Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Leng keng kèm theo giọng nữ dễ nghe thông báo đến trạm. Điền Chính Quốc từ trong hồi ức trở về, chợt giật mình lấy lại tinh thần, liền bị Kim Thái Hanh kéo lên.

Tay cậu bị nắm thật chặt, trong lòng chẳng hiểu sao lại nghĩ đến câu nói đêm hôm trước bọn họ lăn lộn trên giường, Kim Thái Hanh quyến rũ nói một câu, hay là chúng ta ở bên nhau đi.

Cậu không khỏi hừ lạnh một tiếng, cắn chặt hàm răng. Làm bạn bè thì cũng được đi, ai muốn yêu đương với cái tên bướm hoa này chứ.

Cuối cùng vẫn là do cậu ngu ngốc, nghĩ lại cũng là do trái tim bị mù.

Đi qua một con phố ăn vặt huyên náo, dọc đường đều có người quen biết chào hỏi Kim Thái Hanh. Kim Thái Hanh cười híp mắt kéo cậu đến một quán há cảo trước mặt, gọi cho cậu một phần hải sản cay đặc biệt.

Đã thế còn ôm Điền Chính Quốc tán gẫu với ông chủ, dặn để nhiều há cảo, người này rất thích ăn.

Điền Chính Quốc lặng lẽ liếc mắt, tầm mắt ông chủ dừng trên người câu một chút rồi cười ha ha. "Không tệ! Không tệ!"

Không tệ cái đầu ông ấy, ông tưởng tôi không thấy ông cười miễn cưỡng à?

Kim Thái Hanh có hơi đần ra, Điền Chính Quốc cứng họng kêu: "Tôi muốn ăn mì, không ăn há cảo."

Kim Thái Hanh kinh ngạc nhìn cậu, không nói gì, chỉ bỏ thêm một phần mì, một tay cầm đồ ăn một tay kéo Điền Chính Quốc về nhà.

Đối với một người căn phòng xem như rất lớn. Vừa vào đến cửa là một chiếc giường lớn, quần áo vứt rải rác trong ngăn tủ.

Vật dụng trong nhà ít đến đáng thương, nhà bếp trống trải. Điền Chính Quốc liền hiểu rõ vì sao vừa nãy người này ăn hàng vặt ở phố rầm rộ thế, mấy năm nay chuyện ăn uống của Kim Thái Hanh rất qua loa.

Vừa mở cửa Kim Thái Hanh liền buông tay Điền Chính Quốc ra, nói một câu: "Quốc Quốc, phòng sách có máy tính, phòng khách có máy truyền tin, bên cạnh ngăn tủ kia là nơi đặt đĩa CD, à bên cạnh là tạp chí truyện tranh, cậu tự nhiên đi, tôi đi tắm."

Không khí trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có mùi của Kim Thái Hanh không pha lẫn mùi nào khác của AOB, Điền Chính Quốc đang căng thẳng cũng thả lỏng đôi chút.

Đem túi đồ đặt lên bàn, cậu lơ đãng nhìn nhìn Kim Thái Hanh lắc lư đi đến tủ quần áo, ánh mắt liếc liếc vào bên trong. Không nhìn thấy quần áo đồ chơi kỳ quái, cậu quay lại nhìn đèn trong phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng.

Mất hết kiên nhẫn thò tay vén vén lên thử.

Rất tốt, không có quần áo phụ nữ.

Khoan đã, lỡ như có quần áo đàn ông thì sao?

Điền Chính Quốc chửi một câu thô tục, đem quần áo trở lại vị trí cũ. Cậu cảm thấy hành vi của mình hơi mất khống chế, lục tủ quần áo làm gì thế.

Đây rõ là điều tra xem Kim Thái Hanh có ở chung với người nào không. Cậu bực mình ngồi vào bàn, mùi thơm há cáo như quyến rũ, nội tâm cậu kiên quyết chống trả, lấy mì trộn ra ăn.

Con người luôn thay đổi, cậu không thể thích ăn há cảo mãi, cậu không thích cái gì của cậu Kim Thái Hanh cũng biết.

Cho dù là món há cáo hải sản cay cậu thích nhất.

Rõ ràng trước khi kéo bè kéo lũ đến đánh nhau, bọn họ cũng đã thật lâu không gặp mặt.

Mỗi lần gặp mặt đều là những loại người khác nhau.

Xinh đẹp, anh tuấn, thanh tú, đáng yêu.

Vẻ ngoài cũng chỉ một màu, Điền Chính Quốc ngốn tất cả nhét vào miệng.

Trong miệng phát ra tiếng sụt sịt, cậu kéo giấy ăn lau đi bơ trên miệng. Dù sao cậu cũng không phải loại người cầu kỳ, thoải mái thôi không cần phụ trách.

----------

Từ phòng tắm sương mù đi ra, Kim Thái Hanh để trần phần thân, cả người mang theo hơi nóng bước ra.

Anh tùy tiện đem khăn mặt vắt lên vai, mắt liếc nhìn Điền Chính Quốc đang ăn mì.

Có chút buồn cười đi tới, duỗi bàn tay khoát lên người Điền Chính Quốc, còn thuân tay vuốt tóc cậu, "Thật không ăn há cảo?"

Điền Chính Quốc im lặng tỏ vẻ chống đối, dáng vẻ đó khiến Kim Thái Hanh không vui lắm.

Điền Chính Quốc ăn miếng mì cuối cùng, hai má phồng to ra nhai. Kết quả bên tai bị người ta liếm liếm, suýt chút nữa đã nghẹn chết.

Hít thở không được biến thành một trận ho khan kịch liệt, bất thình lình mì từ trong miệng phun ra ngoài.

Có mấy sợi còn dính trên mặt Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: "...."

Kim Thái Hanh chậm rãi lau đi đồ ăn trên mặt nói: "Là anh sai!!!"

Lỗ tai Điền Chính ửng đỏ, giả vờ bình tĩnh rút khăn giấy thô bạo lau mặt cho Kim Thái Hanh.

Xong xuôi liền vắt chân chạy vào phòng tắm rửa.

Thật là rất xấu hổ!

Gương mặt ngượng ngùng của cậu đỏ bừng, cậu đứng dưới vòi nước rất lâu, làn da đen dưới nước quá lâu hóa thành một thanh chocolate nhão, lau sạch dâu tây trên người mới chịu rời đi.

Kết quả lau khô nước trên người, nhìn mình trong gương nhất thời choáng váng, cậu quên lấy quần áo.

Vội vàng đến xem rỗ quần áo toàn đồ ướt.

Điền Chính Quốc rối rắm không lâu liền thản nhiên lấy khăn tắm quấn nửa người dưới lại, thoải mái đi ra ngoài.

Kim Thái Hanh đã sớm ăn xong há cảo, hơn nữa chẳng chừa lại phần nào cho cậu.

Bây giờ tùy tiện ngồi trên thảm phòng khách, một chân vắt ngang xem TV.

Xương bả vai rắn chắc của anh giãn ra, còn đọng lại một vài giọt nước.

Mái tóc ướt nhẹp ngoan ngoãn nằm ở cổ, giọt nước chảy xuống xương quai xanh, tạo thành một đường đến vị trí đầu nhũ.

Trên đỉnh lảo đảo như muốn ngã. Tí tách một tiếng rơi thẳng đến cơ bụng. Điền Chính Quốc ngây ngốc đứng tại chỗ, miệng khô lưỡi khô.

Tuy rằng thời điểm Kim Thái Hanh lên đỉnh cũng rất gợi cảm, nhưng cả người lơ đãng thế này thật mê hoặc, đúng là khiến người ta không chịu nổi.

Trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình "Khẩu thị tâm phi", người phụ nữ bên trong hô to khàn cả họng: "Anh còn phủ nhận không thích cô ta! Nhìn ánh mắt anh đi. Nó đã bán đứng anh!"

Điền Chính Quốc run người, nháy mắt hoàn hồn. Không hiểu sao vừa rồi cậu cảm thấy như có một cái tát vang dội giáng lên trên mặt cậu.

Cậu xoa mặt mình, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Thái Hanh đang cười nhạo mình: "Đi gấp quá không mang theo quần lót à."

Điền Chính Quốc xì một tiếng, xoay người đi đến chỗ ba lô của mình.

Phòng khách ngoại trừ tấm thảm mềm kia thì những nơi khác đều là gạch men sạch sẽ.

Lòng bàn chân Điền Chính Quốc mất thế, lảo đảo mấy cái, cuối cùng cũng lấy tư thế đẹp trai nhất đứng vững vàng.

Ngay sau đó khăn tắm bên hông cậu xoạt một tiếng rớt xuống.

Tất cả đều giống như phim truyền hình vậy, làm mù mắt chó người ta.

Kim Thái Hanh ở phía sau cất tiếng cười to, dường như còn lăn lộn trên thảm trải sàn.

Điền Chính Quốc thẹn quá hóa giận, quay đầu mắng: "Cười cái lông! Chẳng phải anh chưa từng thấy ông đây trần truồng à!"

Lắc cái mông lạnh chạy tới ba lô lôi ra quần lót mặc vào.

Thật vất vả mới nhặt tôn nghiêm từ trên đất trở về, Điền Chính Quốc mặt băng bó ngồi bên cạnh Kim Thái Hanh.

Mặt không chút thay đổi lấy remote chuyển kênh truyền hình.

Cậu đá Kim Thái Hanh còn cười nói: "Cười cái rắm! Mau massage cho ông, eo mỏi lưng đau còn không mau phụ trách."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro