Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 15




JungKook xoáy con ngươi đen láy của mình chằm chằm nhìn TaeHyung

"Jeon JungKook, em hãy nói gì đi"

TaeHyung khẩn khoản cầu xin, từng câu từng chữ như xoáy vào tâm can người đối diện. Thế nhưng cậu vẫn mảy may lạnh lùng

JungKook nhắm hờ mắt lại, môi nhẹ nhếch cao

"Kim TaeHyung, tạm biệt!"

Tiếng tít dài của máy điện tâm đồ vang xa, TaeHyung khuỵu người xuống mặt đất lạnh lẽo, thảm thiết kêu gào

"JungKook.. Khônggggggggg"

.....

"JungKook, không được.. Mở mắt dậy.. mau tỉnh dậy đi JungKook"

TaeHyung trên trán lấm tấm mồ hôi, đầu kê trên tấm giường của bệnh nhân nhưng liên tục lắc lắc như phản đối cái gì đó

"JungKook ĐỪNG!!"

Anh giật mình ngẩng đầu ngó xung quanh.. Được rồi, vẫn là phòng hồi sức của JungKook

Hẳn là đã gặp ác mộng rồi..

Lấy ngón tay xoa xoa hai bên mi tâm đang đau nhức, TaeHyung quay sang JungKook đang nằm trên giường bệnh

Sau đó giật bắn mình, thỏ con đã mở mắt từ lúc nào!

"Cậu dậy bao giờ thế? Doạ chết tớ rồi.." TaeHyung nhíu mày nhìn tên ngốc đang nhe răng thỏ cười với mình

"Keke TaeTae.. Tui dậy chừng nửa tiếng hơn rồi!"

"Tại sao không gọi tớ dậy?"

TaeHyung nhanh chóng rót một ly nước lọc nhỏ rồi gắn ống hút kề sát miệng cho JungKook nhấp môi

"Ông ngủ ngon lành như thế nên tui cũng không nỡ gọi dậy!" JungKook cười, tuy có chút hốc hác

"Nhưng mà khi nãy ông mơ cái gì vậy? Sao còn gọi tên tui?"

"Mơ thấy ác mộng.." TaeHyung ngó lơ đi chỗ khác "Cậu đừng có hỏi nhiều, mau nằm xuống nghỉ tiếp đi"

"Không buồn ngủ! Ông mau nói xem ông mơ thấy ác mộng như thế nào? Chắc chắn có tui rồi, nói mau lúc đó tui có gì đặc biệt hay không hả?"

Một khi đã không tỉnh dậy thì thôi, tỉnh một lúc liền làm phiền chết người khác rồi Jeon béo

"Có, trong mơ cậu đặc biệt vô cùng..."

Đôi mắt JungKook mở to mong chờ

"..Lùn"

---------------

TaeHyung cố tỏ vẻ lạnh lùng, khuôn miệng cũng phải nhếch lên vì khuôn mặt vừa bị anh chọc giận mà nổi quạu kia

Cũng được, ít nhất cậu cũng còn sức mà giận anh. Như thế là đủ rồi..

TaeHyung ung dung nhấc ghế ngồi cạnh giường bệnh của JungKook, tay cầm lấy cuốn sách để đọc. Tuy nhiên, người bên cạnh không vì thế mà ngồi yên

JungKook loay hoay để ngồi dựa vào giường, tay nhỏ với với mà kéo tấm chăn đắp trên chân mình

Là một cái chân trái băng bột dày bằng hai lần bắp chân cậu

Cái quái gì thế này?

"Chân tui làm sao thế, mặt Gấu?"

TaeHyung liếc sang bên cạnh, khuôn mặt trầm xuống

"Cậu nghĩ rằng cậu lăn gần 50 bậc cầu thang thì cái thân hình béo úc ích kia không bị gì hết à?"

"Có béo lắm đâu.." JungKook phồng miệng

"Đó không phải trọng tâm!" TaeHyung gắt "Từ này đến hết sáu tháng cậu sẽ không được tập nhảy nữa!"

"Nhưng.." JungKook định phân trần

"Tớ cấm đấy! Nếu cậu dám trốn mà luyện tập thì cậu chết chắc!"

.

.

.

"TaeHyung? Ông lo lắng à?" JungKook lí nhí hỏi

TaeHyung vờ như không quan tâm, bất giác trả lời

"Mới không thèm lo lắng đến cậu.."

"Hehe TaeTae lo lắng cho tui. Kekeke~ A đau.."

JungKook tít mắt cười, cười đến mức đụng đến vết thương, sau đó lại xuýt xoa nhăn nhó

TaeHyung thở dài, quăng luôn cuốn sách sang một bên, đứng dậy mà gõ thật mạnh vào tên ngốc đang quằn quại bên cạnh

"Chừng nào mới hết ngốc đây hả?"

"Hì hì.." lại nhe răng thỏ mà chọc tức anh

TaeHyung đứng khoanh tay, nhìn chằm chặp vào cậu

"Nhìn gì thế?" JungKook khó hiểu, sau đó cũng nhẹ cười "Cảm ơn TaeHyung. Ông là tốt nhất!"

"Ừ.. Tôi nói với ba mẹ cậu rồi"

"Ừa.." JungKook gục gặt đầu

.

.

.

"Khoan đã, ông mới nói cái gì hả?"

"Tôi nói với mẹ Minah rồi" TaeHyung nhún vai

"Cậu phải biết là tôi lúc đó không có mang theo tiền để trả cho tiền viện phí của cậu"

Khuôn mặt JungKook thoáng đỏ thoáng xanh, lòng cậu đau tê tái

Và bên ngoài, tiếng bước chân của mẹ cậu, mang hơi hướng khá nguy hiểm mà có ngủ cậu cũng nhận ra (chém đấy!)

JungKook bấu víu vào TaeHyung trước khi luồng sát khí của mẹ cậu bủa vây hết cả phòng

"Jeon JungKookkkkkk.."

"Mặt Gấu, cứu tui.."

----------------

Một tuần sau~

Khuôn viên bệnh viện vào buổi chiều thật yên bình, có các bà các cô đang nhẹ đi bộ, cành cây đung đưa qua lại cùng với những bông hoa dại màu sắc phối trên bức tranh thật đẹp.

Có hai cậu con trai đi sát bên nhau, cậu con trai lớn tay giữ chặt vai của cậu nhóc nhỏ hơn mình, làm chỗ dựa mà vô cùng kiên nhẫn để cậu nhóc nhỏ hơn bước từng bước

Cậu nhóc nhỏ cũng dường như quá quen thuộc mà tự nhiên dựa hẳn vào người bên cạnh, tay còn bấu lấy gấu áo đối phương

"Chậm thôi, đi từ từ.." TaeHyung nhắc nhở "Có đau lắm không?"

JungKook nhíu mày, lắc đầu

"Đừng cố quá, hôm nay không được thì để ngày mai"

"Không muốn!" JungKook cứng đầu nói

"Tại sao?"

"Thấy bản thân không đi lại được sẽ rất vô dụng"

Đồ ngốc! TaeHyung thở dài

"Cậu không vô dụng, chẳng ai nói cậu vô dụng cả"

Chí ít thì tớ cũng không có chê cậu

...

Hai người lại tiếp tục một đỡ một dựa dẫm mà cùng nhau đi hết khoảng sân

Đến khi những tia nắng chiếu lên từng giọt mồ hôi túa ra của JungKook, TaeHyung mới một mực không cho cậu đi nữa..

"Tớ đi mua nước cho cậu" TaeHyung chạy nhanh vào căn-tin bệnh viện

JungKook ngồi tựa lên ghế đá, thân thể mệt mỏi tựa vào thành ghế lạnh lẽo. Cậu thấy đầu đau lắm!

Một bên má cậu bỗng dưng lạnh tê đi, JungKook ngẩng đầu lên

Nụ cười hiền của TaeHyung là điều khiến cậu yên lòng

"Uống đi, suy nghĩ cái gì thế?" TaeHyung mở nắp chai nước, đưa đến chỗ cậu

"Cảm ơn nhé~"

TaeHyung lắc đầu, còn cảm ơn anh nữa!

"TaeHyung, tui mệt!" JungKook ngáp một cái, đôi mắt như muốn díp lại

"Dựa vai tớ mà nghỉ chút đi" TaeHyung kê nhẹ đầu của JungKook lên vai mình

"Ừm.." JungKook dần ngủ mất

TaeHyung cẩn thận cầm lấy đôi bàn tay của cậu. Gầy quá!

Anh lấy hai tay mình ủ cho đôi tay đã lạnh đi khi cầm chai nước lạnh. Từng chút từng chút mà trân trọng lấy đôi tay ấy. Trân trọng con người ngoan cố mà kiên trì đến phát bực này..

Trân trọng.. trân trọng..

--------

Mẹ Minah nhăn mày với vị bác sỹ lớn tuổi

"Không còn cách nào khác sao?"

Vị bác sỹ lắc đầu, "Chỉ còn có cách đó thôi!" , sau đó rời đi

Mẹ Minah nhìn xuống ghế đá quen thuộc, đôi mắt thoáng mệt mỏi

Đứa con ngốc nghếch của bà, còn phải chịu lấy bao nhiêu cực khổ nữa đây?

---------------

Mẹ Yeune luôn tay xếp gọn hết đồ vào balo của JungKook, cười hiền

"Vậy là sắp được rồi khỏi chỗ này rồi, con vui lắm phải không?"

JungKook đang uống sữa, liền nuốt ực xuống cổ, gật đầu thật mạnh

"Vui chứ, đương nhiên là vui rồi, vui đến sắp chết luôn~"

Sau đó bị TaeHyung gõ vào đầu

"Nói linh tinh.."

...

"Mẹ Minah, chiều nay con có thể dẫn JungKook đi chơi được không ạ?"

Mẹ Minah tay bấm điện thoại liền thoáng dừng lại, ngẩng đầu nhìn TaeHyung

"Không có được đâu! Kookie vừa mới về, con lại không để cho nó nghỉ ngơi lấy sức mà còn dẫn đi đâu?" mẹ Yeune lên tiếng

"Mẹ!" TaeHyung giải thích "Con muốn dẫn cậu ấy đi ăn một chút, không khí thoáng mát cũng tốt cho sức khoẻ cậu ấy!"

JungKook ngồi một bên liên tục gật đầu. Đi ăn, đi ăn nha~

Mẹ Minah nhìn biểu tình của con trai, không nói gì

"Được không cô?"

"Cũng tốt, dẫn nó đi hít thở không khí xung quanh đi. Nhưng đừng về trễ quá"

"Cảm ơn cô"

"You're the best momma~~"

----------------

TaeHyung dẫn JungKoom vào một quán kem, là món cậu thích ăn từ lâu thật lâu rồi

JungKook xoay mòng mòng trước thực đơn hơn trăm vị kem của cửa hàng

Oa~ Món nào cũng muốn thử hết~~~

TaeHyung đóng cuốn thực đơn, nói gì đó với người phục vụ trong khi JungKook đang đánh vật với hàng chục loại kem kia

Một lát sau, món ăn được mang ra

Là kem trà xanh, vị mà JungKook thích nhất!

"Ồ, tui còn chưa gọi được mà người ta đã mang ra rồi!!!"

"Đợi đến khi đồ ngốc như cậu chọn xong thì chắc ông chủ sẽ đóng cửa mất!"

JungKoo lườm nguýt anh, cũng không nói gì thêm mà chuyên tâm ăn thật nhiều kem

Một mình cậu ăn hết ly kem đó, vì TaeTae không thích đồ ngọt lắm

Sau đó phục vụ lại mang đến một ly cappuchino béo ngậy

"Uống thử đi"

"Cái món này là Cappu? Nó có gì ngon sao? Chỉ toàn là bọt với sữa, chẳng có mùi vị gì cả!" JungKook cằn nhằn

"Cứ thử đi, nói nhiều quá!"

JungKook miễn cưỡng múc một muỗng cho vào miệng nhỏ, đôi mắt chợt bất ngờ tròn to

Còn có cả kẹo dẹo..

"Ngon quá~"

TaeHyung lấy tờ khăn giấy, chùi vệt kem bên mép của JungKook

Thật dịu dàng, buổi đi chơi kết thúc trong sự vui vẻ ngút trời của bạn nhỏ Kookie

-------

TaeHyung nằm trên giường, đôi mắt đã lờ mờ muốn ngủ, chợt tin nhắn điện thoại chợt rung lên

"TaeTae, cảm ơn vì buổi đi chơi. Tui thật sự rất vui~"

TaeHyung mỉm cười, tay nhanh chóng nhắn trả lời "Vui thì tốt! Cậu mau ngủ đi, cũng khuya lắm rồi!"

"TaeTae, ngủ ngon nhé~"

"Ngủ ngoan"

---------------

Buổi sáng hôm sau,

TaeHyung bước xuống cầu thang, vươn vai lấy lại tinh thần một chút

Anh nhìn thấy mẹ Yeune đứng thẫn thờ bên của ra vào

"Sao vậy mẹ?" TaeHyung đi tới

Đôi mắt mẹ Yeune đỏ hoe

"Tae à, JungKook đi rồi!"

TaeHyung khó hiểu, nỗi lo của anh chợt hiện lên

"Đi đâu?"

"Rời khỏi Hàn Quốc, cả nhà ba người của Minah đã.. đã ra nước ngoài định cư rồi" giọng nói run rẩy

"Đâu từ lúc nào?"

"Hai tiếng rồi, bây giờ máy bay đã cất cánh được nửa tiếng rồi"

TaeHyung loạng choạng dựa người vào cánh cửa

"TẠI SAO CHỨ?" Anh gằn giọng, đầu đau như búa bổ "TẠI SAO PHẢI RỜI ĐI?"

"Vì.." mẹ Yeune định nói ra, tuy nhưng đến nửa chừng lại nghẹn ứ. Nhớ lấy lời dặn của mẹ Minah trước khi đi, rằng không thể nói với ai hết!

Người mẹ tội nghiệp đành bất lực mà bỏ về phòng

Và đứa con trai như muốn hoá thành thú dữ, đập vỡ hết thảy mọi thứ

Cảnh và người, sao mà hoang tàn quá

--------------

Một năm sau~

"TaeHyung, cố gắng nỗ lực như thế là vì cái gì?"

"Vì nhất định phải thật tài giỏi, để trả thù" cậu con trai với vẻ ngoài điềm tĩnh khoan dung đút tay vào túi quần, bước đi khoan thai

Vì người con trai đã rời bỏ anh, anh nhất định phải trả được mối hận này

--------

Cũng ở thời điểm đó, cách Hàn Quốc nửa bán cầu, một cậu bé trùm kín người, gió lạnh thổi lên cơ thể nhỉ con đó. Cậu một mình đi bộ trong màn đêm, nỗi buồn và cô đơn bủa lấy cậu nhóc bé nhỏ kia

Cậu cứ thế đi, đi mãi, cứ như màm đêm đã nuốt chửng lấy cậu

......

TaeHyung, tớ nhớ cậu. Nhớ rất nhiều..

TaeHyung, cậu đang ở đâu?

----------------------------- END CHAP 15 -----------------------------

•Hoàn Part 1•

Truyền thuyết đồn rằng đọc truyện ngược tâm vào đem khuya rất tốt cho sức khoẻ người đọc =))))))

Có tâm chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro