Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 10

Xe bus đã chạy được gần nửa tiếng, cũng gần như sắp ra khỏi thành phố, tiến về phía vùng ngoại ô thanh bình

Trên xe, bạn bè đều lớn tiếng hát hò, bày trò chọc cười nhau, vui vẻ đến quên trời quên đất

Riêng mình JungKook, cậu cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Đầu óc cứ đung đưa theo chiếc xe

TaeHyung ngồi bên cạnh cứ năm phút liền nhìn qua, bắt gặp gương mặt xanh tái của JungKook chỉ biết lắc đầu

"Jeon JungKook cậu bị ngốc đúng không? Thà để mặt tái xanh cũng nhất định không uống thuốc?"

TaeHyung bực mình lấy khăn lạnh chấm nhẹ những giọt mồ hôi của cậu, cằn nhằn không ít

"Đắng lắm!" JungKook lắc lắc đầu

TaeHyung cũng không biết làm thế nào, đành lấy áo khoác ngoài cuộn lại thành một cục vuông để JungKook kê lên

"Ngồi vững ở đây"

TaeHyung kê đầu cho cậu ngay ngắn rồi bám lấy tay vịn bước ra phía dãy sau của xe..

...

Một lúc sau, TaeHyung mang một chai nước khoáng và bịch kẹo bạc hà về lại chỗ ngồi

Thuần thục mở nắp chai nước rồi bẻ lấy viên thuốc từ vỉ thuốc ra, định nhét vào miệng cậu thì JungKook đã phản kháng

"Không uống, không uống!" cậu lắc đầu nguầy nguậy

"Uống đi, có kẹo ở đây rồi, uống xong thì cho cậu cả gói! Nào, há miệng!" TaeHyung kiên nhẫn như dỗ trẻ

JungKook hoài nghi nhìn bao kẹo thơm kia. Không can tâm mà há miệng uống thuốc

Vị đắng của thuốc tan trên đầu lưỡi, xộc xuống cổ họng làm cậu ứa nước mắt, nước mắt chảy đầy trên má

Cái thứ thuốc chết bằm này chứa cái gì mà đắng như vầy?

TaeHyung xoắn xuýt lau nước mắt của cậu, tay sốt sắng mà bóc vỏ bọc của viên kẹo, xoắn đến nỗi hai ba lần không thể mở được

Khiến cho bà con xung quanh được dịp quan sát vẻ mặt khác của Kim TaeHyung aka lớp phó đẹp trai nhiều người yêu =.=

------

JungKook uống thuốc một lúc thì gật gà gật gù mà ngoẹo đầu thiếp đi

Có lẽ thuốc có chứa một lượng nhỏ thuốc ngủ, kể ra cũng đỡ khiến cậu bị mệt hơn khi thức!

TaeHyung thầm nghĩ..

Vẻ mặt gật gù vì ngủ gật của cậu thật đáng thương, TaeHyung thở dài

Loay hoay tìm một tư thế chuẩn nhất để không bị đơ khi tỉnh giấc, anh đẩy nhẹ đầu của thỏ con kề lên vai, nhẹ nhàng đeo tai nghe cho cậu.

Bản thân cũng gắn lấy tai nghe còn lại, chọn một playlist nhạc không lời để thưởng thức, dần dần chìm vào giấc ngủ..

---------------

Chiếc xe bus dừng lại tại một ngôi làng nhỏ ở vùng ngoại ô, học sinh lần lượt đứng dậy uể oải thu gom hành lý mang xuống.

TaeHyung thu một bên tai nghe của JungKook lại, sửa soạn hết mọi vật dụng của hai người rồi mới vỗ nhẹ vào má cậu

JungKook có tật ngủ rất say, cho dù có là động đất đi chăng nữa có khi cũng chẳng làm cậu tỉnh giấc.

Đó là một thói quen xấu, trong mắt TaeHyung lại trở nên đáng yêu đến lạ. Vì nó có thể đồng thời không cản trở một số việc anh làm khi cậu ngủ.

Việc đó là việc gì? Có Chúa mới biết ~(^////^)~

...

TaeHyung khẽ gõ nhẹ vào đầu JungKook, không thấy cậu phản ứng thì kề sát vào tai cậu, thổi thổi vài cái. JungKook liền tỉnh dậy

"Hở?"

Khuôn mặt chuẩn "Tui là ai? Đây là đâu?" của chiến binh JungKook hạ gục một số trái tim của thanh niên nhiều chuyện hay lo sự đời vừa đi qua..

Còn có, hoa khôi gì đó MinHee đi ngang ghế hai người, quăng cho cậu cái liếc mắt sắt lẹm..

Mà vốn dĩ, cậu chả thấy được~

-------------------

TaeHyung thiếu điều muốn dắt JungKook như dắt cún đi dạo. Tiếc một nỗi là thỏ con vừa nhìn thấy cảnh đồi núi thơ mộng liền ba chân bốn cẳng mà hí hửng chạy mất

Mặc cho TaeHyung phải tay xách nách mang ba, bốn giỏ đồ. Mà khổ nỗi bạn ấy cũng không có phiền hà gì đi~

...

Không khí của vùng ngoại ô thật sự là thoáng mát như lời đồn. JungKook cứ thế xoay vòng vòng rồi hít lấy hít để

Như trong phim thần tượng thì nếu diễn viên TaeHyung đang từ từ bước đến đằng sau diễn viên JungKook đang xoay mòng mòng thì ắt sẽ có cảnh ôm nhau nồng thắm của hai người..

Tiếc rằng Jeon JungKook không có tế bào lãng mạn, vừa hay khi TaeHyung đến gần ngay sau lưng. Bạn trẻ họ Jeon do lấy quá nhiều không khí vào cơ thể, liền nhanh chóng ho như được mùa, mặt xanh mặt đỏ doạ TaeHyung đến kinh thiên động hồn mà ôn nhu vỗ vỗ vào lưng, được tặng thêm một gói 'ánh mắt cảnh cáo' từ bạn trẻ họ Kim làm JungKook chỉ biết cười hì hì~

"Cười cái gì mà cười? Xoay xoay cái kiểu đó hoài, ai dè..!" TaeHyung gõ vào trán cậu

"Ai dè cái gì?" JungKook nhướng mày hỏi lại

Anh khoan thai bước dài hai bước bằng bốn bước của cậu, xoay lại cười nhếch mép

"Ai dè.. mãi vẫn lùn hoài như thế!"

Sau đó, ba chân bốn cẳng chạy mất~

JungKook đứng đực ra một lúc, hồi lâu sau hét toáng lên, rượt chạy theo anh..

Tiếng nói tiếng cười vang khắp một vùng đồi..

.

.

Ở phía đằng sau, Hoseok lấy tay che mắt thành hình chữ W, cứ lầm bầm rầm rì

"Hồng hết phần người ta.. Ngọt hết nhà người ta.. Đốt cháy mắt F.A!!"

Rồi liếc sang người bên cạnh, huých vào hông người đó

"Nè mặt đơ, mặt kiểu gì vậy? Thấy hai người đó đáng ghen tị không?"

JiMin đánh mắt về phía bãi biển kia, rồi xoay bước bỏ đi

"Không có gì, chỉ thấy thật vô vị.."

Báo hại Hoseok tròn xoe mắt, một lúc lại í ới chạy theo.

---------------

"Các nhóm chia thành cặp hai người, tự thu dọn sắp xếp lều của mình đi nào!!" Thầy hướng dẫn cầm loa phát thanh nói lớn

...

JungKook ngồi cuộn tròn ở một góc lều, nhìn nhìn xung quanh, đằng sau là TaeHyung đang cắm cúi dựng lều

Nhiều lúc suy nghĩ.. Có khi nào anh đã quá chiều hư cậu rồi không nhỉ?

"Này ngốc.. Ngồi đực ra đấy làm gì mà không vô đây phụ tôi hả?" TaeHyung cằn nhằn hỏi

"Ơ, không phải hồi nãy ông đẩy tui ra rồi còn bảo tui phiền phức mà?"

"Tôi có nói? Có khi cậu nghe nhầm đó!"

JungKook lờ đi tên đao hay nói nhiều kia, não bộ tự động bẻ lời nói của anh thành

"Tôi có nói? Hẳn là như vậy rồi! JungKook đại nhân cậu cứ ngồi đó để tôi tận tâm phục vụ!"

~~~

Jeon JungKook hay mơ mộng liền bị bốp vào đầu một cái

"Này, gì mà cười như dở vậy?"

"Ya! Đừng có đánh vào đầu! Đánh vào đầu sẽ không cao lên được!" JungKook ôm lấy đầu mà ra sức bực bội

"Ừ, không đánh thì cậu cũng chả cao lên nổi~"

...

"Đi chết đi KIM ĐAO!!"

"Đi ăn không?" TaeHyung xoa xoa đầu cậu rồi ngồi xuống bên cạnh

"Ăn gì? Chỗ này ngoài đồ lương khô thì còn con khỉ gì để ăn đâu mà nấu!" cậu hỏi ngược lại anh

"Không có thì tôi nấu!" TaeHyung mặt tỉnh bơ

"Ông nấu á? Biết nấu ăn từ bao giờ thế?!" thật sốc não

"Thật ra.. Những hôm tôi không đón cậu là do đi theo MinHee, học nấu ăn!"

TaeHyung vờ quay mặt đi chỗ khác, để lại JungKook đơ mất mấy giây

"Ồ~~" cậu cười híp mí, ngón tay vẽ vòng tròn trên nền cát

"Cười cái gì mà cười!!" TaeHyung trợn mắt liếc cậu "Bây giờ có ăn hay không?"

"Ăn có thể bị tiêu chảy không?" JungKook cúi đầu trêu chọc

"Vậy tôi đi nấu cho bọn con gái ăn.. Tạm biệt!"

TaeHyung đột nhiên phủi mông đứng dậy. Khiến JungKook phát hoảng mà cuống quýt bám lấy tay anh

"Ê khoan khoan.. Tui cũng ăn, sẽ ăn, nhất định sẽ ăn mà~"

TaeHyung nhìn cậu, mỉm cười, nắm lấy tay cậu bé, kéo đi..

------------------------ END CHAP 10 ---------------------------

Ngọt chết tụi bây chưa??

Giờ ngọt chết mai mốt khóc chết luôn 😏😜💋👑👏🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro