Chương 5
Phát tình lần này bị thao tới không xuống giường được.
Kim Thái Hanh không hổ danh là cái máy phun trào hormone di động, hơn nữa còn mang theo 'ngựa giống' size bự.
Dù sao cậu cũng thấy rất thoải mái, chẳng qua phía sau dường như không thể khép lại được. Điền Chính Quốc ở trên giường bình tĩnh hút thuốc lá.
Kim Thái Hanh ở bên ngủ hai gò má ửng hồng, cả người lõa thể đắp lên một tấm chăn mềm mại, nhìn qua có vài phần hấp dẫn.
Bởi vì thân thể nên Điền Chính Quốc không có kinh nghiệm nhiều lắm, tối hôm qua từ nhà tắm đến phòng khách và ban công hỗn chiến vài lần khiến cậu mở rộng tầm mắt.
Những tư thế chưa từng nghe đều thử qua hết một lần. Kim Thái Hanh ở phía sau an ủi vài lần nhiệt độ phát tình mới tiêu tan bớt.
Chẳng qua lúc ấy huyệt cậu bị thao tới không khép được, tinh dịch chảy thẳng xuống chân, người này dám nói với cậu là mớm thuốc, rõ ràng có ác ý.
Nhưng mà cậu cũng không để ý lắm, đàn ông mà thoải mái là được. Tiết tháo là cái quái gì, có thể ăn được sao?
Chỉ có điều thắt lưng trái lại rất đau nhức, hôm qua tên hỗn đản Kim Thái Hanh kia đùa giỡn phía sau vài lần, mẹ nó cậu sắp chống đỡ không nổi mà anh ta cũng không chịu bắn ra.
Nghĩ tới tình huống bi thảm của chỗ đó tối hôm qua, cậu nhất thời lo sợ. Run rẩy sờ sờ hậu huyệt, tưởng nơi đó sẽ rộng ra không ngờ trong một buổi tối đã buộc chặt đi không ít.
Điền Chính Quốc ngạc nhiên nghĩ, thân thể này đúng là khỏe, chỉ mới một buổi tối thôi đã khép lại không ít.
Cậu tự luyến nghĩ: Chậc chậc, ngay cả cậu còn muốn tự thao mình nữa là. Kim Thái Hanh muốn tỉnh, cả người nóng bỏng mang theo lười biếng, không biết xấu hổ ôm lấy eo cậu.
Điền Chính Quốc thoải mái trở mặt xoay người lại, không khách khí đá anh sang một bên, xuống giường mặc quần vào. Tay chân cậu mỏi nhừ, giơ tay chỉ ra phía cửa nói:
"Thiếu gia, mau ra khỏi giường."
Không hề có bộ dạng nhiệt tình đói khát tối qua. Kim Thái Hanh lười biếng chống đầu, dựa người trên giường nhìn cậu: "Sáng sớm, không thể làm nữa à?"
"Cút."
Kim Thái Hanh nhún nhún vai, đứng dậy xuống giường.
Vật to lớn kia bất ngờ lắc qua lắc lại khiến Điền Chính Quốc thấy đau mắt. Cũng không biết tối hôm qua làm sao thứ đó có thể tiến vào được, ban ngày nhìn thấy đúng là làm người ta sợ hãi.
Kim Thái Hanh để ý tầm mắt của cậu, thờ ơ mặc quần lót vào.
Từng chút từng chút, so với cởi ra còn hấp dẫn hơn vài phần. Điền Chính Quốc không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu xoay người chậm rãi đi ra ngoài uống nước.
Đợi tiếp nữa, thật muốn quay lại đại chiến thêm mấy trăm hiệp, nhưng cậu không định biến thành mình đại dâm đãng.
bei: Ta nói bé Koo nghiện còn ngại
Kim Thái Hanh không phải loại người tầm thường, trách không được đào hoa luôn quấn người. Cũng không hiểu vì sau lại lăn lộn với mình, từ nhỏ đến lớn đều vậy, nghĩ thế nào cũng không giải thích được, một bụng xấu xa nghĩ.
Điền Chính Quốc rót một bình nước lớn uống, cậu xoay người nhìn Kim Thái Hanh từ trên lầu đi xuống. "Mau mặc quần áo vào rồi đi đi, hôm nay ông già trở về."
Kim Thái Hanh đi lên trước, tay sờ lên dấu hôn trên xương quai xanh của cậu, "Vậy những dấu vết này thế cậu định giải thích thế nào với chú Điền?"
Điền Chính Quốc đẩy tay anh ra: "Lo chuyện của mình trước đi, không phải trước mặt ông ta anh vẫn thường giả vờ giả vịt hay sao, nếu để ông ấy nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh, anh nói xem ông ấy có đánh anh gãy chân không?"
Kim Thái Hanh cười cười hôn lên lỗ tai cậu: "Quốc Quốc không giúp anh sao?"
Điền Chính Quốc nhe răng nói: "Tôi sẽ đứng bên cạnh đưa cây cho ông ấy." Vừa dứt lời, trong sân truyền tới tiếng xe ô tô gầm rú.
Sắc mặt hai người thay đổi.
Kim Thái Hanh để trần nửa người trên, không cần Điền Chính Quốc đuổi anh cũng tự giác nhảy từ cửa sổ chạy ra cửa sau. Điền Chính Quốc luống cuống tay chân, đem phòng làm loạn hơn. Che dấu vết tích tình dục.
Ít nhất cũng khiến ông già bực mình mà không đi vào.
Không thể nhìn thấy mớ tinh dịch loang lỗ kia, nếu không ông ta sẽ đánh chết cậu.
Tưởng tượng rất hoàn mỹ, hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh.
Cha Điền bước vào phòng, liền cảm nhận được tàn dư hơi thở Alpha và tin tức phát tình của Omega.
Sắc mặt ông phút chốc xanh mét, lui ra sau một bước để vợ và con cái trở về xe.
Điền Chính Quốc cầm miếng bánh mì, lúng túng đứng ở phòng khách. Cậu nhìn ông già đi nhanh tới, khẩn trương nuốt nước miếng.
Ngay sau đó, một cái tát tai giáng lên mặt Điền Chính Quốc.
Nhất thời lỗ tai ong ong, trên mặt Điền Chính Quốc không cảm xúc, xoa xoa mặt cúi đầu. Cha Điền quát lớn: "Ai. Là ai! Mày có có liêm sỉ hay không hả?"
Điền Chính Quốc thản nhiên ngẩng đầu: "Ngay cả tôi còn không biết mình là Omega, chỗ nào rảnh đi quản liêm sỉ."
Sắc mặt cha Điền cứng ngắt, quả thực mấy năm nay ông không đếm xỉa tới trưởng thành của Điền Chính Quốc, về mặt phương diện tâm lý hay sinh lý càng không.
Nhưng Điền Chính Quốc cũng thật không hề thiếu thốn, chưa bao giờ ông để cuộc sống vật chất của cậu ngột ngạt.
Ông không biện pháp nào áp chế tâm lý, không có cách nào có thiện cảm với Điền Chính Quốc, càng không nghĩ quan tâm tới đứa nhỏ này.
Đến hôm nay mới biết cậu là Omega, thì nó đã sớm cùng Alpha lăn lộn một chỗ. Điểm này bất kỳ một người phụ huynh nào cũng không tiếp thu nổi.
Rất nhanh vì nổi giận mà quay lại đây. "Một chuyện là một chuyện! Cuối cùng người kia là ai?"
Điền Chính Quốc đãng trí, đem bánh mì nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: "Ông sợ cái gì, người ta cũng không đánh dấu tôi, không cản trở sau này tôi đi tìm phụ nữ."
Lý luận này khiến cha Điền không thở nổi. Ông xanh mặt nói: "Người đó quen ở đâu? Mày đừng học ở trường nữa, tao đưa mày đến viện Tây Sơn."
Điền Chính Quốc trừng mắt: "Đó là trường học của Omega! Toàn bộ đều là Omega! Ông muốn mọi người biết tôi là Omega à?"
"Mày vốn là thế, vào đó học làm thế nào là một Omega, trước kia mặc kệ mày tùy tiện ra sao, biến thành hiện tại đã đủ rồi. Tao sẽ không để mày phóng túng nữa."
"Tôi không đồng ý!"
"Không phải do mày lựa chọn."
"Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng mày ăn của tao dùng tiền của tao."
Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm cha Điền, cười cười nói: "Là tôi sai, không nên có bất cứ kỳ vọng nào đối với ông."
Điền Chính Quốc xoay người đi lên lầu. Cha Điền bình tâm lại cảm xúc, mở cửa phòng xua tan đi mùi tin tức tố.
Không bao lâu, Điền Chính Quốc từ trên lầu đi xuống.
Cha Điền quay lại nhìn, hai mắt trừng lên. Điền Chính Quốc đeo một cái túi, trực tiếp đi thẳng ra ngoài cửa.
"Mày đi đâu?"
Điền Chính Quốc thờ ơ phe phẩy tay: "Đi ăn đồ của mình, ở phòng của mình, cha à, tạm biệt."
"Điền Chính Quốc."
Đem tiếng quát của ông bỏ lại sau lưng, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.
Em trai mảnh mai của cậu rụt rè trốn sau lưng mẹ nó nhìn cậu, Điền Chính Quốc nhìn nó vài lần thở dài. Cậu bước tới, đứa bé kia càng sốt ruột hơn.
Điền Chính Quốc trực tiếp đem chìa khóa nhét vào trong tay nó: "Sau này muốn xem thì cứ quang minh chính đại mà xem, đừng trốn trốn tránh tránh không giống đàn ông tý nào."
Dứt lời liền đứng dậy đi.
Bé trai đưa tay cất giữ chìa khóa Điền Chính Quốc đưa.
Một nửa là do xúc động, một nửa là vì muốn rời khỏi nhà họ Điền. Cho dù cậu mạnh mẽ, nhưng dường như chẳng ai thèm đoán hoài đến hoàn cảnh của cậu, việc này khiến cậu hít thở không thông.
Nghĩ tới đó thôi toàn thân đã thấy không thoải mái.
Thật ra cậu cũng không để ý hoàn cảnh có giàu hay không, cho dù nghèo chỉ cần người nhà quan tâm nhau cậu cũng thấy vui vẻ.
Đây không phải kiểu cách, đó chẳng qua chỉ là yêu cầu tình cảm bình thường. Nhưng mà loại tình cảm này, cậu đã đuổi theo mười tám năm cũng không chiếm được, thậm chí là mất hết ý chí.
Vẫn chưa nghĩ kế tiếp phải làm gì, cậu gọi điện thoại tìm Thạch Anh, lúc này cái tên tiểu tử đó lại xuất ngoại.
Bất đắc dĩ cúp điện thoại, cậu lướt danh bạ định tìm anh em khác.
Đột nhiên thân thể bị người ta từ phía sau ngăn lại, trong nháy mắt Điền Chính Quốc nghiêm nghị, vừa định ra tay thì âm thanh trêu chọc ghé vào lỗ tai cậu vang lên.
"Quốc Quốc, sao lại đáng thương đi trên đường thế này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro