùng, băng lãnh cũng nhìn về phía cậu

"Tae.."

JungKook hấp tấp đứng nhổm về phía anh thì vừa vặn thấy người mà cậu hằng nhớ nhanh chóng lách qua chỗ cậu rồi đi mất

...

JungKook đứng sững lại, nhìn anh thản nhiên đút tay vào túi quần rồi đi băng băng về phía chiếc xe đối diện

"Này Kim TaeHyung! Con có đứng lại không hả? Mẹ chưa có xử lý con xong đâu!!"

Mặc cho tiếng kêu réo nhức tai của bà mẹ nào đó, TaeHyung vẫn tiếp tục bước đi, còn nói vọng lại: "Con phải về công ty có chút chuyện. Mẹ tự về nhà nhé!", sau đó chiếc xe Porsche Panamera được mệnh danh là nhanh nhất Thế giới phóng đi mất

......

"Haizz.. Thằng bé này càng ngày càng cứng đầu. Con xem nó cứ thích tự do tự tại như vậy suốt thôi"

Mẹ Yeune lắc đầu ngán ngẩm, quay sang than phiền với JungKook đang mơ màng bên cạnh..

"Này!"

Sau khi luyên thuyên đủ điều về con trai, Yeune lại nhận ra cậu nhóc đáng yêu của mình dường như chẳng chú ý lắm thì phải..

Tại sao còn cười như vậy?

"Jeon JungKook? Con có nghe mẹ nói không thế?"

"Ơ dạ? Có.. có chứ mẹ Yeune!!" JungKook giật mình lắp bắp

Yeune có chút nghi ngờ nhìn xoáy vào mắt cậu bé, rồi lại lắc lắc đầu

"Thôi bỏ đi, con theo ta vào đây ngồi nghỉ một lát!"

Dường như còn uất ức cái gì đó, bà không can lòng lầm bầm trong miệng

"Giới trẻ ngày nay còn mắc chứng bệnh cười một mình hay sao?! Không biết là nghĩ gì nữa!"

...       •___•

JungKook ngượng chín mặt, tay vô thức đưa lên khoé môi.

Ừ hình như là có cười một chút.. Nhưng lúc đó chỉ nghĩ thầm trong đầu: TaeHyungie thật sự là lớn rất lớn rất lớn. Nhưng vẫn có chút xíu đáng yêu~

"Còn đứng đó đếm kiến sao? Mau vào đây!"

"Ơ, dạ"

-----

TaeHyung phóng chiếc xe màu xám bạc lao đi vun vút trên con đường quốc lộ không mấy người

Đầu óc nhất thời trống rỗng, cũng chẳng biết bản thân có bị cảnh sát bắn tốc độ hay không.. Chỉ là muốn chạy thật nhanh để giải toả cảm giác bức bí trong lòng

Khi nãy đối diện với tên nhóc "phiền toái" kia ,vốn dĩ là đã chuẩn bị tâm lý từ trước, anh vẫn nhất thời phản ứng không kịp.

Cảm giác như phỏng vấn xin việc, thật không sai chính là "tim đập chân run".

Chắc chỉ có bản thân anh biết được lúc đó khuôn mặt anh đã đỏ như thế nào..

"Shit.."

TaeHyung kéo thắng xe, người đổ về phía trước. Bản thân sao lại bối rối trước tên nhóc đó như thế. Thế là không tự chủ lại đập đập đầu lên tay lái..

"Ting.." tiếng chuông điện thoại reo lên đã kịp thời kéo anh trở về hiện tại

"Tôi nghe"

"Tổng giám đốc, đơn hàng của công ty Z có chút vấn đề. Anh có thể về để xử lý được không?"

TaeHyung nhíu mày, thở dài rồi nói: "Yoongi, anh cứ tạm thời xử lý trước. Tôi đang trên đường về đây, gần đến rồi"

"Vâng, tổng giám đốc anh cẩn thận một chút!"

TaeHyung cúp máy, vò rối đầu rồi phóng ga chạy biến vào dòng xe đang tấp nập trong giờ tan sở

---------------

Mẹ Yeune cười hiền chống cằm nhìn đứa bé đã lâu không gặp, tủm tỉm nhìn cậu ăn ngon lành chiếc bánh kem nhỏ của mình

"Ăn từ từ thôi nào.." Yeune vui vẻ lấy khăn giấy lau vết kem dính trên khoé môi của JungKook

Cậu hài lòng đút từng thìa bánh vào miệng, cảm thán: "Con nhớ đồ ăn của mẹ Yeune nhiều thật nhiều luôn!!"

Đôi tay gầy còn diễn tả "độ dài sự nhớ" của bản thân

"Nhớ nhiều từng này nè.."

Yeune nhìn đứa trẻ trước mắt, bỗng buồn bã lẫn xót xa.Sao con lại ốm đến như vậy?

"Sau này sẽ tiếp tục làm cho con ăn thật nhiều!" Yeune nói với giọng chắc nịch, còn xót xa vỗ má cậu

"Yeahh!" JungKook reo khẽ, sau đó đơ ra một chút "Con.. con nghe điện thoại một tý! Hì hì"

Yeune làm động tác xin mời, rồi lẳng lặng cất bát đĩa dơ vào máy rửa bát

....

JungKook nhìn màn hình điện thoại, vội đứng dậy

Chìa khoá nằm trong phong bì đặt trước cổng nhà

....

"Sao thế?" mẹ Yeune từ trong bếp đi ra, nhìn đồng hồ

"Con có chìa khoá rồi, có thể vào được nhà rồi.."

Yeune phì cười trước bộ dạng khẩn trương của cậu, sau đó tiếp tục lơ đãng cầm lấy túi xách, làm điệu bộ tình cờ

"Muộn thế này rồi thì mẹ cũng phải trở về nhà. Nào, chúng ta đi thôi?"

------

"Mẹ Yeune ơi?"

"Sao Kookie?" Yeune loay hoay khoá cửa, đồng thời nhướng mày hỏi lại

"Không phải mẹ ở đây sao? Bây giờ đi đâu vậy ạ?" JungKook thắc mắc

"Ừ, ta và cha của TaeTae chuyển ra một căn hộ của khu chung cư cao cấp. Thằng bé nói nó muốn ở một mình, nhưng ta nghĩ nó muốn ta thoải mái sống ở chỗ gần trung tâm hơn!"

Yeune khoá xong cửa của village nhà Kim, xoay lại nhìn cậu nhóc đã cao hơn mình một cái đầu

"Nào, cho ta ôm một cái!"

"..."

Yeune thả JungKook ra, bị khuôn mặt đỏ tưng bừng của cậu chọc cười

"Làm sao vậy?" Chẳng phải ở nước ngoài thường hay ôm ôm kiểu này sao..

"Hừ, con ngại.."      >•<

"Haha, thôi được rồi. Lần sau ta nhất định bắt con chơi với ta cả ngày. Còn bây giờ thì mau đi vô nhà đi!"

JungKook nhìn người phụ nữ hiền hậu trước mặt, bày ra bộ dáng chào kiểu quân đội. Sau đó ngượng ngùng chạy mất..

>o<

--------------

Buổi tối ở Seoul mang theo một chút gió lạnh cùng hương thơm của hoa đào như trêu như ghẹo mà bao bọc lấy mỗi con người đi đường

....

JungKook trùm cái khăn tắm lên quả đầu ướt nhẹp của mình, lau qua lau lại

Cậu ngồi lên chiếc ghế đặt gần ban công, thư thả tựa người nhìn ra bên ngoài

Đây thật sự là một đêm vô cùng vô cùng thư giản. Không ồn ào như thành phố sa hoa kia mà lại đem lại cảm giác thân thuộc

Cậu hiểu, nơi đây là quê hương của bản thân

Cậu hiểu, đây là nơi cậu thuộc về

Cậu hiểu, cậu mãi mãi không thể quên thành phố xinh đẹp này..

....

Bên ngoài con đường không nhiều phương tiện giao thông đó, chiếc xe màu bạc vốn vô cùng bắt mắt và thu hút ánh nhìn lại lặng thầm đậu vào một góc khuất

TaeHyung nhìn về phía ban công nào đó, nhìn hình ảnh nào đó tựa như thân quen. Tâm trạng lại nguội đi ít nhiều

Phả làn khói thuốc lá vào không trung, muộn sầu không để tan biến

Một nhà hàng gần đó phát thứ âm nhạc nhẹ nhàng, vô thức làm không gian tĩnh mịch này thêm phần u sầu

"Thành phố tấp nập cho ta gặp nhau
Ta biết nhau, rồi xa nhau
Ngày hôm nay, lại thành phố ấy
Vẫn là em, vẫn là anh
Ta vẫn như thế, an an tĩnh tĩnh sống như một chuỗi luân hồi
Cùng một thành phố
Chỉ có điều..
Nhân duyên đã cạn
Không thể cho ta gặp lại nhau.."

-------------------------   END CHAP 18  ---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro