CHAP 12
"Cái gì? Nhóm máu hiếm á?" TaeHyung trợn mắt
"Ừ, vì là nhóm máu hiếm nên nếu có sức khoẻ tốt thì nên hiến cho ngân hàng máu nhiều hơn nữa.."
Cô y tá lạnh lùng búng búng vào cây kim tiêm vừa được tẩy trùng, quay sang nhìn JungKook
"Kể đến sức khoẻ thì em dư sức.." cậu hài lòng nhìn cô y tá
"Không được, lấy máu quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cậu ta!" TaeHyung lại tiếp tục đánh ánh mắt khó chịu sang phía cô y tá kia
"Gì chứ? Tui có bị làm sao đâu! Kim Tae già ông đừng có lo xa quá đi!!" JungKook chu môi nói với TaeHyung đang chống nạnh bên cạnh
"Tôi? Lo xa? Không lo xa thì để đầu heo cậu lo à??" TaeHyung lại tiếp tục giữ cái dáng ve bà má kia
"Làm ơn giữ trật tự!"
Một cô y tá khác đang tập trung tư tưởng liền không hài lòng với âm thanh của bạn đẹp trai bên đây
"Xì xì to tiếng là không tốt! Aiya ông phiền quá đi~ Mau đi ra ngoài đi mặt Gấu à..."
JungKook lắc lắc đầu, lần này liền tự giác lờ đi cái khuôn mặt của họ Kim
"................"
---------------
"Này thì lo xa, này thì phiền phức! Còn dám chê mình nhiều chuyện! Rõ ràng là con thỏ ngốc xít nhất trên đời!! Hừ..hừ.."
Có một bạn đẹp trai nào đó cứ lẩm bẩm một mình ở nơi vắng vẻ, chân còn cách vài bước liền đá phăng đi vật khiến bản thân chướng mắt
Sao mà khung cảnh lại hài hoà đến thế~
...
"TaeHyung ah~"
Tiếng kêu của mấy bạn nữ cùng lớp vọng từ phía trước kéo anh về với thực tại..
Giữ hình tượng.. Nhất định phải giữ hình tượng !!!!
Thế là lại lạnh lùng băng lãnh mà đút hai tay vào túi quần, thong thả bước đến..
Ai cho tôi lương thiện đây? Hỡi cái con người họ Kim kia !!!
"Gì vậy?"
"Ồ, lớp phó có rảnh không? Mau phụ tụi mình nướng đồ ăn cho bữa tối với!!" một bạn nữ nào đó lên tiếng
"Được thôi.."
Ồ !! Hôm nay cậu bạn đẹp trai sao lại dễ dãi đến như thế! Nhất định là vừa mới có gì vui lắm đây!!!
-----
Jeon JungKook liền hắt hơi ba cái...
Cậu đưa tay quẹt quẹt lỗ mũi nhỏ, bước ra khỏi nơi lấy máu vừa nhìn qua nhìn lại
Lạ thật! Mặt Gấu đâu rồi nhỉ?
Vừa lúc JungKook còn đang loay hoay tìm người thì JiMin lại từ đằng sau bước tới
"Chào.. Kookie~"
"Ô Jiminie~ Hôm qua đến giờ lại không thấy cậu đâu cả~ Tớ còn đang định đi kiếm cậu đi chơi~"
JungKook tít mắt nhìn Jimin
Rồi lại phát hiện ra cái gì đó..
"Nè Minnie? Cậu làm sao vậy?"
JiMin ngẩng ra một lúc, sau đó cười xoà xoa đầu JungKook
"Không có gì.. Chỉ là hơi buồn chán một chút. Cậu có rảnh không?"
"Rảnh chứ!" JungKook gật gật đầu "Tớ cũng buồn chán đến phát rồ luôn rồi! Mau tìm chỗ nào hay ho đi.."
Nói rồi liền kéo tay JiMin chạy đi mất...
-----------------
Một cánh đồng ngập hoa oải hương tím biếc, hương thơm xộc vào khứu giác của người xung quanh. Một chỗ đẹp như thế này.. cớ sao lại chẳng có mấy người biết đến nhỉ?
"Aaaaaaaaaa... ĐẸP QUÁ ĐI~~"
JungKook phấn khích chạy khắp cánh đồng, lâu lại dừng lại một chút để hít hà cái hương thơm trời cho, sau đó tiếp tục điên cuồng mà la hét khắp cả vùng oải hương..
JiMin nhẹ mỉm cười, nằm xuống nghỉ ngơi trên bãi cỏ mềm gần đó, thư giãn mà nhắm nghiền mắt
Sau khi đã tận hưởng đủ, cậu lại lon ton chạy qua chỗ JiMin, không nằm mà ngoan ngoãn ngồi ôm lấy hai chân, thích thú nhìn xung quanh
"JiMin.. Cậu có chuyện không vui sao?" JungKook lơ đãng nói "Có thể kể cho tớ nghe mà.."
JiMin mở mắt, nhìn cậu bé trước mặt. Thật quá nhạy cảm rồi!
"Ừ.. Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm. Tớ chỉ đang thích một người.."
"Oa~ thật vậy sao? Là ai thế? Nhất định phải cho tớ biết!"
"Người đó cậu cũng rất thân đấy thôi. Thậm chí hiểu rõ hơn ai khác!"
"Ai nhỉ?" JungKook kê cằm lên đầu gối
"Buồn là người đó không thích tớ.." JiMin chán chường nhắm mắt lại
"Ai nhỉ? Ai lại không thể thích JiMin đáng yêu được chứ?"
.....
"Người mà tớ hiểu rõ hơn ai hết! Cũng như là người có vẻ không thích cậu.."
JungKook trợn tròn mắt.. Không lẽ?!
"Cậu thích Kim Mặt Gấu đó hả??" =))))))))))
Khuôn mặt JiMin như thể không chấp nhận được câu nói vừa thốt ra của cậu, liền tiếp nhận rồi lơ đi
Mà đối với JungKook thì đây là vẻ mặt của sự e thẹn .....
"Ôi trời, có vậy mà cậu cũng không nói sớm! Nhưng mà thôi, tên đó thì có gì mà hay ho! Cậu cũng đừng có buồn nữa nhé, Minnie~"
JungKook như nghĩ ra được cái gì đó.. Liền quay sang nhìn thẳng vào mắt JiMin, nghiêm túc nói
"Đối với tớ, JiMin luôn là người vô cùng đáng yêu, cũng vô cùng dễ thương. Tớ thích nhất lúc cậu cười."
Câu nói của JungKook khiến JiMin bật cười thành tiếng
"Thật đó, tớ không nịnh cậu đâu! Nên sau này đừng buồn nữa nhé? Xấu lắm đó~"
Con thỏ ngốc!
Cậu cũng rất đáng yêu, rất dễ thương. Lại ăn nói không đầu không đuôi, lại cuốn hút tớ như thế..
Tiếc là.. không phải dành cho tớ
---------------
Điện thoại JungKook reo liên hồi, nhưng cậu lại không mang theo bên mình. Để quên ở chỗ lấy máu
Cô y tá ban nãy vừa hay lại bắt máy
"Alo?"
"Cô là ai? Kookie đâu?" giọng trầm đầu dây bên kia mang theo âm thanh mất kiên nhẫn
"Điện thoại cậu ta đang ở chỗ lấy máu. Khi nãy cậu ta đi với bạn liền quên mang theo thì phải.."
"Đi với ai?" bên kia liền nghe âm thanh hít vào lấy hơi mà gằn giọng
"Tôi không biết.. Chỉ thấy là một cậu nhóc da trắng, có mái tóc cam, đầu nấm? Alo? Alo?"
......
TaeHyung siết chặt điện thoại, lại lấy hơi mà hít thở
Park JiMin.. Lại là cậu?
------------------------- END CHAP 12 ----------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro