Chương 36 : 🔞
Những ngày sau đó, Điền Chính Quốc luôn cười khúc khích một cách ngớ ngẩn, lúc lúc lại nhìn Kim Thái Hanh một cái, khiến tai hắn đỏ cả lên, nhịn không được bèn tóm người ôm vào lòng xoa đầu: "Đừng cười nữa!"
"He he he, Tiểu Thái Hanh tôi sang nhà xin cưới cậu nha."
"..."
"Cậu đã thích tôi như vậy, tôi đành miễn cưỡng sang nhà cầu hôn cậu vậy."
"..."
"Ôi cha, Kim Thái Hanh, cậu đỏ mặt!!!Kỳ lạ ghê ta!"
Kim Thái Hanh đã hết nhịn nổi, cũng may lúc ấy một cuộc gọi tới đã cứu vớt Điền Chính Quốc, bằng không chắc cậu sẽ bị Kim Thái Hanh vác lên giường oánh mông.
Kim Thái Hanh tiếp máy, cởi áo khoác quăng lên đầu Điền Chính Quốc, "Mặc vào, bọn Tần Thư ở dưới lầu đợi rồi."
"Họ tới làm gì?"
"Ăn mừng dọn nhà."
"Cái quái gì vậy!"
Một tiếng sau.
Kim Thái Hanh ngồi nhúng lá sách lông*, nhúng chín rồi gắp vào bát Điền Chính Quốc. Cậu đang thì tha thì thầm với Chanh Nhỏ, vừa nói vừa cười.
* lá sách lông - 毛肚: một bộ phận nội tạng nằm ở van dạ dày của bò.
Nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, lẩu uyên ương một bên đỏ một bên trắng, ùng ục ùng ục sôi, nấm hương và ngô lăn tăn bên trong, sườn bò bên nước dùng màu đỏ cũng chìm chìm nổi nổi.
Chanh Nhỏ vừa thò đũa tới nồi nước đỏ đã bị đũa của Tần Thư chặn lại, đồng thời một khúc ngô thơm ngọt rơi xuống bát Chanh Nhỏ lép bụng. Chanh Nhỏ cau mày, Tần Thư liếc mắt một cái, "Tôi mới nói rồi, không ăn lẩu, cậu có tới cũng ăn không nổi."
Chanh Nhỏ ngoan ngoãn thu đũa về, nhăm nhăm nhăm nhăm như thỏ gặm ngô.
Điền Chính Quốc thấy mà buồn cười, nhưng nhìn Chanh Nhỏ đáng thương như vậy bèn giơ cốc lên đòi chơi oẳn tù tì với Tần Thư, tạo chút quấy nhiễu để Chanh Nhỏ lén ăn được vài miếng thịt. Kết quả vì bạn mà sắc mặt Tần Thư vẫn như thường, còn Điền Chính Quốc thì mặt mũi đỏ bừng.
Hai người chơi cá bằng bia, ba phần tư đều vào bụng Điền Chính Quốc. Kim Thái Hanh nhìn không nổi nữa rồi, Tần Thư học tâm lý học, căn bản là Điền Chính Quốc chịu thiệt.
Hắn để cậu ngồi sang bên cạnh ăn ăn uống uống, mình thì giúp Điền Chính Quốc lên.
Lần này năm năm đều, thắng thua một nửa. Thành công đánh ngã Tần Thư, Kim Thái Hanh cũng say quắc. Ăn xong, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh lắc lư về nhà, đến tủ giày liền quấn chặt lấy nhau.
Áo của Điền Chính Quốc tuột ra, đầu vú bị ngậm trong miệng liếm mút. Quần đã rơi, một ngón tay chui vào, con đường bên trong nhanh chóng ướt át, nhách nhách ngậm lấy ngón tay.
Kim Thái Hanh thở gấp, hơi thở đầy mùi rượu, kéo quần lót xuống. Hắn đỡ tinh khí cương cứng của mình cọ qua cọ lại nơi huyệt khẩu, khiến huyệt khẩu khép khép mở mở đói khát vô cùng mới chịu đi vào.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Kim Thái Hanh lóe lên, hình như hắn đã quên gì đó. Đến lúc sắp nghĩ ra thì Điền Chính Quốc lại run rẩy bần bật, mông nhếch lên xoay lắc, kẹp nuốt lấy tinh khí của hắn, nhiệt tình mười phần như muốn mau chóng áp đảo hắn.
Kim Thái Hanh không rảnh nghĩ thêm nữa, xoa cặp mông cong tròn mẩy kia rồi lật mình, đè người lên tủ giày, nhanh chóng nhấp mình, bạch bạch thúc sâu vào khe huyệt.
Tay Điền Chính Quốc chống trên tủ, bị làm đến ngây ngất, một chân đứng trên đất sắp khụy xuống đến nơi. Thân thể tụt xuống, tinh khí liền chọc sâu hơn. Điền Chính Quốc nghẹn ngào, tay đẩy loạn, khàn khàn kêu: "Không muốn, ra ngoài, sâu quá rồi."
Cồn khiến thần trí hai người hỗn loạn. Kim Thái Hanh thậm chí còn mất hết khống chế, chỉ biết ôm chặt lấy hông Điền Chính Quốc, như muốn giết chết cậu mà điên cuồng thúc vào, vừa chịch vừa nắn cặp mông ấy. Chạm đến tính khí còn bóp một cái mới rút ra, phối hợp với những cú nhấp, tiếng động dâm đãng bạch bạch bạch khi vỗ lên cặp mông Điền Chính Quốc, người bị đau thì huyệt lại càng co rút chặt.
Kim Thái Hanh xé rách cả áo, đá giày ra, ôm chặt lấy Điền Chính Quốc, nâng mông cậu cứ thế thúc lên.
Mông vừa rời tinh khí, đã lại lập tức bao lấy nó.
"A!" Điền Chính Quốc kinh hãi kêu lên, sau đó vừa đi vừa bị làm đến không ngừng rên rỉ. Kim Thái Hanh như tìm được thú chơi, đứng giữa phòng khách mà ôm Điền Chính Quốc quăng lên kéo xuống, sàn nhà ken két ken két như sắp lật đến nơi.
Cứ vậy lăn lên giường, Điền Chính Quốc xoay lưng về phía Kim Thái Hanh, bò trên giường. Đường cong từ vai đến hông ánh lên màu mật. Cặp mông đầy đặn hằn dấu tay đỏ, khe mông còn chảy xuống dịch thể trong suốt, hộc ra từng chút từng chút từ huyệt thịt đỏ hồng.
Cái lỗ nhỏ vẫn mở, hiển nhiên là mới bị chịch rộng.
Kim Thái Hanh hổn hển thở, nhìn chằm chằm vào cái lỗ ấy, hắn nắm lấy mông cậu, ôm hai viên thịt kia trong lòng bàn tay, lên xuống xoa bóp.
Điền Chính Quốc quay đầu lại thở đứt quãng, "Mau đi vào."
Hơi thở nặng nề của Kim Thái Hanh hắt vào huyệt khẩu, lành lạnh mà lại nóng rẫy khiến cả người cậu xao động, hậu huyệt vừa mềm vừa ngứa.
Quy đầu đè lên huyệt khẩu, nơi mềm mại ấy tiếp nhận tính khí, thịt liền thịt, nóng bỏng và nóng bỏng kết hợp.
Tư thế thay đổi, khoang sinh sản bị mở ra, Điền Chính Quốc vặn vẹo giãy giụa, cả người đỏ lên. Cậu phóng đãng lắc mông, nhếch nó lên tiếp nhận những cú thúc mãnh liệt. Phía trước thô to chà qua nơi non mềm trong khoang sinh sản, đẩy cậu lao về phía trước. Lúc sắp bị húc bay, cậu lại được nắm mắt cá chân kéo về.
Rên rỉ mở rộng hai chân, dưới những tiếng va chạm mạnh mẽ, cậu cầu khẩn hắn: "Đừng... Ô, khó chịu, khó chịu quá."
Chỗ đó vừa ngứa vừa sướng, tê dại đến đầu ngón chân, cửa tử cung từng chút một bị thúc vào, nơi khép chặt ấy dưới lực tấn công mãnh liệt từ từ hé mở.
Đầu vú bị nắn bóp, mông vừa xót vừa ngứa, khoái cảm cuồn cuộn xông tới.
Lúc biết bị thúc đến mở cửa tử cung, Điền Chính Quốc cứng ngắc cả người, tinh dịch màu trắng bắn vọt ra, tuyến thể nơi gáy bị cắn xuống.
Tin tức tố alpha hung ác không chút kiềm chế cuốn lấy từng dây thần kinh của cậu, khiến mỗi tấc da đều như tắm trong xuân dược, tràn ngập mê muội cám dỗ.
Tinh khí thô to thoáng cái xộc vào nơi sâu nhất trong cơ thể, túi tinh dính cặt vào huyệt khẩu, thậm chí còn chen vào huyệt khẩu một chút.
Quy đầu kề sát cửa tử cung, kết của dương vật lập tức bung ra, mắc lại nơi huyệt khẩu. Tinh dịch nóng rẫy bắn từng luồng vào trong cửa tử cung, cậu cũng bắn ra đầy bụng.
Thời gian bắn tinh kéo dài khiến cơ thể Điền Chính Quốc run lên, gần như một lần nữa bị ép lên đỉnh.
Cậu như bừng tỉnh mở to đôi mắt, rồi mơ mơ hồ hồ sắp chìm vào giấc ngủ.
Nhưng một lần nữa, Điền Chính Quốc lại bị những cú thúc ác liệt của tính khí kéo thần hồn đã đi xa quay về. Cậu trở tay ôm lấy eo Kim Thái Hanh, ngồi lên lòng hắn, một lần nữa điên cuồng nhấp nhô.
-------
Heehee rồi Koo nhà ta đã đá bay ý định dùng biện phát an toàn của anh Kim chuyển bị nhớ ra 🤣🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro